Chương 154

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đúng vậy." Khang Gia Phương phụ họa một tiếng, "Lúc trước không phải nói tiểu cônương kia chỉ là một NPC thôi sao? Hơn nữa cậu còn cứu cô ấy. Vậy tại sao vừa nãytrông cậu có vẻ sợ hãi như vậy?"Điền Dũng cau mày một bộ dáng đang chờ được giải thích.Khang Giai Phương trừng lớn mắt, "Tiểu Hồ, thành thật nói cho chúng tôi biết, cô ấycũng là người chơi đúng không? Chẳng lẽ trên người cô ấy có đạo cụ không gian, chonên mới cố ý cấu kết với cô gái nhỏ đó để lừa gạt tôi cùng với anh Điền hả?"Nghe vậy Hồ Bất Thường vội vàng khoát khoát tay, thần tình kích động nói, "không có,thật không có. Tôi không biết đạo cụ không gian là gì.""Không có vậy cậu kích động như vậy làm gì?"Khang Giai Phương cười xán lạn, "Tôi chỉ là tùy tiện nói chuyện, nhìn xem, tiểu tử nàybị dọa sợ rồi. Lần đầu chơi game rất dễ bị dọa đó."Hồ Bất Thường sắc mặt trắng nhợt, cúi đầu xuống nhìn về phía mũi chân của mình.Còn Khang Giai Phương cùng Điền Dũng bên cạnh, hai người đang điên cuồng nháymắt. Một lúc sau, cả hai nở một nụ cười như đã hiểu. 

Đinh -- một tiếng vang lanh lảnh, cửa thang máy mở.Một người phục vụ vội vã xông vào từ bên ngoài, suýt chút nữa đã xô ngã Khang GiaiPhương "Ngươi làm cái gì, ngươi không có mắt sao?" Khang Giai Phương tức giậnmắng."Xin lỗi, thật xin lỗi." Người phục vụ bị mắng cũng không tức giận, liên tục cười xin lỗi."Ngươi còn cười, thái độ gì vậy? !"Lúc này, quản lý khách sạn vội vàng chạy tới, "Thật xin lỗi, mấy ngày trước Tiểu Lâm bịbệnh vừa mới xuất viện, mấy ngày nay thân thể có chút mệt mỏi, xin đừng để ý. Thếnày thì sao, chúng tôi sẽ bồi thường cho cô một bữa điểm tâm, một lát nữa chúng tôisẽ mang lên phòng cho cô."Nghe vậy, sắc mặt Khang Giai Phương hơi dịu đi, cô liếc nhìn người phục vụ, ngữ khícộc lốc nói: "002 ở lầu 12, đừng đưa nhầm người." Nói xong, cô ta hất tóc nắm lấy cổtay Điền Dũng rời khỏi khách sạn một cách kiêu hãnh."Đeo khẩu trang lên." chưa lên xe Điền Đũng đã nhắc nhở.Trong trò chơi mỗi một chi tiết đều cực kỳ quan trọng, nếu không phải muốn đi rangoài tìm vũ khí dễ sử dụng, hắn cũng sẽ không mạo hiểm ra ngoài.Điền Đũng là người đầu tiên mở cửa xe và bước vào. Hồ Bất Thường theo sát phía sau.Khang Giai Phương luôn phản ứng rất nhanh nhưng lúc này lại chậm một bước.Điền Dũng liếc mắt nhìn Khang Giai Phương ngồi ở vị trí kế bên tài xế, khẽ nhíu chânmày, "lần sau phải nhanh lên." 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net