[Trả đơn #17]: [NamJin]Duty [#Di]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


OPENING: Xin chào Todd, mình là Di, mình phụ trách review tác phẩm của Todd. Mình review dựa trên quan điểm cá nhân, vì vậy có gì sai sót hoặc Todd cảm thấy không hài lòng ở chỗ nào thì hãy inbox về team, hoặc có thể liên hệ trực tiếp với mình nha.

Tên truyện: [NamJin] Duty

Tác giả: @J_JToffu9492 (Todd)

Thể loại: Fanfiction, future! Au, angst, boylove

Tình trạng: 2 chương (hoàn)

Reviewer: Di

Summery: Khi Đại Hàn Dân Quốc là lãnh thổ sống duy nhất còn tồn tại cho đến nay trên thế giới và nền văn minh tiên tiến lại một lần nữa được tiếp tục xây dựng trên mảnh đất này. Có rất nhiều những phát minh tiến bộ được công bố với mục đích bảo vệ sự sống cho nhân loại sau tận thế. đặc biệt là những phát minh có giá trị to lớn của một tổ chức 3 người mang tên BTS, họ được gán lên vai trách nhiệm to lớn "Cứu lấy loài người". BTS ngày càng có tiếng nói hơn khi chiêu mộ thêm những thiên tài như Kim SeokJin và Kim NamJoon, cho ra đời những phát minh vĩ đại, góp phần lớn trong công cuộc cứu sống thế giới sót lại.

Thật không may khi một tổ chức "phản diện" khác, đó là Tòa Án Sót, được thành lập với tư tưởng chống lại BTS – tổ chức đi ngược lại với tự nhiên. Và một lần nữa, nhân loại lại rơi vào nguy cơ bị diệt chủng khủng khiếp. Liệu Đại Hàn có thể vượt qua được thảm kịch này, và tổ chức BTS có thể chống lại được Tòa Án Sót để tiếp tục công cuộc cứu lấy nhân loại ra khỏi thảm kịch diệt vong?

I.Cốt truyện:

Vì tác phẩm của Todd lấy bối cảnh tương lai và có khoảng thời gian cách rất xa so với thực tế nên Di sẽ đi theo hướng của Todd luôn nha.

Đầu tiên, Todd có nói đây là thể loại fanfiction, angst,boylove,... Di thì cảm thấy mang phần gì đó của khoa học viễn tưởng, lồng các hiện tượng khoa học vào tác phẩm hoặc các nội dung tưởng tượng khác để tiên đoán những tiến bộ khoa học và những trạng thái của thế giới tương lai. Thú thật, tác phẩm của Todd cuốn mắt cực kì, Todd có một điểm cộng rất lớn đó là biết sâu chuỗi và ghép nối các chi tiết hợp lí để thành một tác phẩm hoàn chỉnh. Di nói thât á khúc đầu tác phẩm hơi bị chán vì tiết tấu chậm và ít drama quá hihi, nhưng càng về sau càng không rời mắt được, cũng chính điều này đã làm tiền đề tạo nên một tác phẩm khá hoàn hảo.

Di thấy mâu thuẫn á, vì Tòa Án Sót là một tổ chức gồm những người được tin tưởng thì phải sống và hành động vì nhân loại chứ nhỉ? Và nếu tư duy của Tòa Án Sót là tổ chức BTS đi ngược lại với tự nhiên thì khi đang nhúng tay vào việc hủy diệt cuộc sống của nhân loại, nhất định hành động của Tòa Án Sót phải bị mọi người lên án và chống lại bằng những hình thức từ đơn giản nhất như đảo chính, cho tới bùng lên đấu tranh để giành lại sự sống, và đặc biệt là mọi người phải đứng về phía BTS để đấu tranh cho một Đại Hàn hòa bình và để nhân loại được ấm no, được sống tiếp, có phải không?

Thật ra đó chỉ là quan điểm cá nhân của Di, bởi Di thấy có chút không hợp lí thôi, còn tất nhiên là không sai hoàn toàn. Dù sao thì Di cũng rất thích cách xây dựng tình tiết tác phẩm của Todd.

Có lẽ cốt truyện của tác phẩm này được Todd đầu tư khá nhiều công sức và thời gian, vì nó mang một màu sắc khá riêng biệt so với những tác phẩm khác cùng thể loại. Thật ra thì Di không ủng hộ boylove, nhưng cũng không phản đối, vì đó là sự phản ứng tâm lí và giới tính rất tự nhiên của con người. Và tất nhiên qua ngòi bút và giọng văn hùng hậu của Todd thì mọi thứ trở nên thật đơn giản, dễ dàng truyền tải mục tiêu của Todd đến người đọc.

