🍋🍋Thế thân từ chối chuyển chính thức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: Thế thân từ chối chuyển chính thức (替身拒绝转正)

Hán Việt: Thế thân cự tuyệt chuyển chính

Tác giả: Hạng Lục Qua (项绿瓜)

Edit + Beta: Rubybaozi

Số chương: 60 Chính văn + 5 PN

Editor + Ảnh bìa: Rubybaozi

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Chủ thụ , Khế ước tình nhân , Nhẹ nhàng , Đô thị tình duyên

CP: Người làm công kiên cường bất khuất Thế thân thụ x Chó con muốn có chủ nhân Tổng tài công

1. Bài này là phần mở rộng của truyện 《 Sau khi bạch nguyệt quang trở về, thế thân rơi vào nguy cơ thất nghiệp 》 – làm văn đại cương.

2. Ai chưa xem văn đại cương cũng không ảnh hưởng gì hết.

3. 《 Sau khi bạch nguyệt quang trở về, thế thân rơi vào nguy cơ thất nghiệp》 chỉ có 30.000 từ, ai không để ý bị spoil, có thể xem thử ha. Ai không thích spoil nội dung, thôi thì đừng xem.

Tag: Tình cảm đô thị, hợp đồng yêu đương, nhân sinh miệt mài, điềm văn

Nhân vật chính: Hình Vân, Tiết Doanh Song ┃ Vai phụ: Bạch Khiêm Dịch

Một câu giới thiệu vắn tắt: Nói chuyện tiền bạc tổn thương tình cảm, nói chuyện tình cảm tổn thương tiền.

Dàn ý: Trở thành dân đi làm đỉnh cao!!!

Giới thiệu:

Khi người khác làm thế thân, lại hèn mọn yêu phải tổng tài.

Mà Tiết Doanh Song làm thế thân, cũng hèn mọn yêu phải...tiền lương mà Hình Vân phát.

Người khác làm thế thân, hận không thể cả đời không thể rời ra bá tổng.

Tiết Doanh Song làm thế thân, đến giờ thì nhất định phải tan ca.

Bạch nguyệt quang của Bá tổng trở về, thế thân khác thì tinh thần chán nản, ghen tuông khó chịu, cuối cùng chết tâm bỏ đi.

Bạch nguyệt quang của Hình Vân trở về, Tiết Doanh Song không hề dao động, nhiệt tình phục vụ Bạch nguyệt quang, tỏa sáng hào quang của một người tận tâm với cương vị công tác.

Hình Vân: Nhóc thế thân à, đây là thủ đoạn em câu dẫn tôi sao?

Tiết Doanh Song: Hiểu lầm rồi.

Hình Vân: Em định bấm bụng nhẫn nhịn, sau đó lén lút bỏ đi, để cho tôi phát điên?

Tiết Doanh Song: Nghĩ nhiều rồi, sao em lại bỏ đi chứ? Em còn thiếu nửa năm bảo hiểm xã hội, sau này mới lãnh được tiền bảo hiểm thất nghiệp chứ.

Hình Vân: ?

Tiết Doanh Song : Em vẫn còn chưa lãnh được tiền thưởng cuối năm của anh phát cho em nữa là.

Hình Vân: ? ?

Tiết Doanh Song: Cũng còn được nhận thưởng Tết nữa.

Hình Vân: ? ? ?

Tiết Doanh Song : Đợi em lãnh được tiền nghỉ phép rồi nói tiếp ha.

____________________________________________________________

25/06/2022

Tui phải nói sao đây, tui đọc ngày đọc đêm tới 3 giờ sáng xong bộ này mà thấy tiếc quá, tại muốn đọc nữa á...

HE HE HE điều quan trọng phải nói 3 lần!

Không biết mọi người có để ý không nhưng tui khá thích đọc điềm văn, cũng thích thể loại thế thân và ngược nhưng mà tui không dám đọc, sợ tổn thất tinh thần làm việc hổng có nổi nên nếu ai cũng giống zậy thì chộp bộ này nhanh gọn lẹ nhé! Phải nói đến bộ này nổi từ lúc nó còn là "Sau khi bạch nguyệt quan trở về, thế thân có nguy cơ thất nghiệp" cơ nhưng mà tui cũng lười nên chưa có đọc, sau đó thì vớ phải bộ này mới biết. 

Ấn tượng đầu tiên là BÁ ĐẠO TỔNG TÀI yêu em, đọc cười tiếng heo éc éc éc như Tiết Doạnh Song luôn QAQ. Nó như là một bộ teenfic nhưng cấp cao hơn, tổng tài cũng biết nghĩ, cũng biết đáng yêu bạch nguyệt quang cũng không não tàn mà quan trọng hơn hết là có một em bé Song Song vô cùng ham học  nữa...

