Này, cái muôi của em - Ánh Dạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

+ Tác giả: Ánh Dạng
+ Thể loại: ngọt, sủng, nhẹ nhàng và ý nghĩa
+ Nam chính: Tề Trình (họa sĩ truyện tranh)
+ Nữ chính: Trì Trĩ Hàm (đầu bếp)
+9.5/10 (yêu truyện này lắm luôn)

Tề Trình, thiếu gia của Tề gia giàu có nhưng mắc chứng sợ giao tiếp, lâu dần trở thành bệnh trầm cảm có xu hướng tự sát. Chống chọi với căn bệnh tâm lí oái oăm này mười năm, cả tinh thần lẫn thể xác của anh đều đã đến giới hạn. Trong suy nghĩ của anh hiện giờ chỉ có cái chết là lối thoát duy nhất, và anh cũng đã lên kế hoạch cũng như chọn lựa thời điểm phù hợp để rời khỏi thế giới này. Thế nhưng, sự xuất hiện của Trì Trĩ Hàm đã làm cho thời điểm anh chọn để tự sát bị dời lại, bởi anh luyến tiếc, bởi anh không cam lòng. ( Mình chỉ tóm gọn như vậy thôi, mình nghĩ các bạn nên đọc để cảm nhận bộ truyện này, bởi vì nó thật sự rất hay).

Đây là một bộ truyện vô cùng cảm động. Thật sự sau khi đọc xong những cảm xúc mà nó mang lại vẫn rất sâu sắc trong tâm thức của mình, có hiếu kì, có hài hước, ngọt ngào và cả đau lòng. "Này, cái muôi của em" là một trong số ít những truyện sau khi đọc xong mình có thể nhớ rõ tất cả chi tiết nhưng lại không thể viết ra được gì cả. Nội dung truyện vừa quen thuộc vừa mới lạ. Quen ở chỗ truyện có nam chính bị mắc bệnh tâm lí, có rất nhiều tác giả đã khai thác vấn đề này. Tuy nhiên, Ánh Dạng chú tâm xây dựng nội dung là cả quá trình nữ chính cùng với nam chính đối mặt với căn bệnh, và trong những lúc khó khăn ấy, trong cái suy nghĩ tiêu cực của một bệnh nhân mắc chứng trầm cảm, người ta vẫn cảm nhận rõ tình yêu mãnh liệt của họ. Truyện lấy bối cảnh chủ yếu ở căn nhà 3 tầng của Tề Trình - nơi mà anh đã tự tách mình khỏi thế giới 10 năm, ấy vậy mà nội dung câu chuyện không hề bị bó buộc, khô khan hay đơn điệu. Tình yêu của họ đã nảy sinh và lớn dần ở căn nhà ấy, không cần một phong cảnh đẹp, không cần một không khí lãng mạn. Sở dĩ truyện lấy đi nhiều nước mắt của mình đó là do sự hèn mọn trước tình yêu của nam chính. Một người mắc chứng trầm cảm, lúc nào cũng nơm nóp lo sợ, cũng tự ti về bản thân, từng hành động, lời nói của anh khiến cho người ta cảm thấy đau lòng. Nếu nói "Này, cái muôi của em" là một bức tranh thì đây là một bức tranh toàn bích. Không mang một màu xám u ám mà lẫn trong đó là màu hồng rực rỡ của tình yêu, của hi vọng. Quả thật là một câu chuyện đáng để đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net