Chỉ nguyện, kiếp sau, số phận cho người một đời vui vẻ, an khang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xoay quanh câu hát kết thúc đồng nhân khúc Thảo Mộc:
"Chỉ nguyện, kiếp sau, số phận cho người một đời vui vẻ, an khang"
Đặt trong Thảo Mộc bản giọng nữ, câu hát này trở nên rất dễ hiểu. Đây là lời chúc của người thứ ba chứng kiến toàn bộ bi kịch Nghĩa thành, có thể là người viết lời nhạc, hay người hát, hoặc cả fandom Tiết Hiểu nói chung - những người vừa đau Tinh Trần lại xót Tiết Dương. Lời nguyện đó hướng về cả hai người, cầu cho họ một đời vui vẻ hạnh phúc vô lo, không phải trải qua bi thương như kiếp này.
Tuy nhiên, nếu đặt trong Thảo Mộc bản giọng nam, với giọng ca khàn khàn kiêu ngạo lại như nghẹn ngào tuyệt vọng của Tù Ngưu - khiến không ít người cảm tưởng đó chính là lời tự thuật của Tiết Dương – thì câu hát này là lời chúc của hắn dành cho Hiểu Tinh Trần. Nhưng lí giải như vậy có OOC với Tiết Dương, một phản diện được thiết lập là gian xảo, độc ác, điên cuồng cố chấp hồi sinh Hiểu đạo trưởng?
Có thể thấy, nếu Tiết Dương chúc Hiểu Tinh Trần kiếp sau một đời hạnh phúc an khang, nói cách khác hắn cho rằng Hiểu đạo trưởng có "kiếp sau", thì điều đó cũng đồng nghĩa với hắn chấp nhận sự thật Tinh Trần đã chết, không còn cơ hội gặp lại y trong kiếp này. Suy nghĩ như vậy hoàn toàn mâu thuẫn với việc Tiết Dương cố chấp độc thủ thành hoang tám năm ròng để hàn gắn linh hồn đã vỡ nát của Hiểu Tinh Trần, giữ cho thân xác đạo trưởng nguyên vẹn tựa như chỉ đang trong giấc ngủ say.
Tuy nhiên, lật lại nguyên tác, trong cuộc tranh cãi khi sự thật phơi bày, Tiết Dương từng nói:
"Có lẽ là ngươi không nên xuống núi. Sư tôn ngươi khôn ngoan biết bao, tại sao ngươi lại không nghe lời bà ta ngoan ngoãn ở trên núi tu tiên vấn đạo? Không hiểu được chuyện trên thế gian này, ngươi đừng nên vào đời!"
Với những lời này, rõ ràng Tiết Dương đã gạt bản thân sang một bên, không màng sự thật nếu đạo trưởng không xuống núi, sẽ không có ai ngày ngày cho hắn kẹo, cũng chẳng có ba năm ấm áp ở Nghĩa thành. Hắn hoàn toàn chỉ đứng trên lập trường của Hiểu Tinh Trần, vì chính y mà đưa ra lời nhận xét chân thành*. Và nếu hắn đã có thể vì Tinh Trần mà đưa ra lời khuyên như thế, tôi tin rằng chẳng có lí do gì hắn không thể một lần nữa đặt mình vào vị trí của đạo trưởng, chúc người kiếp sau một đời vui vẻ, vô lo.
Vậy vấn đề ở đây là: lời chúc đó, nếu hắn có thể nói ra, thì sẽ ở thời điểm nào để không OOC, cũng không mâu thuẫn với việc hắn làm trong nguyên tác?
Chắc chắn không thể là lúc hắn lảo đảo cõng đạo trưởng trên lưng, lẩm nhẩm: "Tỏa linh nang, tỏa linh nang..."
Cũng không thể trong tám năm ôm chấp niệm gắn lại những mảnh hồn đã vỡ của Hiểu Tinh Trần.
Càng không thể là lúc hộc máu, liều mạng, miệng vẫn gào: "Trả cho ta!"
Vậy, tôi nghĩ, có lẽ nào là khi hắn đã được cứu ra từ dưới kiếm của Hàm Quang Quân, máu vẫn chảy ào ào từ nơi cánh tay trái đã bị chặt xuống và những vết thương khắp thân mình, nhận ra cái chết đang đến gần và bất lực biết rằng mọi thứ về đạo trưởng: tỏa linh nang, Sương Hoa và viên kẹo, đều không còn nữa. Lòng không cam mà nhận ra, kiếp này, chẳng thể gặp lại người kia nữa rồi.
Thường nói, trước khi chết, con người ta sẽ nhớ về người quan trọng nhất, kỉ niệm hạnh phúc nhất. Người quan trọng nhất của Tiết Dương, còn ai ngoài Hiểu Tinh Trần, kỉ niệm hạnh phúc nhất của Tiết Dương, còn gì ngoài ba năm ấy nơi Nghĩa thành.
Vậy có lẽ, trước khi trút hơi thở cuối cùng, trong tâm trí tràn ngập bóng hình một tiên nhân đạo bào trắng với dải băng mắt trắng tinh, tâm Tiết Dương bật lên một lời nguyện:
"Đạo trưởng, kiếp này không còn gặp lại. Chỉ nguyện, kiếp sau, số phận cho người một đời vui vẻ, an khang"
Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần, nguyện hai người kiếp sau cả đời hạnh phúc an khang.
-------------
Chú thích: 
* Tham khảo thêm tại: bài phân tích Tiết Dương của page Trà chiều cùng Tiết Hiểu
Artist: 水清@一只叫水清的蜜蜂
Ảnh cắt từ video đồng nhân khúc Thảo Mộc của nhà Diệp Tư Viễn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC