KHÓI TRỜI LỘNG LẪY- Nguyễn Ngọc Tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Âm thanh đẹp nhất của cuộc sống là tiếng của một người nói yêu một người".

9 câu truyện mang 9 sắc thái riêng biệt. Cũng là tình yêu nhưng mang nhiều hương vị của những số phận khác nhau. Công bằng mà nói thì một số chi tiết thật sự khá rập khuôn, dễ đoán, có phần kịch tính hóa so với "Cánh đồng bất tận". Nhưng văn phong của cô Tư vẫn thế. Đậm chất miền Tây non nước, gần gũi chân thành và không khỏi man mát buồn, một nỗi miên man khó diễn tả thành lời.

"Khói trời lộng lẫy" là câu truyện dài nhất và theo mình là ẩn chứa nhiều điều ẩn ý sâu sắc không riêng gì tình yêu. Đây cũng là mẩu truyện mình tâm đắc nhất. Không phải bởi lối viết đan xen tài tình, đôi chút rời rạc, khó nắm bắt (úp mở) khiến cảm giác đọc trở nên lí thú giống như trinh thám mà bởi sự phát triển trong nội tâm, cách suy nghĩ của nhân vật thu hút mình ghê gớm, chưa kể các triết lí ẩn trong truyện. Mới đầu sẽ rất khó để hiểu được suy nghĩ của Di vì sao lại làm như vậy, nhưng khi sâu chuỗi lại với các sự kiện trong quá khứ của Di, mình nghĩ rằng ai cũng sẽ thấu hiểu được thôi. Vì sao Di vui khi được gọi tên, Di mải miết rong ruổi khắp nơi, Di trân trọng người khác, yêu những gì mình gặp, Di yêu luôn cả những gì đã mất, nhưng Di cũng biết buông bỏ những gì không còn thuộc về mình. Lớn lên thiếu tình yêu thương không khiến Di thành người vô cảm. Di yêu hết mình, hạnh phúc có, đau thương cũng có, nhờ tình yêu mà Di càng mạnh mẽ hơn, lập trường kiên định hơn. Có lẽ vậy mà khi mình nhìn những chặng đường của Di, mình xót xa vì mình thương Di quá, không ai hiểu cho Di hết. Từ đầu đến cuối, Di là người cô đơn.

Nên Di đã để khói trời lộng lẫy như vậy, đẹp mà buồn. Bởi lẽ "làm sao giữ được vẻ đẹp lộng lẫy này của khói?"

11-07-21

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#review