CÁNH ĐỒNG BẤT TẬN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tựa sách: Cánh đồng bất tận

Tác giả: Nguyễn Ngọc Tư

Quyển sách đạt:
.Giải thưởng Hội Nhà Văn Việt Nam 2006
.Giải thưởng Văn Học ASEAN 2008
.Giải thưởng LiBeraturpreis 2018

Đến cả khi đọc đến những dòng văn cuối, tôi vẫn không thôi mong mỏi điều gì đó. Một điều gì có thể lấp đầy niềm khắc khoải trong tâm hồn tôi. Tôi đã rung động từ những giây phút đầu tôi đến với thế giới của cô Tư. Từ "Cải ơi" đến "Cánh đồng bất tận".

Bởi lẽ phong cách cô Tư quá dỗi ấn tượng, tôi không biết phải mô tả như thế nào cho đúng. Nhưng tôi nghĩ giọng văn cô Tư thật, bình dị và man mác buồn. Nỗi buồn thương mà không ai chán ghét nổi.

Thật đến trần trụi nhưng khác nhà văn Nam Cao, cô Tư viết một cách nhẹ nhàng hơn. Thay vào một sự thật bẽ bàng thì đây sẽ là sự thật xót tim. Vì thương quá!!!

Thương gì đâu những con người tâm hồn thiện lương, trái tim chẳng còn vẹn nguyên thì đã sao, cuối cùng tình yêu vẫn tồn tại đấy thôi. Chỉ tiếc rằng, đặt sai người, lầm chỗ, trật thời điểm. Thương nhau mà không đến được với nhau, hẳn là chưa đủ tình, hẳn là vì số phận trái ngang, hẳn vì nghèo, hẳn vì đời lênh đênh nay đây mai đó, hẳn vì cái kiếp bạc bẽo để người ta sống mà không được trọn vẹn...

Bình dị trong ngôn từ. Bên cạnh, những cái tên quá xá thân thuộc: "Ông Chín Vũ, Ông Năm Nhỏ, Sáu Đèo, Cô Đào Hồng,..." và cả những từ lóng địa phương cũng được sử dụng tự nhiên, bối cảnh có sông có đất, có cánh đồng bạt ngàn cùng những cơn gió, cứ như chẳng phải là chuyện xảy ra đâu xa, mà ngay đây, cạnh nhà mình, ở quê mình, trong kí ức mình, đọc mà cứ như đang nghe kể chuyện vậy.

Nỗi buồn mà cô Tư đem đến ấy. Nó là sự tổng hợp của nhiều yếu tố lắm. Từ những mảnh đời bi kịch như cuộc đời người chăn vịt, suốt đời lang thang khắp nơi, không nhà, không vợ, không còn tình yêu của con(cánh đồng bất tận).  Cô Hảo cứ mãi chờ một người còn thương người khác (hiu hiu gió bấc). Hai người yêu nhau rất lâu rồi phải lấy người khác. Đến cô vợ yêu chồng, chồng lại mải miết thả tâm tư vào sông nước tìm hình bóng cũ,...Những tình yêu thuần thiết, nồng nhiệt, đắm say đến nỗi chỉ khiến nước mắt chực trào ra. Đều là những câu chuyện dang dở chưa đến đâu, những cái kết chưa trọn vẹn khiến ta thao thức đi tìm một câu trả lời để thoả lòng. Ấy vậy là vậy, cô Tư bao giờ cũng để lại nỗi buồn le lói thế đấy, đầy tiếc nuối và không hoàn hảo. 

05-03-20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#review