Chiêu Diêu - Cửu Lộ Phi Hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ lần mình hứa hẹn sẽ review dần các bộ khác của má Cửu (trong review "Cùng tấn Trường An") cũng đã khá lâu rồi nhỉ, và bây giờ mình mới hết bận và hết... lười để viết đôi dòng cảm nghĩ về một tác phẩm khác cũng không kém phần ấn tượng của Cửu Lộ Phi Hương: Chiêu Diêu. Như mình đã nói ấy, truyện của má bao giờ cũng không thể thiếu những yếu tố huyền huyễn ma thuật, những chi tiết kỳ ảo sáng tạo, nhưng cái hay và cái độc ở Cửu Lộ Phi Hương là cô ấy có thể biến hóa những chất liệu đậm màu tưởng tượng ấy một cách tài tình với các cốt truyện khác nhau, truyện nào cũng có cái hay của riêng nó mà không bị lẫn lộn với nhau. Lần này, với 80 chương truyện, 'Chiêu Diêu' lại càng khiến mình tin rằng Cửu Lộ Phi Hương là một trong những tác giả cổ đại huyền huyễn có chỗ đứng nhất trong dòng ngôn tình hiện nay.

Hãy cùng bắt đầu với tiêu đề truyện, cũng chính là tên của nữ chính: Chiêu Diêu. Lộ Chiêu Diêu xuất hiện với phong cách ngang tàng của bậc Ma tôn đế vương phách lối kiêu ngạo, coi trời bằng vung cùng sức mạnh và tu vi đủ để thống nhất Ma giới. Chỉ vài nét giới thiệu sơ sài như vậy, cũng đã có thể thấy hình ảnh nữ tướng mặc chiến bào đỏ thẫm chói mắt uy phong đến nhường nào, cũng tùy hứng đến nhường nào. Chiêu Diêu cá tính và mạnh mẽ. Nàng đủ bản lĩnh để khiến Thập Đại Tiên Môn run sợ, đủ bản lĩnh để gây dựng Vạn Lục Môn nghe danh là sởn gai ốc, đủ bản lĩnh để một mình xông vào mộ kiếm vốn đã nhiều cặm bẫy để lấy bằng được kiếm Vạn Quân. Dù cho đến giây cuối cùng trước khi chết, Chiêu Diêu vẫn chỉ đau đáu một điều duy nhất, đó là không giám sát cái tên lâu la đi cùng mình vào trong kiếm mộ :)) Nghe đến đây khoan vội tưởng lầm đây là cuốn tiểu thuyết SE đẫm nước mắt, cả câu truyện dưới lời kể của hồn ma Chiêu Diêu trái lại vô cùng hóm hỉnh và tếu táo. Từ việc nhập vào thân thể Chỉ Yên dụ dỗ Mặc Thanh, đến chợ Quỷ mặc cả chày cối, nói dối không đổi sắc có lớp lang rõ ràng, muốn làm thì sẽ làm cho bằng được, suy đoán chu toàn, Chiêu Diêu dù có mất đi thân xác cũng thể hiện sự tồn tại của mình một cách sâu sắc và đậm bản tính của nàng. Dù trong chuyện tình cảm nàng có hơi 'chậm lụt' một chút xíu, suy nghĩ và hành động có càn rỡ một chút xíu, nhưng "thì có sao?" – Mặc Thanh đã nói vậy đấy. Làm sao trách được một thân ma tu vô tâm chưa mảnh tình vắt vai hiểu được tâm sự của một kẻ thâm tình ngàn năm nhưng ngoài mặt ca bài không cảm xúc? Làm sao oán được nàng sinh ra đã là ma dù có bao nhiêu lòng tốt muốn hướng thiện nhưng chúng tiên khẩu phật tâm xà lại nhất quyết tiệt đường sống, nhất quyết cho rằng nàng phải chết? Ở Chiêu Diêu, ta thấy sự kiên cường xuất phát từ nội tâm, nàng đã sống dựa vào bản thân mình quá lâu rồi, nên quên mất phải yếu đuối thế nào; nàng đã tỏ ra độc ác ngoan cường quá lâu rồi, nên quên mất thì ra bản thân dịu dàng tốt bụng thế nào. Cũng may, có Mặc Thanh, hắn cho nàng một chỗ dựa an toàn vững chắc, là người đầu tiên làm nàng nhận ra: thì ra nương tựa vào một người lại có cảm giác hạnh phúc như vậy. Sau cùng, Chiêu Diêu con người dám nghĩ dám làm, dám yêu dám dâng hiến quên mình ấy, xứng đáng có một kết cục viên mãn.