Di đọc đi đọc lại tác phẩm này không dưới 5 lần, nhưng cũng xin lỗi Todd vì Di đọc không liên tục mà ngắt quãng một khoảng thời gian rất lâu, tại Di lười á. Tuy nhiên thì việc đọc lại nhiều lần cũng khiến Di ghi nhớ rất cụ thể một vài chi tiết.

Có một điều nữa mà Di cảm nhận được là cả tác phẩm này chỉ mang hai màu sắc duy nhất đó là màu vàng của cát và màu của bóng tối bao chùm... Nhưng đến cuối cùng lại xuất hiện thêm màu của ánh sáng, của hy vọng và của sự sống. Thật sự rất khó tả luôn! Di hoàn toàn bị cuốn theo dòng chảy của nhịp truyện và dường như bản thân Di cũng được trải qua cảm xúc của các nhân vật.

Đoạn Todd nhắc tới Đường Hầm Sống có vẻ hơi ngắn nên Di chưa hiểu rõ về phương thức mà dự án này có thể giữ lại mạng sống cho hàng trăm ngàn người. Còn tác dụng của tự thụ tinh và mang thai nữa, chỗ này Di cảm thấy hơi khó hiểu vì khi đó Đại Hàn đứng trước nguy cơ diệt vong nên sự thiếu thốn về vật chất là không thể tránh khỏi, vậy tại sao sao sự ra đời của loại thuốc này lại là một luồng sáng ấm áp cho nhân loại? Sự gia tăng dân số sao lại không trở thành một gánh nặng đối với nền vật chất của Đại Hàn lúc này? Tại sao các cử tri tham lam lại nghĩ rằng những phát minh của BTS là đi ngược lại với tự nhiên chẳng lẽ họ không quan tâm đến sự sống của nhân loại và của chính họ?

Chi tiết cỗ máy đếm thời gian được phát minh vào năm 3030, sau đó là một ngày trước khi Bức Màn Xanh bị tháo gỡ diễn ra rất nhanh khiến người đọc tò mò về cuộc sống thầm lặng của BTS suốt quãng thời gian 5 năm năm đó.

Có lẽ trong những phát minh của BTS thì Di thích nhất vẫn là cỗ máy cho phép cơ thể đứa trẻ được nuôi sống trong một môi trường dinh dưỡng vô hình. Thật may mắn vì đó là ánh sáng duy nhất và cũng là đánh sáng lung linh nhất có thể lưu lại sự sống của loài người gần như vĩnh viễn. Và có lẽ những đứa trẻ sẽ không cảm thấy cô độc ở hành tinh khác bởi chúng có nhau và chúng có trí tuệ.

Cho đến gần cuối tác phẩm, Di vẫn cảm thấy rất tò mò và hồi hộp. Đâu đó trong Di luôn túc trực một cảm giác lo lắng khó tả khi Hokseo lặng lẽ dần dần đưa những đứa trẻ vào lồng kéo.

Bên cạnh đó, đến gần cuối truyện, Di vẫn không thể thoát khỏi cảm giác xót xa khi SeokJin và Namjoon chuẩn bị rời xa hai đứa con của mình là Taehyung và Jungkook. Taehyung chính là người dẫn đường cho những đứa trẻ sau khi mười năm trôi qua và thằng bé được tin tưởng là một siêu anh hùng, bởi nó là đứa trẻ duy nhất được bước ra khỏi thế giới ảo và nhận thức về thế giới thật. Có lẽ nó sẽ rất cô độc trong 10 năm tới.

Hình ảnh xót xa nhất chắc chắn là hình ảnh chia ly của cả năm với Taehyung.

"Bóng lưng cô đơn của thằng nhóc cứ lê đi từng bước chậm rãi như chẳng muốn rời xa. Nó nghẹn đắng, nước mắt chan chứa chảy trong chảy ngoài cay xè đôi mắt. Trái tim non trẻ lần đầu cảm nhận sự sinh tử vĩnh biệt."

Càng đau xót hơn khi đến cuối truyện, khoảnh khắc đếm ngược 10 giây và những ánh mắt tràn đầy những cảm xúc khó tả của tất cả các nhân vật khiến người đọc day dứt không thôi, cuối cùng mọi thứ cũng đã sắp kết thúc.

II. Văn phong:

Cách hành văn và lỗi diễn đạt của Todd rất thẳng thắn, mạnh mẽ, sát với thực tế và cuốn hút một cách rất riêng biệt. Về lỗi typed thì Todd cũng có nhưng không đáng kể. Một số chỗ Todd bị lặp từ á, vì đó là những chi tiếtphụ nên Di sẽ không nhắc tới nữa. Chừng nào Todd kiểm tra lại thì sửa nha.

