Diễm Quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Công tử Hoan Hỉ

Thể loại: Huyền Huyễn, Linh Dị, Cổ Đại

Một câu truyện ngắn, chỉ 15 chương thôi Nhưng lại có thể buồn, sâu sắc và day dứt đến vậy.

Diễm Quỷ Tang Mạch lúc nào cũng mang trên mình một lớp mặt nạ thật dày, được vẽ đến lay động lòng người. Bị cho là diễm quỷ phóng đãng vô sỉ nhất quỷ giới, ai ngờ rằng dưới lớp mặt nạ ấy chỉ là khuôn mặt tuấn tú thư sinh, lúc nào cũng dằn vặt về tội lỗi của mình. Hắn vì Không Hoa - Minh chủ Âm giới mà hy sinh hết tất thảy. 300 năm trước đã như thế bây giờ vẫn không đổi.

Tang Mạch của 300 năm trước là quan theo hầu Tứ hoàng tử Sở Tắc Quân của triều Sở, cũng chính là tình kiếp của Không Hoa khi đó. Chỉ là cùng nhau trải qua những năm tháng gian khó khăn khi còn nhỏ, chỉ là ánh mắt và đôi tay dịu dàng nhưng giả dối ấy của Sở Tắc Quân, Tang Mạch nguyện ý đem hết thảy tất cả cho người đó. Tay nhuốm đầy máu tươi, tội lỗi chồng chất, chịu sỉ vả của người đời, trở thành loạn thần tặc tử trong sử sách, giết người duy nhất thật lòng thương yêu mình, hại bao trung thần nhà tan cửa nát, trên đời này chuyện xấu gì cũng làm.

Tứ hoàng tử dã tâm hừng hực từ trước đến nay đều không cam lòng bị huynh đệ giẫm đạp dưới chân như vậy. Vô phương, trên đời này người duy nhất có thể cho ta dựa vào chỉ có ngươi, ngươi muốn thiên hạ, vậy ta đây đi lấy, giết người thì sao, lừa dối thì sao, ta đối với ngươi một lòng một dạ.

Tang Mạch đáng trách nhưng cũng đáng thương. Dâng cho người đó cả thiên hạ, người đấy lại dâng thiên hạ ấy cho người khác. Hóa ra từ trước đến giờ đều là giả dối, hóa ra lợi dụng xong rồi chỉ còn lạnh nhạt vứt bỏ. 

Giãy dụa mở ra con mắt mờ mịt, cái người một thân hắc y đứng trên đại đường kia hắn cũng sắp nhận không ra, nhưng y vẫn ôn nhu bôi thuốc cho hắn, ôm hắn vào lòng, cười đến nhu tình mật ý “Nuôi quân ngàn ngày, dùng tại nhất thời, Tang Mạch, ngươi quả nhiên không phụ lòng ta.”

“Nếu như, ta không hoàn thành nhiệm vụ thì sao?”

“Tang Mạch, ngươi không hoàn thành nhiệm vụ, sao có thể trở về nhỉ?”

Một khắc đó, tim lạnh tới tột đỉnh. Cái gọi là một lòng một dạ, sống chết có nhau chỉ toàn là ta đơn phương tình nguyện. Sở Tắc Quân, Tang Mạch bất quá là một binh khí thuận tiện nhất trong tay ngươi, chỉ đâu đánh đó, lệ bất hư phát.

Đến cuối cùng, đánh cược tất cả, thậm chí cả mạng sống cũng chẳng đợi được cái quay đầu của Sở Tắc Quân. 

Sở Tắc Quân, Tang Mạch chưa bao giờ làm ngươi thất vọng. Ta mạo hiểm gió tuyết trở lại cung, xa xa đã thấy thân ảnh hắc sắc của ngươi bước vội tới.Ta xoay người xuống ngựa, hai đầu gối mềm nhũn hãm vào trong tuyết dày, ngươi lấy giải dược ở trong tay ta rồi xoay người rời đi. Ta quỳ rạp trong tuyết, không cảm thấy lạnh không cảm thấy đau, chỉ nghe bên trong phòng một trận tiếng hoan hô trầm trầm. Từ đầu tới cuối, ta tìm đôi mắt mặc sắc kia của ngươi, nhưng ngươi chỉ cho ta một cái bóng lưng vội vã. Không ai tới nhấc ta dậy, ta đắp một người tuyết nho nhỏ ở trước mặt, dùng đầu ngón tay viết một chữ ‘Sở’ lên người nó, sau đó đâm, đâm, đâm, đâm ra một cái lỗ ở trên ngực.

Sau đó, Tang Mạch làm quỷ, một con quỷ vô sỉ phóng đãng, Tang Mạch dùng đời làm quỷ của mình để trả hết nợ mà cậu gây ra. Dù cho chẳng ai nhớ rõ, cậu vẫn cố chấp đền đáp. Tang Mạch như vậy, chẳng ai trách ghét nổi. 

