xii; /0608/ saudade

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/0608/ saudade √
Fanfiction, boylove, oneshot √
Lee | _iamleete
https://my.w.tt/fTcV7KFFZ4 √

"/0608/ saudade" kể về nỗi nhớ nhung của Xuân Trường dành cho một người. Trong tiếng Bồ Đào Nha, "saudade" có nghĩa là cảm giác khao khát một thứ gì đó hoặc một ai đó mà bạn yêu quý nhưng có thể sẽ chẳng bao giờ quay trở lại. Tuy phân nửa trang truyện là tên "người đó" bị giấu nhẹm đi, nhưng qua tiêu đề đánh số /0608/ thì ta cũng không khó để biết oneshot lần này kể về cặp Xuân Trường - Tuấn Anh đâu nhỉ. Vậy nên suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong tớ chính là cụm "saudade" này chỉ ai? Cái người luôn dằn vặt trong tình cảm của mình hay người đến chết vẫn không ngừng dằn vặt?

Đến với phần văn phong, đó là một trải nghiệm khá mới mẻ cho tớ khi đọc một cốt truyện mà kẻ ra đi được đặt làm trung tâm, có lẽ nó đã làm thay đổi phần nào màu sắc ở tác giả mà tớ vẫn luôn nghĩ là độc nhất ở cậu. Hình như lại là một đợt writeblock, cậu chọn vẽ câu chuyện bằng màu ảm đạm và bí bách như mọi khi, nhưng lần này nó khác hẳn so với "Anh muốn nghe giọng em nói" (cho những bạn nào đã từng đọc qua), và chính cậu cũng nhận thức được điều đó. Nếu AMNGEN là một khoảng lặng dài giữa những ưu thương, thì "saudade" lại có chút gì khô cứng về chấp niệm. Tác giả có tay viết khá chắc, mạch kể ổn định và duy trì cảm xúc rất tốt, nhưng vì cậu để nhân vật bị bó buộc trong tình huống mình đặt ra nên thỉnh thoảng vẫn vấp phải sạn, ví như cậu dùng khá nhiều hình ảnh gợi tả từ Xuân Trường dẫn đến việc người ta quan tâm anh hơn là niềm mong mỏi của anh, và tớ nghĩ đó là một trong những điểm nếu cậu chỉnh sửa đôi chút thì sẽ rất ổn luôn. Về cách dùng từ, tớ cam đoan chẳng ai tu ừng ực một ly cà phê cả...

15 năm trôi qua, và anh vẫn là kẻ nặng tình

Điểm tớ đặc biệt chú ý trong truyện là hình ảnh đồi hoa dã quỳ, "đồi" trong sự tự do lộng gió, "dã quỳ" trong tình yêu thủy chung và kiêu hãnh không chịu khuất phục. Xuân Trường nhìn người ấy qua màu vàng ươm của hoa và nắng, qua cả ly cà phê và cuốn sổ nhật kí thuở nào. Anh ngồi trước mặt Công Phượng, và anh bật khóc. Tớ đã hi vọng ở phân đoạn cao trào này sẽ có một sự vỡ òa thấu tới tận lòng người đọc, nhưng thay vào đó tình tiết vẫn bình đạm, thản nhiên như thế, điểm tốt là nó thúc đẩy trí tưởng tượng của độc giả, tự người đọc nếu hiểu được thì sẽ thấy rất đồng cảm, đau lòng, nhưng với những người đọc lướt thì sẽ rất khó để nắm bắt khung cảnh này.

Cậu khắc họa con người Xuân Trường một cách rõ nét và gần gũi, tiếc là tớ cũng không theo dõi bóng đá nên chẳng rõ lắm có OOC hay không. Cho dù mắc kẹt trong một mối tình vô vọng nhưng anh vẫn lí trí và đầy trách nhiệm, thể hiện rõ nhất qua chi tiết ngày hôm ấy, người đứng trên sân là anh và cách anh cố giết chết bóng đen của sự yếu đuối trong mình, có thể nói hai phần này đã được đặc tả một cách trọn vẹn và trơn chu nhất, nỗi bi thương hóa thành nụ cười buông lơi sau cuối thực sự khiến người đọc ngậm ngùi.

