tình ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

em là một cậu sinh viên năm nhất chân ướt chân ráo mới lên hà nội học tập

còn hắn là một nhân viên bán thời gian trong cửa hàng tiện lợi gần trường em

em và gặp nhau trong một ngày mưa tầm tả,

hôm đấy, em đi lên trường làm đồ án cùng nhóm của em, làm được một lúc thì quốc trung- một người bạn trong nhóm của em than đói và nhờ em ra cửa hàng tiện lợi gần trường mua giúp một cơm nắm và cuộn kimbap

em vì muốn làm thân với các bạn và gây ấn tượng tốt nên cũng nhận lời, bỏ qua việc ngoài trời đang mưa tầm tả, em không hề mang ô, em đội mưa chạy tới cửa hàng gần đó để mua đồ giúp bạn

lúc tới nơi thì người em ướt như chuột lột, em cũng chẳng quan tâm về việc mình bị ướt và có thể bị ốm

em đi vào cửa hàng mua đúng 2 thứ quốc trung nhờ và một ít nước cho các bạn khác,


hắn ở trong cửa hàng, thấy em người ướt nhẹp thì cau mày, hắn là một người ưa sạch sẽ nên nhìn em với bộ dạng như này bước vào cửa hàng thì có chút khó chịu

' không biết mang ô theo à trời' hắn nghĩ thầm

em bước tới chỗ hắn tính tiền, hắn cũng tỏ vẻ vui vẻ tính tiền cho em chứ nhăn nhó với khách hàng thì tháng này có khi tiền lương của hắn bằng 0

bây giờ hắn mới nhìn thấy rõ gương mặt của em, em đẹp lắm không có chỗ nào để chê cả, tuy là con trai nhưng da em trắng lắm, mặt thì không tì vết mụn nào, mắt to môi đỏ

thật sự ấy, hắn rất rất thẳng nhưng không hiểu sao ngay lần đầu tiên gặp em thì hắn thành cong mẹ rồi

em thấy hắn nhìn mình chằm chằm không chịu tính tiền thì em có chút ngượng

" ưm anh ơi"

" hả hả anh nghe" hắn giật bắn mình khi nghe người đẹp gọi mình

" anh tính tiền giúp em với ạ " em cười xòa

cảm ơn gia đình đã cho con uống và bổ sung nhiều vitamin A để mắt con bây giờ là 10/10, con đã nhìn thiên thần

" à.. mà em tên gì ấy"

" em hả? em tên duy ạ, hoàng đức duy"

" à còn anh là quang anh, cho anh xin sđt em nhé" vừa thốt xong câu này thì hắn đơ ra một lúc, ôi chúa ơi hắn vừa nói gì vậy!?

" hả..?" em đứng hình khi nghe hắn xin số mình, mặt em vừa đỏ vừa nóng lên, lần đầu em được trai lạ xin số điện thoại đó

" em đừng nghĩ anh là biến thái nhé, nếu em không cho cũng được " hắn đưa tay lên gãi đầu cười ngượng

" à dạ không sao, anh đưa điện thoại đây em nhắn số em qua cho"

hắn và em làm quen như thế đấy, có thể gọi là tiếng sét ái tình không nhở ?

em vì đứng lại cho hắn phương thức liên lạc nên em đã về trễ, khi em quay lại lớp thì các bạn trong nhóm mặt hầm hầm

quốc trung đập bàn rồi tiến lại chỗ em, theo quán tính em lùi lại

quốc trung túm lấy bịch đồ ăn trên tay em

"ha nhìn này chúng mày nó mua có vài món đồ mà đi tận 30 phút mày muốn chúng tao chết đói à " nói rồi gã tiến tới tát em một cái rõ đau, gã còn quá đáng hơn là khui lon nước ra rồi đổ hết lên đầu em

mấy người kia thấy vậy nên cũng đi tới hùa theo đánh em, chửi rủa em

em muốn phản kháng lắm nhưng không thể

em cắn răng chịu đựng, đánh được một lúc thì bọn đấy cũng thấy chán nên dừng lại cho em về nhà

em mệt mỏi lê thân xác mình đến phòng trọ, vừa buớc vô phòng thì em ngồi thụp xuống mà khóc nấc lên,

ting ting

em mệt mỏi cầm lấy điện thoại mở ra xem ai nhắn, đập vào mắt em là một tài khoản lạ


nqa_jkf —> hddy.0603

nqa_jkf
hi béee

hddy.0603
anh là ai vậy ạ ?