Hình Vân và Tiết Doanh Song từ nhỏ đều là hai đứa bé đáng thương. Lớn lên lại gặp nhau, trao cho nhau những cái ôm và tình yêu nồng ấm nhất. 

Hình Vân là bá đạo tổng tài, nhưng sâu trong lòng hắn lại có một phần nhu mềm. Hắn muốn làm một chú chó con. Từ lâu, hắn luôn nhận thấy bản thân không ai cần, nhưng chó thì khác, nếu làm chó con hắn sẽ được mọi người yêu thích. Thế nên, đến một ngày hắn may mắn nhận ra, dù cho hắn không làm chó con, vẫn sẽ có một người yêu hắn.

Tiết Doanh Song là điển hình của nhân vật bị dòng đời xô đẩy. Cậu từ nhỏ đã phải tự kiếm ăn, sống không mấy hạnh phúc, dù cho cậu phải làm việc quần quật ở công trường cậu vẫn muốn học. Sau này gặp một người, người đó không những động viên cậu, tài trợ cho cậu, làm thầy giáo giảng bài cho cậu mà thậm chí còn đi thi cao học với cậu luôn...

Hai người vốn chẳng có gì liên quang, thế là nhờ "ánh trăng sáng" Bạch Khiêm Dịch kết nối hai người họ với nhau. 

 Cuộc sống hằng ngày của hai tên dở người bắt đầu từ việc:

Tiết Doanh Song:

---- "Cậu không được phép cười trước mặt tôi" Hình Vân nói. Tự bổ não: vì cười lên không giống em ấy à (Bạch nguyệt quang) ?

---- Trước khi Bạch Khiêm Dịch trở về, thầy Hình dạy toán đỉnh quá đi

---- Sau khi Bạch Khiêm Dịch trở về, thầy Bạch thầy Bạch, câu tiếng Anh này em chẳng hiểu được, thầy dạy em đi

Hình Vân:

---- Mỗi ngày dậy sớm như vậy, nấu ăn ngon như vậy lại còn để ý tui khum thích ăn thức ăn nguội, em thích tui phải hông? Hừ hừ. Tui nói cho mà biếc, em khum xứng thích tui đâu, tui sẽ khum để ý em đâuuu!!!

---- Thấy Tiết Doanh Song ra ngoài đổ rác lại đi tận lâu ơi là lâu, chó con thấy mặt mũi đỏ bừng tưởng ẻm khóc vì Bạch Khiêm Dịch về, thế là xoắn xuýt lại gần em vẫy đuôi giải thích (Thật ra là // đi ăn bún ốc cay)

Aiyaa, thiệtásự là bộ này hề quá mà, tui nhịn không được mà toang hoang cái mồm tui luôn á

Còn có rất nhiều chi tiết trong quá trình // có được câu nói "Hoa gặp hoa nở người gặp người thương"

Một số trích đoạn nhỏ đáng yêu:

_________Hình Vân ngốc muốn ăn thêm cơm Song Song nấu______

Bữa trưa của Tiết Doanh Song làm rất đơn giản, cơm trứng xào cà chua, ăn kèm với thịt lợn rán tự làm và một đĩa rau xào.

 Món ăn rất bình thường, Hình Vân vừa nhìn đã bĩu môi, cái gì đây? Thật là khiến người ta chướng mắt mà.

 Nhưng vừa ăn một đũa, trứng xào cà chua, chua ngọt ngọt vừa miệng, thịt lợn rán vừa ăn, mà rau dưa thanh đạm giòn tan, trong nháy mắt lại hết một chén cơm rồi.

 Tiết Doanh Song hỏi: "Ăn thêm chút cơm không?"

 Hình Vân lạnh lùng nói: " Đừng nghĩ rằng sau khi nhà hàng ở tầng dưới hoạt động trở lại, tôi sẽ vẫn ăn thứ đồ ăn này."

 Nói xong đưa chén cho Tiết Doanh Song, lại dặm thêm một câu: "Lấy nhiều trứng một chút."

 Tiết Doanh Song : "..."

________Hình Vân an ủi Song Song______

"Có một số việc đừng cứ để mãi trong lòng, suy nghĩ quá nhiều không giúp ích được gì."