Bố cục của tác phẩm chia rất rõ ràng, thoáng mắt, đây được xem là một điểm cộng lớn. Nhiều từ ngữ, cụm từ chuyên ngành nằm cùng một trường từ vựng được Todd sử dụng rất thành thạo làm tăng tính thuyết phục của tác phẩm.

Todd thì có lẽ không phải là một cô gái ưa ngôn tình văn vẻ rồi phải không? Vì giọng văn của Todd rất lôi cuốn, đanh thép, dõng dạc nhưng không bị cứng nhắc. Văn phong của Todd rất phong phú, vì vậy việc sử dụng từ, cụm từ một cách nhuần nhuyễn của Todd làm Di bị cuốn hút và thuyết phục.

Theo Di thấy thì Todd lạm dụng dấu chấm quá nhiều dẫn đến mạch văn bị đứt quãng, câu văn trở nên có chút khó hiểu, tuy nhiên Di không chắc chắn rằng đây là một lỗi, cũng có thể do cách hành văn của Todd mạnh mẽ và dõng dạc nên việc sử dụng dấu chấm nhiều nơi có lẽ còn có phần mang nét riêng trong văn phong của Todd.

Từ những dòng văn trôi chảy, cuốn hút và đầy sức thuyết phục, ngồi bút của Todd đã tác động trực tiếp vào các noron thần kinh của độc giả luôn á. Cảm xúc của mình xuôi luôn theo nhịp truyện, tuyệt vọng, đau đớn, xót xa, thậm chí là hy vọng một sức mạnh nào đó sẽ cứu rỗi lấy Đại Hàn, cũng như cứu rỗi chính tâm hồn của những độc giả chúng mình.

Di có thắc mắc chỗ này nè: "Tòa Án Sót thống kê số người còn sống sót lại chưa đến một nghìn người. Trong đó có chín ngàn chín trăm bảy mươi người trưởng thành cùng ba mươi đứa trẻ chưa đến tuổi thành niên."

Todd có viết là Tòa Án Sót thống kê số người còn sống chưa đến một nghìn người mà trong đó có tận chín ngàn chín trăm bảy mươi người trưởng thành cùng ba mươi đứa trẻ chưa đến tuổi thành niên.

Cái này Di hiểu theo hai cách á Todd, một là số người còn sống chưa tới một nghìn người thì số lượng người "trong đó" kia là Todd có chút nhầm lẫn. Cách hai, ý Todd là tất cả có chín ngàn chín trăm bảy mươi người trưởng thành cùng ba mươi đứa trẻ chưa đến tuổi thành niên, cuối cùng sống sót lại chỉ còn dưới một nghìn người. Chỗ này hơi khó hiểu, Todd hãy chú ý và sửa lại nha. Hoặc nếu Di có hiểu sai ý Todd thì Todd hãy giải thích cho Di ở phía dưới nhé!

Di cực kỳ thích cách diễn đạt của Todd, những cụm từ được ghép nối lại với nhau một cách tinh tế. Không hiểu sao Di lại rất tâm đắc những câu văn như " Ánh dương chói lọi lại chiếu trên lãnh thổ nhỏ bé trôi nổi giữa những bụi tro bơ vơ". Chẳng ai giải thích được tại sao sau khi đọc xong những câu văn tương tự như thế này, trong lòng độc giả lại dấy lên một cảm xúc khó tả, là chút gì đó của hạnh phúc, cứ như chính tâm hồn và bản thân của mình được cứu rỗi khỏi tàn cục.

Đoạn miêu tả buồng máy vào một ngày trước khi Bức Màn Xanh bị tháo gỡ thật chi tiết và chân thực về cả âm thanh, cảm giác, khiến người ta như cảm thấy chính bản thân mình đang chìm trong buồng máy đó. Âm thanh ghê rợn của tiếng quạt máy và tiếng xẹt xẹt của những đường dây thật nao lòng.