Về phần nam chính, mình xin phép không gọi hắn là Lệ Trần Lan – một tâm ma bị tách khỏi bản thể của Ma Vương, bị phong ấn dưới động sâu ngàn năm, một Môn chủ bất đắc dĩ lại cô độc với dáng vẻ thần thánh xa vời. Cá nhân mình vẫn yêu thích cách gọi của Chiêu Diêu dành cho hắn hơn: Mặc Thanh (dù rằng ở ngoại truyện thì nàng vẫn gọi Trần Lan). Cái tên gợi đến bao kỉ niệm cùng cảm xúc nên đã để lại ấn tượng không nhỏ trong mình: Xuyên suốt mạch truyện, Mặc Thanh trầm mặc ít nói, không thường bộc lộ cảm xúc lại ẩn chứa biết bao tâm tư tình cảm mãnh liệt, càng về cuối truyện điều này càng được thể hiện sáng tỏ hơn. Phần đầu truyện, Mặc Thanh trong lời kể của Chiêu Diêu nhỏ bé hướng nội, thích giấu mình trong bộ áo bào rộng thùng thình, là một tên ma lem yếu ớt xấu xí sống nương nhờ vào nàng. Nhưng từ lúc nàng thành linh hồn vất vưởng, hắn đã là một thân ma cường đại vô địch với kiếm Vạn Quân uy vũ, một người đàn ông trưởng thành với vẻ ngoài hoàn toàn khác trước đây. Chiêu Diêu không để ý rằng, tâm hồn Mặc Thanh cũng có sự biến hóa không nhỏ: Hắn từ chỗ dựa dẫm, chỉ dám nhìn nàng từ xa lúc đầu, giờ đã trở thành tang thương bủa vây cùng sự lẻ loi mất mát dài đằng đẵng như hành hình khi mất đi dục niệm duy nhất, tình yêu duy nhất. Má Cửu để hắn có khả năng một tay che trời, nhưng lại ngược Mặc Thanh quằn quại: hắn có cả thiên hạ để làm gì, khi người trong lòng hắn đã không còn? Về sau, khi hắn chợt phát hiện Chỉ Yên có những lúc rất giống Chiêu Diêu, thậm chí đôi lúc như hai người khác nhau, Mặc Thanh không hề vội vã vạch trần, dồn dập hỏi tới, hắn chọn cách giả ngu. Mặc Thanh sợ, sợ rằng đó chỉ là một giấc mộng hoang đường, rằng khi tỉnh lại sẽ chỉ là Chiêu Diêu do chính hắn tưởng tượng ra; hoặc giả như hắn sợ khi nàng phát hiện ra hắn đã biết nàng là ai, nàng sẽ lại biến mất. Ôm tâm lý lo được lo mất đó, Mặc Thanh chỉ đến tìm nàng những lúc Chiêu Diêu ở trong cơ thể Chỉ Yên. Và chẳng phải khi viên Hoàn Dương đan hết thời hạn, Chiêu Diêu buộc phải rời khỏi thân xác của mình, hắn đã điên cuồng tìm kiếm nàng đến không tiếc gì mạng sống của mình hay sao? Giờ đây, hắn chỉ có thể sống nếu có nàng mà thôi. Mình rất biết ơn má Cửu khi viết 2 ngoại truyện về nội tâm của Mặc Thanh, bởi chúng ta có thể nhìn thấy được khía cạnh khác, góc nhìn khác trong câu truyện hai người.

Chỉ Yên, mình muốn dành một phần riêng cho nàng. Một thân tu tiên bị vướng vào mưu hận tình thù, vốn có gia đình yên ổn, gia thế vững chắc, còn có vị hôn phu vừa ý, những tưởng Chỉ Yên có thể sống suốt đời an nhàn thanh thản nơi Tiên môn. Chỉ vì lòng dạ độc địa của mấy kẻ tự xưng là chính đạo, nàng bị bức đến nỗi quay sang nhập ma. Tính cách của Chỉ Yên được phát triển và trưởng thành nhiều nhất trong truyện: Từ cô thiếu nữ nhát gan hơi một chút là rớt nước mắt, đến bình tĩnh ngồi phân tích tình yêu tình báo, tranh luận với Chiêu Diêu, cuối cùng là đường hoàng nắm thực quyền của Vạn Lục Môn, Cửu Lộ Phi Hương dù không miêu tả quá nhiều nội tâm nhân vật này, nhưng mình vẫn có thể cảm nhận được một Chỉ Yên trọng tình nghĩa, có ý chí và nghị lực, có lòng tốt và sự rộng lượng, cùng tinh thần tám chuyện ngút trời nữa :)) Chỉ Yên là nhân vật then chốt trong truyện, bởi nếu không có nàng, liệu cặp đôi Chiêu Diêu Mặc Thanh có thể đến với nhau? Dù hơi tiếc khi cuối truyện không có đề cập tới về sau nàng có tìm thấy nửa kia của mình hay không, mình vẫn tin rằng Chỉ Yên sẽ có được hạnh phúc của riêng mình.

Về các nhân vật phụ khác... Chà, nhân vật nào cũng đáng nhắc đến hết: Bốn vị sơn chủ cá tính khác người, Cẩm Thiên Huyền một Bồ Tát sống đạt đến trình độ thăng thiên, vị Kim Tiên Lạc Minh Hiên đáng ghét sống dai như đỉa, các ma hồn dã quỷ từng tiếp xúc với Chiêu Diêu,... nếu viết hết ra chắc sẽ thành một tấu sớ dài mất :)) Chỉ có thể nói, họ không những làm tròn vai của mình trong một câu truyện mà còn đưa tới những màu sắc khác nhau, phản ánh chân thực những góc nhìn đa chiều của cuộc sống đã được ẩn dụ trong truyện: ma chưa phải là kẻ xấu, tiên không chắc là người tốt, nhìn nhận một vấn đề nếu nghe theo lối của ngươi là tiêu cực, nhưng với ta lại là có lợi. Nhìn chung, Cửu Lộ Phi Hương khá thành công trong mảng này.

Cuối cùng, đây có lẽ là một cái review rất dài khác của mình, nhưng nếu bạn đã đọc đến đây, đừng tiếc gì bỏ ra chút thời gian rảnh rỗi đọc thử bộ này nhé, mình tin "Chiêu Diêu" sẽ không làm bạn thất vọng với lời văn được dịch mượt mà, mạch lạc, kết cấu truyện chặt chẽ kịch tính, tình huống truyện hợp lý và cách xây dựng nhân vật đa dạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net