________Bạch nguyệt quang cạn lời, khóc không ra nước mắt______

Xung quanh bên ngoài suối nước nóng trồng đầy trúc, gió nhẹ thổi qua, lá trúc vang xào xạc. Trong mùi lưu huỳnh của nước nóng, thấp thoáng còn mang theo mùi hương thoang thoảng của lá trúc.

 Bạch Khiêm Dịch hít sâu một hơi, mùi hương lá trúc làm y bình tĩnh không ít.

 Y ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, nghĩ lát nữa nói với Hình Vân "Trăng đêm nay thật đẹp". Mà trước đó, y còn cần phải có một gì đó làm nền, một chút xíu lãng mạn nữa.

 Y nhìn Hình Vân, ánh mắt dịu dàng, giọng nói nhu hòa: "Đáng tiếc nơi đây không có tuyết." 

 Hình Vân nhìn về phía y.

 "Bằng không rơi một trận tuyết lớn, hoa tuyết rơi trên đầu bọn mình, tựa như bọn mình cùng nhau bạc đầu..." Y nói xong, ném một ánh mắt ôn nhu về phía Hình Vân, "Hình Vân, cậu nói đúng không?" 

 Nếu cùng em đắm mình trong tuyết, kiếp này xem như cùng bạc mái đầu.

 Lãng mạn chẳng qua cũng chỉ thế là cùng. 

 Hình Vân: "Tôi thấy giống hai con khỉ đang ngâm nước trong trời tuyết thì có." 

 Bạch Khiêm Dịch: "?" 

 Hình Vân: "Cậu từng xem chưa?" 

 Hình Vân nói xong, duỗi tay lấy điện thoại đặt ở trên bờ, lướt vài cái, lại đưa di động tới trước mặt y. 

 Trên màn hình điện thoại, chỉ thấy một đám khỉ lông xù đang ngâm suối nước nóng trong tuyết, bốn bề tuyết rơi lả tả, trên đầu mấy con khỉ tụ một lớp tuyết.

 "Giống chứ?" Hình Vân cười ha ha, lại ấn vào một tấm, "Cậu xem, con khỉ vừa ngâm suối nước nóng vừa bắt rận, cái mặt còn phê pha." 

 "Giống, giống thật..." Bạch Khiêm Dịch cạn lời.

_______Ước mơ làm cá mặn của Bạch nguyệt quang__________

Bạch Khiêm Dịch biết cậu đang suy nghĩ gì, nói: "Tiền mà luật sư kiếm được còn nhiều hơn cậu tưởng đó, chút tiền ấy một giờ là tôi đã kiếm được rồi." 

 "Thật à?" Nét mặt Tiết Doanh Song lộ ra vẻ kính nể. 

 "Đương nhiên." Bạch Khiêm Dịch bắt đầu giới thiệu, "Hơn nữa, luật sư có tiền, lại có địa vị xã hội, còn sẽ không thất nghiệp ở tuổi 35, lại không cần mặc áo may ô*, quả là quá tuyệt vời."

 ~ một cách nói để nhắc về dân lập trình 

 Tiết Doanh Song: "Nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định làm thiếu phu nhân ." 

 Bạch Khiêm Dịch : "..."

_______Sau khi bổ não thế thân yêu tôi, cầu yêu không được mà bắt đầu quá trình ngược______

"Em không mệt sao?"

 "Tạm được."

 "Nếu em không yêu anh, cũng đừng đối tốt với anh như vậy." Hình Vân tự giễu cười một tiếng.

 Bỗng nhiên, Hình Vân nhớ tới điều gì, nhìn Tiết Doanh Song nói: "Em từng nói điều gì cũng sẵn lòng làm vì anh, còn giữ lời chứ?" 

 Tiết Doanh Song gật đầu.

 Hình Vân nói: "Vậy em cũng thích anh, có được hay không?" 

 Tiết Doanh Song lắc đầu: "Tôi làm không được."

______Não bổ không tự nhiên mà có, di truyền từ mẹ sang con... bối cảnh tổng tài ngày giao thừa trộm gà cho người yêu bị mẹ bắt tại trận_______

Mã Bội Loan quay đầu tức giận trừng Hình Vân, "Con trộm gà ở nhà mang qua cho nó?" 

 Tiết Doanh Song nghẹn lời, suýt nữa bật cười. 

 Nếu lúc này cười ra tiếng heo kêu, cậu sợ mẹ tổng tài cho rằng cậu bị thiểu năng, đến lúc đó không chịu lấy chi phiếu ra. Cậu đành phải vội vàng cúi đầu xuống, cắn răng nín cười. 