Bản thân Di cũng cảm thấy được sự chết chóc đang bao trùm dần lên Đại Hàn qua hình ảnh những đống đổ nát được xếp chồng chất lên nhau, xung quanh không khí toàn là cát bụi và khí clorua, không gian tối om, từng đoàn người đi ra vào những khối đá lớn để tìm kiếm thức ăn và nguồn nước bị ô nhiễm nặng nề bởi Máy Lọc đã bị Tòa Án Sót thu hồi. Kinh khủng hơn nữa là tiếng khóc của những đứa trẻ cứ dần yếu ớt tắt lịm đi. Đối nghịch hoàn toàn với hoàn cảnh đó lại là hình ảnh Bức Màn Xanh sắp bị gỡ xuống một cách thật thơ mộng. Di không dám tưởng tượng sẽ như thế nào nếu Trái Đất của chúng ta thật sự rơi vào hoàn cảnh này, khi con người chỉ còn biết chờ đợi cái chết từng giây từng phút một mà không có một nguồn hy vọng nào trong suốt 5 năm qua. Di cảm thấy kiểu mình cũng bị lạc luôn vào thế giới này á. ew đọc xong đoạn này xót muốn khóc.

Di cảm thấy Todd diễn đạt chân thực vô cùng, tất cả hình ảnh như được diễn ra ngay trước mặt và bản thân mình như được chứng kiến câu chuyện từ đầu đến cuối không bỏ sót một chi tiết nào trừ những chi tiết bị tác giả cố ý giấu nhẹm đi. Từ việc lo lắng cho sự sống của BTS và của nhân loại đến hồi hộp khi BTS lên kế hoạch cho việc thu lượm những thùng xốp đen trong đêm và đưa chúng vào máy. Việc không thể đoán trước sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo khiến người đọc luôn trong tâm thế hồi hộp khi đọc từng câu văn vào đây có lẽ là điểm thành công nhất của Todd trong cách diễn đạt tác phẩm. Di bất lực luôn á, cứ như Todd là người trải qua và chứng kiến hết câu chuyện vậy, thực tế vô cùng! Không chỉ trải qua những cảm giác đó mà có lẽ hầu hết độc giả còn cảm thấy xót xa khi đọc tới hình ảnh nhịp tim của một số bé đang chậm đi và có bé còn bị viêm phổi nặng do khí clo tràn lên mặt đất, đặc biệt là hình ảnh bố mẹ các em đã đưa em cho xe rác vào một buổi sáng ảnh khi bị TAS yêu cầu phải đưa các em đến một nơi an toàn hơn nhưng thực chất lại là bãi phế liệu. Còn gì tàn nhẫn hơn khi những sinh linh bé nhỏ - tương lai của cả nhân loại lại bị đối xử tàn nhẫn như vậy, mà người thân của các em không có cách nào cứu được các em, họ phải bất lực nhìn máu thịt của mình chuẩn bị đi vào chỗ chết.

Di có thể khẳng định rằng điểm mạnh nhất của Todd là miêu tả và truyền tải cảm giác đến người đọc qua những câu văn miêu tả chân thực, sinh động, hình ảnh rõ nét như hiện ra trước mắt người đọc.

Chi tiết khiến Di hồi hộp nhất có lẽ chính là đêm trước khi Bức Màn Xanh được mở ra để Đại Hàn sát nhập với nhân loại và những đứa trẻ sẽ mang đến một kỷ nguyên mới. Không chỉ Di mà có lẽ độc giả chắc chắn cũng sẽ trải qua cảm giác căng thẳng sợ hãi tột độ khi phải chờ đợi mà không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

III.Nhân vật:

Thật ra thì Di bị khó nhớ tên các nhân vật trong tác phẩm của Todd á, tại vì Di không có quen tên Hàn Quốc lắm, nhưng vì tình iu to lớn với Duty và đặc bịt là với Todd nên Di sẽ cố gắng hết sức để đưa ra cho Todd một kết quả hoàn hảo nhất. Tuy nhiên là nếu có sai sót ở chỗ nào, xin Todd đừng buồn nha, cứ nói thẳng với Di.

Có lẽ trong tác phẩm này của Todd thì nhân vật mà Di thích nhất chính là Jimin a~~

Tất cả các nhân vật đều có tính cách khác nhau nhưng cùng chung một ý chí, một lý tưởng, đó là mang lại sự sống cho Đại Hàn. Người đọc có thể nhìn ra được Kim SeokJin là một người mạnh mẽ và cứng nhắc trong tất cả mọi chuyện, anh cũng là động lực lớn nhất của NamJoon trong cuộc sống. Trái ngược lại Jimin là một người khá nhạy cảm và dễ biểu lộ cảm xúc ra ngoài, điển hình là hình ảnh cậu cười lên một tiếng bi ai thật lớn, khụy người, ngồi bó chân trong những giọt nước mắt tuôn rơi không ngừng trên khuôn mặt. Cả năm người họ đều có một nỗi ân hận, một nỗi đau chung và một nỗi sợ chung. Nỗi sợ vô hình hình thành trong tâm trí họ đó là nếu họ không lao đầu vào các dự án thì "chỉ một giây chậm trễ thôi, tất cả sẽ biến mất".