nqa_jkf
ơ bé không nhớ anh hả
anh là nhân viên ở cửa hàng xxx á

hddy.0603
à anh quang anh hả

nqa_jkf
chuẩn chuẩn
là quang anh siêu đẹp trai đây 🫰

hddy.0603

anh bị bệnh tự luyến hả ? 🥹

nqa_jkf
ơ em
em làm anh buồn đó

hddy.0603
hì em xin lỗiiii
mà anh nhắn cho em có gì không á

nqa_jkf
à anh lỡ mua lố 2 vé xem phim áaa
duy đi xem phim chung với anh nha

hddy.0603
dạ !?
thứ mấy á anh

nqa_jkf
chiều nay nè

hddy.0603
à chiều nay em rảnh
nhưng mà anh bao em nhó hihi

nqa_jkf

oke luôn
sao anh nỡ để thiên thần trả tiền

hddy.0603
anh dẻo miệng thế
trai hà nội có khác ha


thấy tin nhắn của quang anh thì em bất giác nở một nụ cười rất tươi

vì quá mệt nên em ngủ quên khi nào không hay, lúc em thức dậy thì cũng 5h30 chiều rồi, cũng gần tới giờ hẹn với hắn nên em cũng nhanh chóng thay đồ đi gặp hắn

đi chơi với hắn rất vui, ngày nào rảnh hắn đều dẫn em đi khắp nơi, hắn cũng hay giúp em làm đồ án lắm

hắn luôn đối xử nhẹ nhàng ân cần em,

hoàng đức duy lỡ yêu nguyễn quang anh rồi.

4 năm đại học của em có thể gọi là địa ngục trần gian

em là nạn nhân của bạo lực học đường, mỗi ngày lên trường đối với em như một ác mộng. bọn đàn em của quốc trung lúc nào cũng kiếm cớ sai vặt, đánh đập em, trong 4 năm đấy em chưa bao biết thứ gọi là "tình bạn",

mặc dù bị bạo lực như thế thì em không quá tiêu cực vì em đã có quang anh ở bên rồi, quang anh không hề biết việc em bị bạo lực học đường, em chưa bao giờ kể cho hắn nghe em chỉ kể về những chuyện vui thôi, có lẽ em không muốn hắn quá lo lắng cho em

mãi đến năm 3 đại học, em mới có một vài người bạn, tuy ít nhưng ở bên những người bạn đấy em rất vui

vì cũng là gần năm cuối nên lịch học của em nhiều lắm, cũng ít có thời gian gặp và đi chơi với quang anh

em chỉ có thời gian gặp hắn trong cửa hàng thôi

em nhớ rõ lắm, hôm đó cũng như mọi ngày em tới cửa hàng của hắn mua đồ ăn và ngồi tâm sự với hắn

nhưng hôm ấy hắn lạ lắm, tóc hắn vuốt keo, xịt nước hoa, lúc tính tiền em còn liếc thoáng qua lấy chỗ hắn có một bó hoa hồng to đùng rất đẹp , chắc là hắn định tỏ tình ai chăng?

em mang cả ngàn dấu chấm hỏi trên đầu đi ra cái ghế ở ngoài cửa hàng ngồi ăn

ăn được một lúc thì hắn bước ra, tay cầm bó hoa hồng mà em nói, đứng trước mặt giơ bó hoa lên mà thổ lộ tình cảm

"hoàng đức duy anh thích em!" hắn mặt ngượng ngùng tỏ tình em, " em làm người yêu anh nhé ?"

em phì cười, tay ôm bó hoa của hắn cười tươi

" em đồng ý" hắn nghe câu trả lời từ em thì sướng run người, quang anh nhào tới ôm em và trao cho em nụ hôn sâu.

nguyễn quang anh yêu hoàng đức duy

và hoàng đức duy cũng yêu nguyễn quang anh..




" ngày hôm đó em thật xinh đẹp duy à.. anh vẫn luôn nhớ nụ cười tươi như hoa của em... em vẫn luôn là mặt trời của anh..." tay hắn cầm bó hoa hồng to, bó hoa đấy rất giống ngày hắn tỏ tình em

quang anh cầm bó hoa đặt trước một bia mộ, hắn chậm chạp ngồi xuống, hắn gượng cười che đi đôi mắt đã đẫm nước từ bao giờ

"anh thật sự... thật sự rất nhớ em... anh nhớ em" hắn ôm mặt khóc nấc lên,

hoàng đức duy đứng bên cạnh hắn, em thấy người mình yêu khóc thì xót lắm, em nhào tới ôm hắn nhưng cơ thể em xuyên qua người hắn,

à quên mất... em làm sao có thể ôm hắn được, em là hồn ma mà

ngày 4/9, người hắn yêu đã rời xa hắn và rời xa khỏi thế giới này.

hoàng đức duy đã không còn là của nguyễn quang anh nữa rồi

" em ở bên đấy có vui không?, còn bị bắt nạt không? có nhớ anh không? tại sao... em lại chọn cách để rời xa anh... anh... anh thật sự rất yêu em ..."

" em cũng vậy.. em sai rồi... em xin lỗi người em thương" em ngồi xuống cùng hắn, em muốn tựa lên hắn mà khóc nhưng em không thể ..

"cảm ơn nguyễn quang anh đã yêu hoàng đức duy."

" cảm ơn hoàng đức duy đã yêu nguyễn quang anh."

end.

ổn k bây:))t có thấy t k có tài vt ngược rồi đó bên bỏ qua mấy vụ ngược đi he


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net