Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hây dà ~ Vì đây là bài Ngữ Văn nên không thể viết kiểu Trung văn, mà ta lại quen tay mới chết chứ! Đã vậy còn mở bài, thân bài, kết bài. Giết ta đi!!!!!!

Sửa đi sửa lại mấy câu cho thuần Việt thực đáng sợ ~ hảo khó chịu!!! Vậy nên văn phong của bài này sẽ hơi khác a. ////>.<////

Khụ, vì là review, nên ta phải đứng trung lập. Cũng không thể vì yêu Sev hay mến cụ Dum mà thiên vị nha *cắn khăn trạng* QAQ

.

.

.

Đồng thoại - một thể loại truyện nhân cách hóa những loài vật, đồ vật vô tri cùng các vật thần kì khác. Đã có người từng gật gù, Harry Potter là truyện đồng thoại dành cho lứa tuổi nhi đồng. Giả tưởng - một thể loại văn học mới mẻ và sáng tạo về cốt truyện, mạch văn cũng như nhân vật, đó là tập hợp của những yếu tố và kịch tình kì ảo mới lạ dựa trên trí tưởng tượng phong phú của tác giả. Đã có người từng tuyên bố, Harry Potter là tiểu thuyết giả tưởng của thanh thiếu niên. Bildungsroman - thiên truyện về những tháng ngày của các cô cậu học trò ngồi trên ghế nhà trường, mang ý nghĩa giáo dục sâu sắc. Đã có người từng khẳng định, Harry Potter là một trong số vô vàn các Bildungsroman. Kinh dị, lãng mạn, huyền bí, phiêu lưu... đã có người từng nói như vậy.... Thế nhưng mà, xin đừng hỏi tôi rốt cuộc Harry Potter thuộc thể loại văn học gì. Bởi đối với tôi, Harry Potter thuộc về tất cả và cũng không thuộc về bất cứ thể loại nào. Với tôi, Harry Potter là một thế giới, một vũ trụ có con người, có động vật, có nắng, có mưa và hơn cả, có hỉ - nộ - ai - lạc - ái - ố - dục. Với tôi, Harry Potter là tổ hợp của những nan đề về các khía cạnh khác nhau của xã hội ngày nay, là vết ố trong tâm mỗi người, lại là tia sáng nhỏ nhoi lóe sáng nơi vết ố đen đặc ấy.

Xin đừng hỏi tôi vì sao Harry Potter thích hợp cho người có độ tuổi từ 7 đến 70. Bảy tuổi, một lứa tuổi mộng mơ về những thiên thần và pháp thuật, về chân lý cái thiện luôn chiến thắng cái ác. 70 tuổi - "thất thập cổ lai hy" - độ tuổi của những con người từng trải qua bao sóng gió, tang thương giữa cuộc đời, của những con người đã nhìn thấu nhân gian. Vì thế, đừng hỏi tôi...

Bộ truyện Harry Potter gồm bảy phần của nhà văn người Anh J. K. Rowling là như thế đấy, khiến người trẻ xung động trào dâng, khiến lão nhân thở dài tiếc nuối. 'Chỉ là một bộ tiểu thuyết, lại có ma lực đến nhường này?' - nhiều người tự hỏi...

Harry Potter được mở đầu với ba hình ảnh khác nhau. Đó là gia đình Dursley, một gia đình bình thường với những con người bình thường làm công việc bình thường và họ hạnh phúc về điều đó. Tiếp theo là khung cảnh vui sướng đến điên cuồng của cộng đồng phù thủy, bởi lẽ vị Chúa tể Hắc ám tàn ác đã biến mất; không còn nỗi lo sợ, không còn sự chết chóc, mọi người mà không mở tiệc ăn mừng thì thật đáng tiếc. Cuối cùng là hình ảnh đứa bé 15 tháng tuổi quấn trong tấm chăn mỏng nằm trước bậc cửa của gia đình Dursley. Bạn hỏi tại sao? Vì cha mẹ bé - Harry James Potter - đã chết.... Bạn lại hỏi tại sao? Vì ông bà Potter đã hi sinh bản thân để bảo vệ con trai mình khỏi Chúa tể Voldemort. Có phù thủy nào từng nghĩ, Đứa bé sống sót sẽ ra sao nếu mất đi phụ mẫu? Có phù thủy nào từng băn khoăn, ngày họ ăn mừng vì Harry còn sống cũng là ngày mà cha mẹ Harry rời bỏ thế gian? Nhân tình thế thái là vậy đó. Khi ấm khi lạnh có biết chăng?

Chúng ta tạm thời bỏ qua 10 năm sống trong an nhàn và vui sướng của người dân phù thủy. Trong 10 năm ấy, cuộc sống của Cứu thế chủ ra sao? Là so với người ở cũng không bằng, ăn mỗi ngày một bữa, mặc quần áo cũ quá khổ của anh trai họ, ngủ ở tủ bát dưới gầm cầu thang; lau nhà, quét nhà, cắt cỏ, nấu ăn đều một tay quán xuyến. Ở nhà bị dì dượng chửi mắng, lên trường bị anh trai họ bắt nạt. Thật nực cười, đó là vòng tuần hoàn sống của Harry Potter - Đứa bé sống sót. Chỉ vì gia đình Dursley thích những điều bình thường, chỉ vì dì Petunia ghen tị với cô em gái có pháp thuật mà cuộc sống hơn 10 năm của một đứa trẻ vô tội luôn bị ngược đãi, đọa đày. Cũng chỉ vì con người luôn sợ hãi với những điều mình không thấy được, không biết được.

