Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ thời gian của anh chẳng còn nhiều nữa, sống nay chết mai. Thậm chí còn muốn buông bỏ tất cả mà về với vòng tay của Chúa. Nhưng vì Owl luôn quản chặt chế độ sinh hoạt và dinh dưỡng của anh nên anh khó mà trốn được. Dạo này đầu tóc anh cũng chẳng còn nhiêu, chứng rối loạn ăn uống cũng nặng hơn. Bác sĩ và y tá luôn túc trực bên anh để tránh anh bị lên cơn co giật, dù bệnh ung thư này chẳng có cái hiện tượng đó. Nhưng vì do Owl trả tiền riêng để trông nom, nên họ cũng không dám lơ là.
"Haiz, cái đám bác sĩ này. Phiền chết được." - Daleth cáu kỉnh thốt lên.
Nhưng trong phòng giờ chỉ có anh, Nala và Bell đã về từ lâu. Giờ anh nằm trong phòng một mình, điện thoại cũng chẳng có gì hay ho. Cảm giác cuộc sống trôi qua thật chậm. Chỉ là ung thư giai đoạn cuối thôi mà, có cần làm quá lên không. Anh cũng chẳng thiết tha cuộc sống chán ngấy này, cũng chẳng gì khiến anh lưu luyến nữa rồi. Thứ anh cần buông tha, anh cũng đã buông được rồi.
"Hôm nay em sẽ ở đây chăm sóc anh."
Owl từ cửa bước vào, trên tay là suất canh nóng do em nấu.
"Thôi thôi, tha anh đi. Anh không muốn đâu."
Daleth hậm hực ghét bỏ, cái đứa trẻ này. Cứ làm khó anh mới chịu cơ. Đất nước Mĩ này bao nhiêu người đẹp hơn anh, cớ sao cứ phải quan tâm anh cơ chứ.
"Ngoan đi. Anh sắp phải làm phẫu thuật mà."- Owl nói, em thuần thục mở chiếc hộp đựng canh ra. Bên trong là món canh hầm cùng cơm trứng Daleth thích.
"Phẫu thuật?" - Daleth khó hiểu
"Ừm. Em đóng tiền rồi. Nếu lần phẫu thuật này thành công. Anh sẽ hoàn toàn khỏi bệnh, dù biến chứng để lại cũng khó mà chữa hết."

"Không muốn. Tại sao em lại làm thế? Cứ tự mình quyết định mà không hỏi ý kiến anh sao?"
"Em chỉ lo cho anh mà thôi!" - Owl mệt mỏi thở dài.
"Anh không cần. Đừng nói quan tâm này quan tâm nọ nữa. Anh ghét nghe những lời nói đó. Đúng là đến cuối đời, anh vẫn chẳng thể yêu được em." - Daleth toan vùng chăn ra đứng lên thì bị Owl ngăn lại.
Em cũng mệt mỏi, cũng muốn mặc kệ anh. Nhưng chẳng thể, kể cả anh từng phản bội. Em cũng nguyện làm kẻ núp trong bóng tối tiếp tục bảo vệ anh. Em điên vì anh, em biết. Vốn chẳng thể quay đầu nữa rồi.
"Anh có thể bỏ cuộc. Nhưng lần này nhất định phải làm phẫu thuật cắt bỏ. Nếu không thành công, anh có thể rời bỏ em bất cứ lúc nào."
"Chắc chắn không thành công đâu."
"...."
Owl nhìn anh, đôi mắt em đượm buồn.
"Chữa bệnh xong, em sẽ đưa anh tới Pháp để kết hôn."
"...." - Daleth giật mình nhìn em, cái đứa trẻ này đang nói gì vậy.

Daleth bị Owl ép cho phải ăn hết, anh khó chịu muốn nôn. Nhưng đầu choáng quá nên không đủ sức mà đứng lên. Owl dặn dò bác sĩ rồi đi mất, không biết là em đi đâu.
"Thế mà nói ở lại chăm mình." - Daleth phụng phịu nhưng sau đó lại trở về bình thường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net