Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Owl thấy anh hài lòng về món anh mình nấu thì em vui lắm, khuôn mặt cũng nhẹ nhõm đi đôi phần.
"Em cảm thấy bản thân không quá giỏi việc bếp núc. Nên nếu có làm đầu bếp, thì chắc em sẽ làm khách thất vọng mất."
"Haha, chưa chắc. Em nên thử một lần. Nhỡ đâu lại theo được thì sao?"
"Ừm. Cảm ơn anh vì đã cho em cơ hội biết đến sở trường của bản thân. Em sẽ thử một ngày nào đấy."
"..."
________
Daleth rời đi lúc xế chiều, Owl đứng tựa ở cửa nhìn ngắm bóng hình anh xa dần. Em khẽ thở dài. Dạo gần đây khi ở bên anh, trái tim em cứ căng cứng lên. Đầu óc chẳng thể thả lỏng một giây một phút nào. Hôm qua anh chủ động như vậy, em rất hạnh phúc. Nhưng cũng lo ngại rằng anh sẽ như hồi trước, qua đêm với một người nào đó rồi rời đi không dấu vết. Owl đưa tay lên xoa xoa mái tóc của mình, tóc em dài ra rồi. Có lẽ nên cắt ngắn đi rồi.
________
Daleth hôm qua bị người nào đó làm tới gần sáng giờ đây chẳng còn sức mà đứng lên. Anh về được tới nhà là rất may mắn rồi. Nhưng anh luôn nghĩ từ qua tới giờ, tại sao bản thân lại phản ứng dữ dội tới vậy. 26 tuổi đầu rồi, còn ít ỏi gì đâu mà hứng thú với chuyện giường chiếu như thuở đôi mươi chứ.
________
"Anh chưa từng nghĩ rằng sẽ lập gia đình với một người phụ nữ tốt à?"
Đồng nghiệp của anh hỏi, cô gái này là một luật sư giỏi. Đã giúp đỡ rất nhiều người minh oan, rồi giúp phiên toà xét xử kẻ tội đồ nữa.
"Angela à, cô biết là tôi thích đàn ông mà." - Daleth ngồi trên ghế, tay xoay xoay ly rượu nho.
"Vậy anh đã từng nghĩ sẽ kiếm một người đàn ông tốt và kết hôn chưa?"
"...."
Daleth không trả lời, không khí náo nhiệt của quán bar cùng thứ đèn đủ màu chớp liên tục khiến anh có chút mệt mỏi. Kết hôn à? Anh có thể sao?