Hai con người ở độ tuổi sốc nổi nhất, cứ thế đánh mất nhau.

"Vì cậu, cậu vẫn chưa thay đổi. Nên tớ sẽ cố quen và học cách yêu thương với những thứ lạ lẫm đó."

Có những điểm tớ cảm thấy rất kì lạ, có thể độ dài là một oneshot đã không đủ để giải đáp hết những câu hỏi đó, hoặc cũng có thể do tớ không theo dõi đội tuyển nên đã bỏ lỡ vô số tình tiết quan trọng được đưa vào câu chuyện. Ví như nguyên do cái chết của Tuấn Anh là vì truyền thông hay vì chấn thương thể chất? Tâm lí? Cậu đã phải trải qua những gì để đưa mình tới bờ vực tự tử ngay trên giường bệnh như thế? Sau mười lăm năm ngay tại thời điểm Công Phượng hẹn gặp Xuân Trường, mọi chuyện đã tiến triển đến mức độ nào rồi? Cuốn nhật kí là Tuấn Anh tặng cho Xuân Trường đúng không, vậy sao nó lại được trao trở lại cho anh? Rốt cuộc sau cùng, tình cảm song phương không được giãi bày, người rồi cũng không trụ được, vậy Tuấn Anh viết ba từ cuối cùng còn nghĩa lí gì nữa, hay đúng hơn, vì sao chỉ có ba từ?

"Nhưng hình như người ấy ở rất xa sau anh, Xuân Trường không tài nào với tới được." Hay nói cách khác, anh không chết được, đúng chứ? Đó cũng là bao hàm tầng ý nghĩa bài hát của Trịnh Công Sơn, sống trên đời hãy đi đến tận cùng của sự tuyệt vọng, vừa là kẻ chiến thắng vừa là kẻ chiến bại. Thật ra không chỉ có phần tình cảm là nổi bật, cách con người vượt lên những khó khăn và cá nhân để tiếp tục bước tiếp trên thế giới này cũng là một điểm đáng quý được thể hiện đâu đó trong cốt truyện. Người ta yêu thương chết đi, để lại ta với nỗi buồn tủi và thống khổ vô tận, nhưng rồi ta vẫn phải dọn kí ức vào một góc trong tâm trí, thỉnh thoảng lấy ra vần vò những góc xước để thỏa nỗi nhớ nhung.

Cũng như "sự thay đổi", không một ai cưỡng chế được thời gian, vạn vật rồi cũng sẽ đổi thay. Điều tốt nhất ta có thể làm là tập thích ứng và hòa nhập với nó, đừng gượng ép khi người ta nhìn bạn như một người khách viếng thăm, cũng tuyệt đừng để lần tiếp theo người họ đi thăm viếng là bạn. Thật đó, dù tớ chưa làm rõ được cái chết của nhân vật này.

Sau khi đọc xong, cá rằng không ít người cũng sẽ mong Xuân Trường trong fic có thể vượt lên tình cảm cùng những "ảo ảnh hạnh phúc" của mình. Kết mở nhưng không buồn, thậm chí còn đem đến cho người đọc cảm giác điều chờ đợi họ sẽ tươi sáng hơn tâm trạng nặng nề trong cốt truyện chính nữa, đó là điểm tớ thích nhất ở "saudade" đó.

Nói chung, nếu hôm nay của bạn là một ngày dài thì ngại gì thử trải nghiệm câu chuyện nào? Chúc tác giả ngày càng tiến xa hơn với bút lực của mình và sớm thoát writeblock nha!! Cám ơn vì đã ủng hộ và dành thời gian cho tớ, bài review có gì không phải hãy cứ tự nhiên để lại bình luận nhé.

Ngày an.

- Điểm mạnh/ yếu: Tớ thấy khi review mình khá để ý đến plothole và giọng văn của tác phẩm, tốt là khi phù hợp với những customer thích gắt, xấu vì nhiều khi bị quá đà và chưa có sự nổi bật trong cách triển khai.

- Thể loại sở trường: Gần đây tớ nhận fanfic và truyện ngắn khá nhiều...

- Đôi lời gửi đến team: Mọi người ăn cơm chưa?

Tag: bayhouse.

‹nê›
‹200320›


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#review #shop