Art of Seduction, May be, Heartbreak Library

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghệ thuật quyến rũ

Art of Seduction

Phim hài có Son Ye-jin và Song Il-gook đóng. Phim kể về một cặp trời sinh kẻ tám lạng người nửa cân trong vấn đề lừa tình kiếm tiền gặp nhau và rồi sau đó cảm nắng nhau. Nhận xét chung là phần đầu phim coi được, những tình huống cười đơn giản tuy có sao chép đâu đó nhưng khá hài hước và có duyên. Nhưng đến lúc phim chuyển biến ở đoạn giữa qua màn sâu sắc thấy nội dung phim chuyển qua màn lãng... xẹt, thật tình là lãng xẹt và vớ vẩn gì đâu. Khúc giữa đó thiếu tính tương tác cân bằng để kẻ cướp gặp bà già nên không vui chút nào mà hơi sến nữa, điều này đoạn đầu thực hiện khá.

Tính cách nhân vật thì không xuất sắc gì rồi nhưng mà mấy màn chơi khăm thiếu sức hút. Các tình tiết hài hước trong phim này không độc đáo và thông minh mà khá sáo và nghèo nàn. Tuy nhiên an ủi là diễn xuất trong phim tạm được và các cảnh quay cũng tạm được. Tuy nhiên cách giải quyết ở đoạn cuối của phim khi trở về lại những tình huống gây cười lúc đã đi qua khúc giữa sến rện khá điêu. Đoạn kết không thuyết phục và khá nhàm khi quá cố gắng trở nên tưng tửng nhưng lại lạc nhịp với đoạn giữa sến đó. Vì những lý do đó khiến phim thành phim hài bình thường khi tửng không đủ mà sâu thì cũng không đầy. Hai diễn viên diễn được nhưng chemistry khá nghèo nàn nên không hấp dẫn cho lắm. 5/10 cho phim này vì biased cho phim có Son Ye-jin.

Thỏ và thằn lằn

May be

Phim này có Jang Hyuk đóng. Thỏ và Thằn Lằn được thực hiện như một phim tâm lý lãng đãng. Theo tôi đánh giá thì dòng phim tâm lý lãng đãng này thì Hàn Quốc rất non tay trong cách thực hiện khi khá tham lam muốn đưa vào phim một hệ tâm lý khá sâu nhưng không đủ sắc sảo để khắc họa lên những mảng khối tâm lý phức tạp nhằm lắng đọng lại ở khán giả.

Cụ thể với Thỏ và Thằn Lằn cũng là sự ôm đồm như thế khi xây dựng một cốt truyện lãng đãng không tới nên các tình tiết không thoát ra được để bay lên mà đông cứng trong sự tính toán có chủ ý khá lộ của đạo diễn trong những sự tình cờ hên xui. Các tình tiết tuy có liên kết với nhau nhưng là một mối liên kết yếu khi những mạch cảm xúc ngầm không được khai thông. Các nguyên nhân phim đặt ra để có thể thôi thúc nhân vật cũng như khán giả tìm hiểu về quá khứ được thể hiện sơ sài và đại khái. Một vài dư ảnh tâm lý được các nhà làm phim khai thác không đủ ấn tượng như con gấu bông hay con thỏ màu đỏ trong trí nhớ của nhân vật nam chính. Tính cách nhân vật bình thường, diễn xuất trong phim cũng khá bình thường. Khá nhiều tình tiết phụ dư thừa không có tác dụng. Sự thay đổi tâm lý mà phim hướng đến và giải quyết trong đoạn cuối cố cứu vãn những điểm yếu những tập trước nhưng không thành công khiến phim trở nên rườm rà và nhạt nhẽo. Phim yếu quá nên 3/10.

Hearbreak Library

Hearbreak Library

Xem phim này vì thích diễn viên Lee Dong-wook. Tuy nhiên đây lại là một phim tâm lý khá yếu nữa của Hàn Quốc. Phim không khá khẳm gì nhưng vẫn xem hết. Lý do xem hết nằm ở câu đầu.

Phim này kể về chuyện một chàng trai tìm kiếm người yêu vì người yêu đã hẹn với chàng ta một lời hẹn nằm trong trang 198 của một cuốn sách. Vì các nhà làm phim muốn tạo yếu tố hấp dẫn để lôi kéo sự chú ý khán giả nhưng các tình tiết được xây dựng dễ đoán nên sự câu kéo tính hấp dẫn đó thất bại. Cách thực hiện theo dạng nửa vời với dòng phim tâm lý pha tình yêu như thế này không khơi gợi được nhiều sự đồng cảm của khán giả vì không đủ đất để thể hiện tâm lý nhân vật chính cũng như nỗi đau của họ. Cùng đó là một số tình tiết bỏ vào khá vô lý nhằm đánh lừa suy luận của khán giả hơi quá trớn nên khá phản cảm, tạo nên chuỗi liên kết rời rạc. Ở phim này cũng như Thỏ và Thằn Lằn không có nhiều cảm giác điện ảnh trong phim vì tính ẩn dụ, tượng trưng không được tận dụng đúng mức nên phim trở nên làng xàng.

Tôi thích vẻ mặt ngơ ngơ của Lee Dong-wook trong phim này, Eugene diễn cũng tạm được nhưng mà dường như chẳng đọng lại gì lúc xem cũng như sau khi xem xong cả. Cách giải quyết của phim cũng yếu khi cao trào không ấn tượng nên lúc gỡ nút thắt cũng khá vụng về khi cố tạo ra vẻ sâu sắc như căn bệnh mãn tính của điện ảnh Hàn Quốc. Vì phim cũng yếu nên 4/10.

Khi nào rảnh sẽ sắp xếp viết nhận xét một số phim điện ảnh theo trường phái ấn tượng nhục thể của Hàn Quốc, Dòng phim đó khá hơn dòng phim tâm lý lãng đãng mà hai phim trên đi theo. Dòng tâm lý lãng đãng này nếu ai muốn tìm phim hay xem thì nên tìm xem thêm ở điện ảnh Nhật, phim điện ảnh Nhật sẽ thuyết phục hơn với những hình ảnh tượng trưng cũng như cách giải quyết các twist rất nhẹ nhưng sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#review