2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Yết đi dưới ánh nắng gắt gao của buổi trưa tan học. Hôm ấy, Vĩnh cửu thật quái dị. Nóng như lửa đỏ. Thiên yết chợt nhớ đến những miêu tả về địa ngục trong sách Kinh thánh. Lừa cháy ngày đêm không tắt. Địa ngục trần gian.

Cậu bé ba chân bốn cẳng chạy đến nhà Sư Tử. Qua hai cây cầu, tám cánh đồng ngô. Phía tây Vĩnh cửu. Nơi ấy có hoàng hôn dài nhất. Mãi đến sáu rưỡi chiều mới tắt nắng. Sư Tử hay nói thế. Phía tây bị nguyền rủa.

Những lời ám thị mà giờ đây Thiên Yết mới xâu chuỗi lại. Màu đen trong đôi mắt cô bé. Chưa bao giờ thấy cô khóc. Chưa bao giờ thấy nàng cười. Chỉ thấy dửng dưng và bình thản như mặt hồ mùa đông.

Mười bảy tuổi đầu.

Thật không công bằng.

Thiên Yết chạy nhanh đến nỗi cậu tưởng như mình có thể đã đến sao hoả. Đã đến chỗ của ngài Pedro Paramo. Càng đi sâu về phía Tây càng nóng. Nóng như lửa. Đất càng trũng xuống, đường đi là những con dốc thoai thoải. Cậu bé như thấy mình hoá thành người đàn ông đi vào thị trấn ma. Làng Comala. Không, đây là Vĩnh cửu. Vĩnh cửu là bất diệt. Là tồn tại mãi mãi.

Sư Tử sẽ không ra đi.

Không phải ở Vĩnh cửu.

Với niềm tin mãnh liệt đó, như hồi Thiên Yết lao ra khỏi lớp học khi chuông còn chưa kịp reo. Bỏ lại phía sau những tiếng rỉ rả vô nghĩa. Chạy. Chạy đi cậu bé đơn độc. Chạy về rìa tây Vĩnh cửu.

Chưa bao giờ, Vĩnh cửu trải qua cơn nóng khủng khiếp như ngày hôm ấy. Kể cả vào mùa hạ. Chưa bao giờ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sư #từ
Ẩn QC