Review Lá rơi không vết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật buồn phải nói rằng Lá rơi không vết là truyện buồn, mà nếu biết trước truyện buồn như vậy có lẽ tôi đã dừng lại từ khi đọc đề. Tôi giống các cô gái mới bước chân vào ngôn tình, sợ những câu truyện SE làm hỏng màu hồng trong tim nên không dám đọc.

Tôi đọc truyện buồn với ngược không nhiều, không biết mức độ buồn hay ngược của truyện này đủ để bi thảm hay chưa, chỉ là vì một con mọt chuyên đọc HE như tôi đã khóc suốt một sáng khi đọc truyện. Ấn tượng của tôi tổng kết lại chính là: Lá rơi không vết là truyện buồn, kết thúc buồn nhưng lại là GE - Good Ending, bởi vì Tiếu Hoan yêu Trình Tư Doanh.

Người phụ nữ như Trình Tư Doanh trên đời này không nhiều, cách cô yêu cũng khác người, để mặc anh - Tiếu Hoan - chồng cô sống theo cách của mình, cô yêu anh theo cách của mình, lặng lẽ ở cạnh anh nhiều năm như vậy, từ thời con gái nông nổi bị vẻ phóng khoáng tự tin của anh mê hoặc, đến lúc làm người vợ lại như con rối anh nuôi. Anh ăn chơi có tình nhân ở ngoài, cô mặc kệ, anh đừng dẫn họ về nhà là được. Thứ anh nói, cô làm, thứ anh muốn, cô chưa từng từ chối.

Tiếu Hoan yêu Tư Doanh, tôi vẫn tin là như vậy. Anh đã nói: "Tư Doanh, mấy năm nay, cuộc sống bên ngoài anh chưa từng chia sẻ với em, anh không nói cho em, em cũng không hỏi, em cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết. Cho nên, cuối cùng anh vẫn không có cách nào giao trái tim mình cho em. Anh chỉ khát vọng kích thích, La Tình, hoặc là những người phụ nữ khác, xinh đẹp, thông minh, mang độc, thậm chí là khờ dại hoạt bát, anh ở cùng với các cô ấy, cảm thấy thật thả lỏng, đó chỉ là tìm vui, em hiểu không? Anh thật vui vẻ!" Bởi vì tình yêu của Tư Doanh quá mức bình lặng, nên Tiếu Hoan vẫn không biết làm cách nào để yêu cô, thậm chí có lúc anh khiêu chiến giới hạn của cô, cô vẫn bình lặng như vậy khiến cho người đàn ông theo đuổi danh vọng như anh làm thế nào để thấy người phụ nữ vẫn lặng lẽ ở cạnh anh nhiều năm như vậy, để mà bình tâm yêu cô.

Tư Doanh một mực cho rằng thứ cô có sau khi bệnh nặng là sự đồng tình của anh, mãi cho đến chết vẫn như vậy nên mới cắt tên cô ra khỏi áo khoác của anh. Chỉ có sắp chết cô từ bỏ chấp nhất một đời của mình, buông tay để anh sống cuộc sống của chính anh, cho anh "tự do". Tư Doanh thật khờ, cũng thật ngốc, ngốc nên mới ôm lặng lẽ hạnh phúc có anh một mình qua những tháng ngày dài cô dơn, khờ nên một mực huyễn hoặc bản thân từ bóng tối này đến bóng tối khác, bóng tối của cô đơn không có anh cho đến bóng tối của có anh nhưng vẫn cho rằng mình là kẻ cô độc.

"Tư Doanh, anh có được hết thảy duy lại không có được sự thuần khiết, anh có được hết thảy duy lại bỏ qua sự yên bình, anh nhìn em, nhìn thấy em như vậy, thật sự rất hối hận!"
"Anh không muốn quan tâm, cái gì là đồng tình, cái gì là tình yêu, anh chỉ quan tâm, bây giờ, anh muốn đối tốt với em, hận không thể móc tim mình ra mà đối xử với em thật tốt."
Tiếu Hoan, anh vì cái gì mà luôn cố gắng thoả mãn mọi mong muốn của Tư Doanh, thậm chí bất mãn khi cô không có lấy một mong muốn gì cao xa hơn. Tiếu Hoan, anh vì cái gì lại hối hận, vì cái gì ngày nào cũng đem theo cô bên mình những ngày cuối đời. Tiếu Hoan, bởi vì đời này anh chưa từng thực sự yêu một người, nên cả đời này anh cũng không biết lí do tại sao tim anh đau đớn nhiều như vậy. Tiếu Hoan, anh vì danh vọng tiền tài mà kiêu ngạo, đeo đuổi hư vinh để thoả mãn bản lĩnh chinh phục, nên anh không biết cái gì là thuần khiết, là yên bình yêu một người.

Tư Doanh thật may mắn, ba cô dùng tiền mua cho cô một người bạn, dùng gia tài cả đời đem về cho cô một người đàn ông, lại đem về một tình bạn chân tình, một người đàn ông vĩnh viễn vì cô che mưa chắn gió. Người đàn ông đó đúng là rất tồi tệ, anh ta không dám nhìn cô bởi cô chính là dấu vết nhắc nhở thất bại của anh ta, anh ta mua vui để tìm lại cảm giác chinh phục, bỏ cô lại sau lưng với buồn đau. Người đàn ông đó cũng rất tệ, bởi vì bạn bè anh đều hiểu, đều biết những gì anh làm, nhưng anh lại không biết. Tư Doanh may mắn hơn vì cô biết mình yêu ai, biết mình muốn gì, may mắn của cô đánh đổi bằng cô độc suốt ba năm mà bất hạnh của anh đánh đổi tiếc nuối của một đời.

Dù sao thì vẫn là may mắn, phải không, nên cô hoàn thành tâm nguyện đời mình - có anh ở bên tới lúc chết, mà anh kịp nhận ra tâm nguyện đời anh - dùng cả tâm lực để đối xử tốt nhất với cô. Giây phút chiếc là ngoài cửa rơi ấy, họ đều là những người hạnh phúc - vì họ yêu nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net