Gương mặt cứng ngắc căng thẳng của Tang Mạch rốt cuộc có thay đổi, hắn nở nụ cười, thậm chí còn trừng mắt với Liễu Loạn “Ta đau quen rồi.”

Hổ thẹn giống như một cây đao, năm này tháng nọ cắt vào tim ngươi. Đến đau đớn trong tim còn có thể chịu được, thân thể có là cái gì.

Rồi lại sau đó nữa, Tang Mạch gặp lại Không Hoa, ngỡ cuối cùng cũng có được hạnh phúc, ai ngờ đâu lại tiếp tục bị dối lừa. Tang Mạch như vậy, ai cũng không đành lòng.

Buổi tối hôm đó ngươi uống say khướt, ném vỡ hết tất cả những thứ có thể ném trong phòng. Ngươi nói, Tang Mạch ta thích hắn; ngươi hỏi, Tang Mạch, vì sao hắn phụ ta… Đó là lần đầu tiên, ta thấy trong mắt ngươi thứ gì đó giống nước mắt, nhưng ngươi lại không nhìn thấy thân thể bị làm nhục của ta.

"Tang Mạch, vì sao ngươi không phải là hắn?"

Không Hoa - Sở Tắc Quân, người đã mang đến tình yêu cho Tang Mạch, cũng đã mang đến cho cậu hết thảy nỗi đau trên đời. Cho dù hối hận thì đã sao, chẳng thay đổi được cũng chẳng bù đắp được. Không Hoa hắn không hề xứng đáng với tình yêu của Tang Mạch một chút nào. Những gì hắn chịu đều là xứng đáng, bởi vì đó là tội của hắn. Cao cao tại thượng lại không có được lòng người. Hắn nói hắn yêu Tắc Hân nhưng lại chẳng chịu buông tay Tang Mạch. Kẻ tham lam như vậy, làm sao xứng được nhận tình yêu?

Sau đó, sau đó, ngươi không còn khóc trước mặt ta nữa. Đêm trước khi Tắc Hân đăng cơ, ngươi ở trong đại đường Tấn vương phủ ngồi một đêm, ta thấy được, ta ở ngay phía sau cửa. Ta biết ngươi oán ta, oán ta đem thiên hạ tặng cho Tắc Hân. Tang Mạch, ngươi nói đúng, Tắc Hân là bóng ma trong ngực ta, ta cướp đoạt thiên hạ chính là vì hắn. Cũng không phải ta không chịu nói cho ngươi, mà là ta không dám, ta sợ để ngươi biết.

Cho dù tác giả có giải bày cho Không Hoa thế nào thì lỗi lầm hắn gây ra vẫn còn đó. Bất đắc dĩ thì sao, chẳng lẽ Tang Mạch không có. Lỗi của hắn là quá hèn nhát, hắn không dám nhận tình yêu của Tang Mạch, hắn sợ, hắn e ngại. Vì thế nên hắn mới bỏ lỡ, bỏ lỡ hết thảy.

“Dọc theo đường đi, ta ôm ngươi, sợ ngươi sẽ như vậy mà chết, nếu ngươi chết, ta sẽ chỉ còn phân nửa tính mệnh… Tang Mạch, trên người ngươi có nhiều vết thương như vậy, càng lúc càng nhiều. Ta nhớ tới trước kia, chúng ta cầm dược bình bôi thuốc cho nhau, thật là tốt. Sau đó, thương thế của ngươi càng ngày càng nhiều thêm, nhưng ta không bôi thuốc cho ngươi nữa, cũng không phải là ta không phát hiện… mà là… ta không dám. Tang Mạch, ta không dám nhìn thương thế của ngươi nữa.”

Và cho dù có được cơ hội khác, cho dù xuất hiện trước mặt Tang Mạch với thân phận là Minh chủ quyền thế oai phong thì hắn vẫn để lỡ, cho dù lúc này hắn thật sự yêu thì sao, đến cuối cùng hắn vẫn lợi dụng Tang Mạch. Hắn như thế này, ai còn dám yêu nữa đây.

Đầu ngón tay đã ươn ướt, là nước mắt của nam nhân, y đang khóc, Minh chủ điện hạ vô ái vô dục ngồi ngay ngắn sâu trong Minh phủ của ta, rơi nước mắt. Biểu tình không hề u ám, không hề thương hại, gương mặt trống rỗng, nước mắt theo ngón tay Diễm quỷ chậm rãi chảy xuống, nam nhân dùng bàn tay dính máu của mình nâng mặt Tang Mạch lên “Vì sao luôn là ngươi vứt bỏ ta trước?”

“Ngươi chung quy vẫn không chịu nói cho ta biết yêu hận của ngươi, nhưng hết lần này tới lần khác dạy ta mất mát là như thế nào…”

Nhận ra muộn màng như vậy, cái gì cũng chẳng kịp nữa rồi.

Những ngày không có gì cả, cái gì cũng khát vọng, đợi tới khi nắm giữ tất cả, mới phát giác, cái gì cũng không hơn khoảng thời gian không có gì cả đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net