Chương 176

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phù An An nghe đến đây, cái miệng nhỏ nhắn đã dần biến thành hình chữ "O", mỗingười đều là một người giàu có ẩn hình sao?" Toàn bộ người trong biệt thự này, cũng chỉ có mình tôi là nghèo rớt mồng tơi a." Bọnhọ đều là những người giàu ẩn mình! Mỗi người đều là ông chủ lớn của quán bar, nhàmáy rượu, công ty, trường học, Phù An An đột nhiên nghĩ tới một vấn đề -- Họ chỉ cóthể là đàn em thôi, vậy Phó baba giàu đến mức nào? Hoặc mời những người này, anhPhó thực sự sẽ không phá sản sao?Phù An An không nhận ra rằng cô đã nói ra luôn những suy nghĩ trong lòng của mình."Phá sản hả?"Tô Sầm phá lên cười, "Cô là người duy nhất nghĩ rằng Phó gia sẽ phá sản đó.""Mặc dù các công ty của chúng tôi do mỗi chúng tôi quản lý, nhưng Phó gia sở hữumột nửa số cổ phần. Cô có thể hiểu Phó gia là ... chủ sở hữu đằng sau chúng tôi." TừThiên giải thích với Phù An An"Ngoài ra, tài sản chính của Phó gia không ở Trung Quốc mà ở nước ngoài. Nghe nóitổ tiên của Phó gia đã dời qua đó mấy đời rồi , không rõ ràng tài sản cụ thể có bao nhiêu, hơn nữa còn có vài mỏ khoáng ở các nước khác."Phù An An: "mỏ than hả?"Từ Thiên: "...... Mỏ vàng cùng kim cương."Phù An An hít một hơi thật sâu và ấn các ngón tay của mình."Cô làm sao vậy?" Từ Thiên nhìn xem sắc mặt của Phù An An "Không khỏe hả?""Không có, chỉ là tôi bị kích thích đến rồi." Phù An An nhớ tới lúc trước giáo viên củacô hay nói về định luật hai tám -- 80% của cải trên thế giới nằm trong tay 20% dân số.Người nghèo càng nghèo, người giàu càng giàu. Quá con mẹ nó chân thật của nhângian."Được rồi, có phải nói quá rồi không?" Tô Sầm liếc nhìn Phù An An, "Lên lầu giúp anhlấy áo khoác xuống đi.""Anh tự đi đi." Phù An An không chút nghĩ ngợi từ chối, Đại Cường ca ca ở chỗ của PhùAn An không có tí năng lực uy hiếp nào.Tô Sầm: "Phí chạy việc vặt là 5.000 tệ một lần."Phù An An mở to mắt, "Anh Đại Cường, anh có phải thấy em quá nghèo mà cố ý việncớ cho em tiền tiêu vặt không?"Tô Sầm nở một nụ cười phong lưu vuốt lại mớ tóc lòa xòa trên trán: "Đi không?""Đi đi đi! Cảm ơn Tô Ca."Tô Sầm lần đầu tiên nhìn thấy Phù An An chạy nhanh như vậy. Nhìn thấy dáng vẻ tíchcực của cô, Tô Sầm đột nhiên đã nghĩ ra biện pháp có thể kéo gần khoảng cách với Phù An An. Trong những ngày sau đó, Tô Sầm đã sử dụng phương pháp này nhiều lầnmà không lần nào không thành công. Mối quan hệ của mọi người ngày càng trở nênhòa bình và thân thiện hơn dưới sự duy trì của tiền bạc, và Phù An An cũng đột nhiêncó một kho bạc nhỏ tư nhân."Tiểu An An, đem những tài liệu này đưa cho Phó gia." Tô Sầm ngồi ở trên ghế sa lonđem một chồng văn kiện đưa cho Phù An An."Được." Phù An An nhận lấy, sau đó quay đầu lại, "Anh Tô, đồ vật gửi cho Phó gia, anhcần trả thêm tiền."Tài đại khí thô· Đại Cường Ca: "bao nhiêu?"Phù An An: "8888." Mấy ngàn tệ, Tô Sầm lấy điện thoại di động ra nhập một dãy số,"Được, đi thôi.""Cảm tạ Tô ca!" Phù An An ấn mở nhận chuyển khoản, vui tươi hớn hở đem văn kiệncầm đi lên lầu.---------------------Gần đây, số lần Phù An An lên tầng sáu đột nhiên tăng lên.Phó Ý Chi nhìn cô đi lên cầu thang đưa tay xoa xoa trán. "Cô lại tới làm gì?"Phù An An đặt tài liệu lên bàn của Phó Ý Chi, "Anh Phó, anh Tô để em gửi cái này choanh."Phó Ý Chi: "Cậu ta không thể tự mình đem nó lên sao?"Anh Đại Cường tự đưa đi vậy làm sao cô có thể kiếm được tiền?

Phù An An lắc đầu: "Đừng, bình thường anh bận rộn như vậy, đây là thời điểm duy nhấttôi có thể chiêm ngưỡng dáng vẻ anh dũng của anh. Hơn nữa có thể vì làm việc Phó Calà vinh hạnh của tôi! Tôi vô cùng vui vẻ! Anh không thể bởi vì... nguyên nhân như thếnày mà tước đoạt đi niềm vui của tôi!"Phó Ý Chi mặt không thay đổi nhìn cô một cái:......"Chiêm ngưỡng xong, liền cút đi." 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net