Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hạo Nhân: Anh muốn kiểu con gái thế nào? Dịu dàng, cá tính, thông minh, sexy?

Đức Thiện: Thông minh một chút nhưng phải biết đến vũ khí.

Thật quá quắt.

Hạo Nhân: Vũ Đức Thiện, ngay cả con gái đại tướng quân đội cũng chưa chắc biết xài súng đâu. Anh đừng có áp người quá đáng!

Hạo Nhân gào lên nhưng Đức Thiện vẫn tỉnh bơ.

Đức Thiện: Anh có bắt em tìm đâu, là em tự nguyện mà. Không tìm được thì khỏi lấy.

Ngang hơn cua nữa!

Hạo Nhân hậm hực bỏ ra ngoài. Trở lại phòng làm việc, Hạo Nhân cẩn thận suy nghĩ.

Hạo Nhân: Biết nhiều về vũ khí, thông minh, không bánh bèo. Biết tìm đâu giờ? Không lẽ tìm sát thủ?

Ý nghĩ thoáng qua đó bị Hạo Nhân ném đi ngay lập tức. Ai đời lại đi cưới sát thủ. Nhưng mà cuối cùng thì cũng tìm ra, có điều đối phương cao ngạo quá mức cần thiết. Hà Thư con gái của đại tá không quân, 24 tuổi, xinh đẹp, là xạ thủ bắn súng. Nhưng lại mặc bệnh lemon question dog, gọi tắt là chảnh. Muốn xếp cuộc gặp với cô ta phải mất đến hai ngày.

Hạo Nhân thật muốn xách súng lớn nả đạn vào đầu cô ta cho bỏ ghét. Khác với lần trước, lần này hắn lại cầu mong cô ta bị đuổi thẳng. Hà Thư có nghe đồn Vũ Đức Thiện là nhà buôn bán vũ khí lớn, còn có cả trung tâm nghiên cứu chế tạo tối tân, thật không thể nào kiềm lòng. Làm bạn gái của cậu ta không phải sẽ được tự do sử dụng sao? Và đương nhiên cô ta không bỏ lỡ cơ hội.

Hà Thư đang thao thao bất tuyệt về kĩ thuật sử dụng vũ khí của bản thân thì

Đức Thiện cắt ngang.

Đức Thiện: Cô có biết nấu ăn không?

Cô ta hoá đá tại chỗ. Ai mà biết Vũ đại thiếu gia sẽ hỏi chuyện này chứ.
Đức Thiện tuy vụng về nhưng tiêu chuẩn sống rất cao. Đặc biệt là chuyện ăn uống, cũng chả trách được, bộ não cậu cần nhiều năng lượng hơn người bình thường. Hà Thư ấp úng.

Hà Thư: Cái này... quả thật tôi không biết nhưng... không phải nhà anh đã có đầu bếp rồi hay sao?

Đức Thiện: Không lẽ tôi đi đâu cũng phải đem đầu bếp theo?

Cô ta cứng họng. Hạo Nhân ngồi trước màn hình laptop cười như được mùa. Đáng đời!

Cô ta hậm hực bỏ về. Hạo Nhân ngay lập tức phóng đến chỗ Đức Thiện.

Hạo Nhân: Không được phải không? Vậy thì chọn người khác.

Đức Thiện: À bổ sung thêm tiêu chuẩn biết nấu ăn nữa.

Sét đánh ngang tai, Hạo Nhân trợn mắt lên.

Hạo Nhân: Anh đùa em chắc, trên đời làm gì có loại phụ nữ vừa giỏi nấu ăn vừa biết sử dụng vũ khí.

Đức Thiện: Không có thì khỏi lấy vợ.

Đức Thiện thản nhiên đứng dậy ra về để mặc Hạo Nhân dáng bừng bừng tức giận, đứng như trời trồng ở đó. Hết cách, Hạo Nhân tìm đến bác mình. Sau một hồi suy nghĩ, ông Vũ lí luận.

Hạo Nhân: Có thể phụ nữ nước mình không hợp. Vậy con thử tìm phụ nữ phương Tây đi, bọn họ rất tháo vát.

Hạo Nhân gật gù.

Hạo Nhân: Bác nói phải con sẽ tìm.

Chỉ vài ngày sau Hạo Nhân đã tìm được đối tượng vội vội vàng vàng đẩy Đức Thiện đến chỗ hẹn.

Nữ nhân lần này là người Anh chính gốc. Anna Luxylia, 23 tuổi, là đầu bếp. Tưởng gì thể loại mắt xanh môi đỏ à nhầm mắt xanh da trắng này lúc ở Mỹ hắn đã nhìn phát chán rồi.

Dĩ nhiên với trình độ tiếng Anh cao cấp của Đức Thiện. Cậu nhanh chóng tìm được thông tin mình muốn.

Đức Thiện: Cô có biết nấu ăn không?

Anna cười tươi.

Anna: Tôi là đầu bếp mà.

Đức Thiện: Thế có biết nấu món Việt không?

Anna: Tôi biết món Anh, Mĩ, Đức, Ý, Nga và một số nước khác nhưng tôi chưa từng thử qua món Á.