Yoongi là một người đàn ông điềm tĩnh, dịu dàng và có một trái tim biết yêu thương. Anh như một chỗ dựa vững chắc cho Jimin nhưng số phận lại không mỉm cười với anh, bởi anh phải ngồi xe lăn. Di hơi tiếc rằng chi tiết Yoongi trải qua và để lại hậu quả là anh mất đi đôi chân của mình lại bị lướt qua một cách nhanh chóng như vậy.

Hoseok quả là một người tài năng khi đã tạo ra phương tiện giúp Yoongi đi lại dễ dàng hơn. Di có thể đánh giá Hoseok là một con người luôn tràn đầy hy vọng và năng lượng.

Bản thân mình nói riêng và tất cả độc giả nói chung gần như có thể nhìn ra được tình yêu của SeokJin dành cho NamJoon và ngược lại. Jungkook chính là kết quả tình cảm mãnh liệt của họ. Thằng nhóc thật ngây thơ và trong sáng, thanh khiết, nó mang một phần tính cách của Jimin. Có lẽ trong năm người thì Jimin chính là người trẻ con nhất, nhạy cảm nhất. Sự tồn tại của Jungkook mang lại một niềm hy vọng gì đó cho sự sống không chỉ của BTS mà còn là của Đại Hàn.

Không chỉ nhìn ra tình yêu mãnh liệt và trường tồn theo năm tháng của SeokJin và NamJoon mà bên cạnh đó, thứ tình cảm được thể hiện rõ nhất, chân thực nhất chính là tình đồng đội, tình cảm gia đình. Đến giây phút gần rời khỏi cõi đời họ vẫn gắn bó với nhau như một tập thể mà không ai bị tách rời.

Một câu văn mà Di tâm đắc đó là "Từng giây từng phút bên nhau, vào mười hai giờ đêm mai chắc chắn họ sẽ không thể quên cho dù sương họ vùi trong cát bụi và linh hồn thì lang thang trong vũ trụ bao la". Tình cảm của cả năm thật thiêng liêng, không gì sánh bằng. Kể cả mọi thứ sắp rơi vào thảm kịch thì chúng vẫn đẹp, "đẹp khi những trái tim đập vì nhau luôn sát cánh không rời".

Dù họ sắp biến mất trên cõi đời nhưng họ vẫn không cô độc, vẫn nuôi nấng trong mình một khát khao, một hoài bão về sự sống. Chi tiết đẹp nhất có lẽ là hình ảnh Jimin nói rằng cậu muốn họ thành một nhóm nhạc và họ sẽ đạt đến đỉnh cao của thành công vào kiếp sau, chỉ cần họ có nhau thì thì họ đi đâu, làm gì cũng được, không ai cô độc cả.


IV. Ý nghĩa:

Thật sự thì Di cũng không biết phải nói sao luôn. Tác phẩm mang một ý nghĩa rất đặc biệt, và đúng như Todd đã nói ở phần mô tả của truyện, quả thực nơi đâu có khát vọng sống, có tình yêu và ý chí thì chắc chắn sẽ có đấu tranh để thực hiện được hi vọng của mình. BTS đã thể hiện được điều đó. "Bổn phận của chúng ta chính là thay đổi thế giới, chứ không phải thích nghi với những thay đổi do nó tạo nên."

Di có nghe qua bài hát được ghim ở đầu tác phẩm. Không biết ý nghĩa của bài hát có liên quan gì tới tác phẩm không, nhưng mà khi nghe bài hát này, Di cảm thấy như mình đang cưỡi một cây chổi lơ lửng bên trên một thành phố mà không bận tâm đến cuộc sống bề bộn này nữa.

V. Lời cuối: Một vài lời cuối nữa là Di xin phép được gửi lời xin lỗi chân thành đến Todd vì đã trả đơn quá muộn, một phần là do Di lười biếng và một phần lớn là do công việc học tập quá bận khiến Di không có nhiều thời gian để trả đơn cho Todd. Di thành thật xin lỗi Todd. Hy vọng bài review này khiến Todd hài lòng. Nếu có chỗ nào sai sót Todd hãy liên hệ về team hoặc liên hệ trực tiếp với Di nhé. Một lần nữa xin lỗi Todd rất nhiều. Chúc Todd thành công trên con đường viết lách và có thêm nhiều độc giả ủng hộ nha. Cảm ơn Todd đã tin tưởng team. iu Todd x1000.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net