Người đọc cười cùng Harry khi cậu có được người bạn đầu tiên, vui mừng cho Harry khi bộ ba Tam giác vàng được hình thành. Một Ron Weasley nóng nảy, bộp chộp nhưng dám đứng trước con quỷ khổng lồ bảo vệ cho bạn mình. Một Hermione Granger thiếu kĩ năng xã giao luôn một bộ "ta đây biết tuốt" lại sở hữu bộ óc quan sát nhạy bén kinh người. Một Harry Potter dù từng bị ngược đãi nhưng vẫn giữ linh hồn thuần khiết, vẫn nở nụ cười hạnh phúc khi được tặng quà Giáng sinh, vẫn sẵn sàng đứng lên chống lại Voldemort - kẻ đã gieo rắc mối kinh hoàng cho Thế giới pháp thuật trong suốt 30 năm. Thời học sinh, ai mà chẳng từng có những trận cãi nhau giận dỗi với bạn bè? Ai mà chưa từng mượn vở bài tập của đứa bạn kế bên? Và có ai... chưa một lần nông nổi bồng bột làm chuyện mạo hiểm? Từng câu từng chữ từng trang sách, J. K. Rowling khiến người đọc thả hồn theo những ký ức tuổi thơ, khiến ta bật cười trong vô thức và khóc trong thầm lặng.

Trường học Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts tựa như một xã hội thu nhỏ, có bốn Nhà với những phẩm chất và năng lực khác nhau. Gryffindor chú trọng lòng dũng cảm, tinh thần thượng võ, đồng đội và tính táo bạo. Thế nhưng từ bao giờ, Gryffindor lại biến thành lỗ mãng, xung động, không đầu óc "tiểu sư tử"? Hufflepuff đề cao sự chăm chỉ, lòng trung thành quả quyết, tính kiên nhẫn và tình hữu nghị. Tự lúc nào, Hufflepuff trở thành nơi tập trung của những "con lửng" nhát gan, yếu đuối, xuẩn ngốc. Trí thông minh, tri thức và trí tuệ của "chim ó" Ravenclaw lại nổi danh với "lũ mọt sách" nhàm chán. Khát vọng chứng tỏ bản thân, khả năng lãnh đạo cùng sự tháo vát của Slytherin cũng bị truyền miệng thành "độc xà" gian trá, xảo quyệt, không từ thủ đoạn. Từ bao giờ, những đức tính đáng khen ấy lại bị vùi dập đến mức này... Bất cứ một sự vật, hiện tượng nào cũng đều có hai mặt đối lập. Điều quan trọng là, bạn, sẽ xem xét chúng như thế nào; bạn, sẽ đứng ở đâu để đưa ra nhận định cuối cùng; bạn, sẽ dùng mắt để nhìn, dùng tâm để cảm nhận hay chỉ dùng tai để nghe miệng lưỡi người đời? Và hãy suy nghĩ, kẻ phản bội bạn bè Pettigrew từng được phân loại vào "tinh thần đồng đội" Gryffindor và gián điệp hai mang Snape lại có xuất thân từ "không làm việc bất lợi đối với bản thân" Slytherin. Bởi thế, không ai có thể vì một câu nói mà quyết định bản tính hay số phận của người khác được, chỉ có bản thân, mới có thể.

Tôi đã cười khi Harry thắng trận đấu Quidditch đầu tiên của năm nhất, khi cậu vui sướng trốn thoát khỏi nhà Dursley trên chiếc xe bay của gia đình Weasley. Tôi đã cười khi nhận ra một Harry sáng dạ lanh lẹ dùng mưu kế giúp chú gia tinh kì lạ Dobby đạt được tự do. Tôi lại phì cười khi chứng kiến sự giận dỗi ngây thơ giữa hai cậu trai Ron và Harry với cô bé Hermione chỉ vì một con chuột, một con mèo cùng một cây chổi thần. Tôi cười càng sung sướng khi Ron nhận ra sự ghen tị của bản thân đối với tiền tài và danh tiếng của Harry là ấu trĩ đến mức nào để rồi mặt đỏ lắp bắp đi xin lỗi, dẫn đến hai cậu chàng cho nhau cái ôm của tình hữu nghị trong tiếng bật khóc của Hermione.

Thế nhưng...

.

.

.

Luc: Cắt!! Hạ hồi phân giải nha~

Hầy, thật ra vì muốn câu giờ.....á không không *đổ mồ hôi*....... là muốn chuộc lỗi cho nàng Haibangice nói riêng và tập thể độc giả lót dép ngồi chờ "Vùng đất hứa" nói chung nên tiện thể làm văn, ta mang lên cho mn cùng đọc luôn (vì dạo này ít thời gian quá ma <3).

Dù sao, đa tạ các nàng đã ủng hộ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net