So với hai người trước thì Anna có vẻ điềm tĩnh hơn, nhưng mà cũng không thể giấu được sự lúng túng khi Đức Thiện đề cập đến món Việt.

Đức Thiện: Cô biết vài vũ khí không? Hay có biết nhiều về chúng không?

Anna: Tôi chỉ biết xài dao thôi, tôi là đầu bếp nên rất giỏi dùng dao nữa.

Đức Thiện nghe xong tôi câm nín. Cậu hỏi cô ta có biết xài vũ khí không? Cô ta lại đề cập đến chuyện bếp núc, đúng là dở hơi, cậu nói rất rõ mà. Đức Thiện nhanh chóng xin phép ra về rồi gọi cho Hạo Nhân la lối ầm ĩ.

Hạo Nhân: Alo.

Đức Thiện: Dẹp hết đi, anh không thích gái Tây. Cũng không có ai đáp ứng yêu cầu của anh. Dẹp mẹ đi, không cưới xin gì hết.

Đầu dây bên kia Hạo Nhân cũng gào lên tức giận.

Hạo Nhân: Nè anh làm khó em vừa thôi chứ. Trên đời làm gì có người phụ nữ nào dám ứng được kẻ khó tính như anh. Anh đi mà lấy đàn ông đi.

Đức Thiện: Đàn ông cũng được, em có biết được thằng nào như vậy anh đây cũng mừng.

Hạo Nhân: Anh tốt nhất là cứ độc thân đến chết luôn đi Đức Thiện.

Đức Thiện: Ý kiến không tồi.

Hạo Nhân: What? Không tồi? Anh...

Đức Thiện: Tút tút...

Hạo Nhân: Bà mẹ, cúp máy rồi lũ chó chết.

Hạo Nhân quay sang Thanh Tuấn nhăn nhó.

Hạo Nhân: Anh nghĩ Đức Thiện có khả năng kiếm được vợ không?

Thanh Tuấn: Với cái tình hình này thì tôi nghĩ hơi khó.

Hạo Nhân: Hay tôi chuyển qua tìm đàn ông? Có vẻ khả thi hơn.

Thanh Tuấn: Cái này...

Hạo Nhân: Anh sao vậy?

Thanh Tuấn: Chỉ là trước giờ tôi không tiếp xúc với người đồng tính nào nên hơi ngạc nhiên thôi. Mà tôi thấy Vũ Đức Thiện đâu giống loại người đó.

Hạo Nhân bĩu môi.

Hạo Nhân: Cái đó thì tôi thì với anh là chỉ có trời mới biết. Tôi sống trên đời 22 năm ở cạnh anh ấy 15 năm chưa từng thấy anh thân với nữ giới chứ đừng nói đến việc có bạn gái. Còn xem mắt thì như tôi kể với anh đó. Bó tay!
Thanh Tuấn: Thế cậu bỏ cuộc sao?
Hạo Nhân: Tôi sẽ chuyển hướng tìm đàn ông. Anh thử nói chuyện với anh ấy giùm tôi chứ tôi không nói gì được nữa.

Thanh Tuấn: Được rồi tôi sẽ thử.

Đức Thiện và Thanh Tuấn ngồi đối diện nhau, người này nhìn người kia chằm chằm.

Đức Thiện: Anh làm gì mà nhìn tôi ghê vậy?

Thanh Tuấn: Tò mò thôi.

Đức Thiện: Tò mò cái gì?

Thanh Tuấn: Cậu không thích phụ nữ?

Đức Thiện: Tôi không biết, nói chuyện với bọn họ thật sự rất chán.

Thanh Tuấn ấp úng.

Thanh Tuấn: Vậy còn vấn đề khác?

Đức Thiện: Vấn đề khác là vấn đề gì?

Thanh Tuấn: Là sinh lý.

Thanh Tuấn thật muốn vả vào mặt mình. Từ đầu chỉ định nói về ưu điểm của phụ nữ sao bây giờ lại chuyển thành sinh lý.

Đức Thiện tỉnh bơ.

Đức Thiện: Tôi không quan tâm đến việc này nhiều.

Thanh Tuấn rất muốn hỏi cậu ta có phải sinh vật lưỡng tính không. Sao trên đời lại có loại người như cậu ta.

Thanh Tuấn: Muốn lấy đàn ông cũng không sao, bây giờ y học phát triển nên có thể sinh con mà.

Đức Thiện: Chỉ sợ đàn ông cũng không đáp ứng tiêu chuẩn của tôi được.

Thanh Tuấn: Là tiêu chuẩn gì?

Đức Thiện: Rất đơn giản chỉ cần có hiểu biết tương đối về vũ khí và nấu nướng tốt, nam hay nữ đều không quan trọng.

Này mà gọi là đơn giản? Kêu tôi lên mặt trăng kiếm thỏ còn dễ hơn. - anh nghĩ thầm.

Thanh Tuấn: Tôi nấu nướng cũng được nhưng không biết gì về vũ khí.

Nói xong Thanh Tuấn mới ngờ ngợ có gì đó sai sai.

Đức Thiện: Anh cũng là một lựa chọn tốt đấy, vũ khí có thể từ từ học.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net