 Mã Bội Loan nhìn bả vai cậu làm rung rung, tưởng rằng cậu khóc, càng thêm tức giận: "Đừng ở đó giả mù sa mưa! Có phải cậu xúi giục nó trộm đồ hay không! Bây giờ trộm gà, sau này muốn trộm gì đây?" 

 Tiết Doanh Song càng muốn cười, ha ha ha ha trời đất ơi. 

 Sau này có thể trộm xe đạp điện!

_______Hình ảnh chó con của Song Song dính người_______

"Ôm." Mới mở mắt dậy, việc đầu tiên của Hình Vân chính là lăn đến bên người Tiết Doanh Song, đòi Tiết Doanh Song ôm. 

 Tiết Doanh Song vươn tay ôm hắn, lại nói: "Anh ngủ tiếp đi, em đi làm điểm tâm cho anh." 

 Hình Vân không muốn buông tay, hai người lôi kéo một hồi, Tiết Doanh Song mới lột được Hình Vân bám trên người mình xuống. 

 Thế mà đi đến nhà bếp, Tiết Doanh Song vừa lấy trứng ra khỏi tủ lạnh, Hình Vân lại phóng tới lao vào Tiết Doanh Song như một viên đạn, ra sức ôm chặt Tiết Doanh Song.

 "Gì thế!" Tiết Doanh Song vội vàng giơ trứng lên cao, sợ Hình Vân làm bể. 

 "Xác nhận em còn ở đây hay không." Hình Vân cọ cọ, lại ngửi ngửi cổ Tiết Doanh Song, "Xác nhận hoàn tất." 

 Hình Vân nói xong rồi chạy mất, nhưng chưa đến một phút, lại cầm bàn chải đánh răng trở lại. Hắn đánh răng trong nhà bếp, một khắc cũng không muốn tách khỏi Tiết Doanh Song.

________Chó con muốn nấu ăn cho chủ nhân, chủ nhân lại nghĩ đến không cần hắn nữa_______

Hình Vân ôm cậu từ phía sau lưng, đặt cằm trên vai cậu nhìn cậu thái rau. Một hồi sau, bỗng nhiên Hình Vân nói: "Tiết Doanh Song, em dạy anh nấu ăn nhé." 

 Tiết Doanh Song sững sờ: "Tại sao?" 

 Hình Vân nói: "Anh muốn nấu ăn cùng em." 

 Tiết Doanh Song nghĩ thầm, em chính là muốn nuông chiều anh, mấy chuyện như nấu ăn này nào đến lượt anh? Anh ngoan ngoãn chờ dọn cơm là được rồi, em vĩnh viễn sẽ... Vĩnh viễn, giữa bọn họ dường như không có gì là vĩnh viễn.

 "Lại đây, em dạy anh." Tiết Doanh Song đưa dao cho Hình Vân. 

 Tiết Doanh Song nghĩ thầm, cũng được, bây giờ anh học được, sau này có thể nấu ăn cho người anh yêu. 

 Có thể nấu ăn cho người mình yêu, là một chuyện rất hạnh phúc. 

 Tiết Doanh Song hy vọng sau này Hình Vân cũng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc này.

_________Thầy Bạch muốn nấu ăn, lại nấu salad không mùi không vị, chó con không đồng ý, thế là thầy Bạch quyết định làm món khác, nếu ra một món nước lã, chó con không chịu đứng yên, muốn chữa cháy lại thành "dọc cớt"__________

Bà mở cửa nhà bếp, trong nháy mắt mở cửa ra, chỉ thấy Bạch Khiêm Dịch và Hình Vân sợ hết hồn, Bạch Khiêm Dịch run rẩy, mà Hình Vân trực tiếp chạy xa ra ba thước. 

 "Hai đứa bây đang lén lút ở đây làm gì đó!" Mã Bội Loan tức giận. 

 Bạch Khiêm Dịch: "Không phải! Hiểu lầm rồi!" 

 Hình Vân: "Mẹ đừng quan tâm, ra ngoài đi!" 

 Mã Bội Loan nhìn vẻ mặt đáng nghi của hai người, bước nhanh đến phía trước. Vừa nhìn, chỉ thấy hai ông một đứa cầm xẻng, một đứa bưng nồi, trong nồi là một thứ gì đó màu nâu đỏ dính thành một cục, không biết là thứ gì. 

 Mã Bội Loan kinh hãi: "Mấy đứa trốn ở đây lén dọc c.ứ.t đấy à?" 

 Hình Vân cùng Bạch Khiêm Dịch oan ức: "Không mà! ! !"

__________________________________________________

Rate: 9/10


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net