"Tôi không biết." - Daleth trả lời
"Owl thì sao? Tôi thấy cậu ấy tốt mà, cậu ấy đã dành cả tuổi trẻ để bên anh. Dù anh rời đi nhưng cậu ấy vẫn cố chấp đợi chờ đấy thôi. Nếu là tôi thì tôi đã không rời đi một cách vô tâm như anh." - Angela nói, tay thuận tiện châm một điếu thuốc.
"Cậu ấy còn trẻ. Đáng lẽ cậu ấy không nên yêu tôi."
"Ôi trời vị luật sư trẻ của tôi ơi. Tình yêu nào có phân biệt già trẻ, chỉ cần các cậu thật lòng ở bên nhau. Khó khăn cũng hoá hạnh phúc thôi." - cô nàng vỗ vai Daleth hai cái rồi đứng dậy, hoà mình cùng đám đông mà nhảy múa hò reo.
Daleth vẫn ngồi trong góc, đắm chìm vào suy nghĩ riêng của bản thân.
"Kết hôn. Không biết em ấy có muốn không."
Daleth lắc lắc đầu, cố gắng xoá đi câu hỏi ấy ra khỏi đầu. Anh còn chẳng thể yêu nổi bản thân, làm sao mà dám kết hôn với một người yêu mình hơn cả sinh mệnh được chứ. Sự tồn tại của anh chỉ khiến con đường tình yêu của Owl khó khăn hơn mà thôi.
Anh mở điện thoại lên, bấm gọi dãy số không có tên.
"Tôi nghe?"
"Lâu rồi không gặp, có muốn lên giường với tôi hôm nay không?"
"Hửm? Tâm trạng bất ổn sao? Cãi nhau với người yêu à?"
"Không, thấy chán thôi." - Daleth không giải thích gì mà tắt máy luôn.
__________
Một lúc sau thì người đàn ông lái con xe BMW đời mới nhất đậu trước quán bar nhộn nhịp. Daleth từ xa bước tới, thân hình bé nhỏ hơi xiêu vẹo. Thấy người kia thì anh liền vẫy vẫy tay, người đó bước tới. Dìu anh vào trong xe. Sau đó anh ta lái xe vào một con ngõ nhỏ gần đó.
"Mới về Mỹ mà đã vào bar giải sầu rồi cơ à. Bộ anh hết việc làm rồi sao?"
"Tôi có ai để trò chuyện à?"
"...."
"Nick. Mau lên đi. Giúp tôi giải quyết." - Daleth bám víu vào áo anh ta, thở dốc.
"Haiz, mệt anh ghê. Không yêu tôi thế mà vẫn cho tôi cơ hội được lên giường với anh. Anh ác lắm đấy."
Nick nhoài người ra sau, nắm lấy chiếc cằm nhỏ của anh. Mút mát bờ môi đỏ mọng ấy. Bàn tay lần mò xuống phía dưới, trêu ghẹo. Daleth thở dốc, nhưng tâm trí anh vẫn tỉnh táo. Rượu làm anh say nhưng mọi thứ vẫn còn rõ ràng. Cảm giác này không giống với khi làm với em, Daleth hơi thất vọng. Nhưng lỡ gọi người ta rồi, không phục vụ tận tình thì lại có lỗi quá.
"Nhanh lên đi, ngày mai tôi còn phải đi làm."
"Rồi rồi, tôi còn chưa vội mà anh đã vội rồi."
Nick đẩy anh nằm ra ghế. Còn anh ta thì đẩy cửa ở trên rồi bước vào ghế sau. Đè lên thân hình quyến rũ của anh. Anh ta thuần thục cởi áo, cúi xuống hít hà mùi hương nước hoa trên người Daleth.
"Ha.."
Anh ta mơn trớn từ môi xuống cổ, rồi lại đến hai bầu ngực trắng trẻo. Tất nhiên thì anh ta đã phát hiện ra dấu vết trên người Daleth, chắc lại là người bạn tình khác đã khắc lên người anh. Nick hơi tức giận nhưng dù sao bọn họ cũng chẳng phải người yêu. Thay vào đó anh ta hung hăng lột bỏ chiếc quần jean trên người Daleth xuống, anh bị người trên mạnh bạo hành xử. Cái lạnh của điều hoà phả xuống khiến Daleth rét run. Dù người ở trên cơ thể nóng hầm hập nhưng cũng chẳng khiến anh ấm áp lên chút nào. Nick xoa nắn dương vật của Daleth, anh bị động chạm thì liền ưỡn người lên. Miệng mím chặt.
Nick thấy thế được đà lấn tới, anh ta liếm lấy bầu ngực đỏ hồng của Daleth. Nhưng vừa định cho tay xuống hậu huyệt thì liền bị một người kéo ra sau. Cánh cửa xe ô tô đã bị mở ra từ khi nào.
Bóng hình cao lớn đó đã đập vào mắt Daleth, khiến anh có hơi run sợ.
"Cút."
Người này giận dữ đẩy Nick đi, còn cậu thì cởi áo khoác ra đắp lên người Daleth, bế xốc anh dậy. Dùng áo che chắn toàn bộ cơ thể anh. Daleth đầu óc hoàn toàn tỉnh táo nên anh nhận ra đây là ai. Nhưng cũng không kịp giải thích gì.
"Đừng giải thích gì cả."
Cậu bế anh vào chiếc taxi ở đầu ngõ, rồi đi thẳng. Bỏ mặc Nick đang đứng ngơ ngác trong con phố vắng tanh. Daleth từ khi lên xa cũng không nói gì, vì anh biết giờ có giải thích thế nào thì cũng không thể khiến Owl hết giận. Anh lại làm em buồn rồi.
"Có phải anh lại chán em rồi phải không?"
"...."
"Có phải em là trò đùa của anh không?"
"...."
"Anh thực sự ghét em đến thế cơ à? Được, lần này em sẽ giải thoát cho cả hai."
"Anh...." - Daleth định lên tiếng nhưng Owl đã chặn miệng anh bằng nụ hôn đầy tức giận.

Hẳn em đã ghét bỏ anh lắm rồi, sao vẫn còn cố chấp hôn lên bờ môi bẩn thỉu này?

"Ưm..."
Người lái xe cũng ái ngại cho tình cảnh phía sau, ông đành lái xe thật nhanh rồi mau chóng rời đi. Owl bế thẳng anh vào nhà. Không nói gì mà ném anh lên giường. Rồi rời đi không thèm ngoái lại. Daleth nằm thẫn thờ trên giường, trên người chỉ có chiếc áo phông che chắn, bên dưới là áo khoác của Owl quấn quanh eo.
"Ha...mệt mỏi thật đấy."
Daleth đưa tay lên che mắt, chán nản thốt lên.
________
Rồi sau đó, anh không thấy Owl xuất hiện nữa. Không còn hỏi han, không một tin nhắn, cuộc gọi. Em cố gắng né tránh anh hết mức có thể. Dù gặp nhau ngoài đường cũng cố tình lướt qua như thể họ là người dưng. Daleth nghĩ thế cũng tốt, chẳng ai liên quan đến ai. Sống cuộc sống của riêng bản thân.
________
Vài tháng sau, Angela gọi điện cho Daleth. Anh đang ngủ thì bị tiếng chuông làm phiền nên anh đành nhấc máy.
"Xin lỗi vì đã làm phiền nhưng tôi nghĩ tôi cần báo cho cậu tin này."
"Tin gì? Quan trọng tới nỗi phá mất buổi sáng của tôi sao?"
"Ừ." - Angela giọng chắc nịch.
"Rồi rồi. Cô cứ nói đi, tôi đang nghe đây." - Daleth ngồi dậy, dụi dụi mắt.
"Owl sắp kết hôn rồi."
"....."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net