Hai năm nay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắp tròn 2 năm kể từ những dòng cuối cùng được tôi viết lên đây. Chỉ vài ngày nữa thôi. Nhanh thật!! Thời gian quả thực chẳng đợi chẳng chờ ai. Con người thì dần già đi, cuộc sống thì vẫn tiếp tục. Kỷ niệm này được viết ra khi tôi đang ngồi nhà, rải CV và chờ công việc mới tìm đến, cùng với đó là bầu không khí u ám của đất trời và mối nguy cơ từ đại dịch.

Từ đầu năm đến giờ, thứ được nhắc đến nhiều nhất là virus COVID-19, hay còn có cái tên khác là SARS-Cov-2. Nó bắt nguồn từ Vũ Hán, Trung Quốc. Chỉ trong mấy tháng mà nó đã phá hủy gần như tất cả những kỳ vọng mà người ta đặt ra vào năm mới. Và có lẽ có cả niềm tin của tôi nữa.

Vào 1 ngày cuối năm, tôi lại có ý định nhảy việc. Và tôi đã thực hiện việc đó ngay sau ngày nghỉ Tết Nguyên đán. Đã 2 tháng rồi, tôi vẫn chưa tìm được công việc mới. Rải CV, tham gia vào các hội nhóm, trang page tuyển dụng, tạo lập những điều mình mong muốn, phỏng vấn,... và rồi nhận về đều là thất vọng. Thật sự là thất vọng mà. 2 năm rồi. Tôi cứ như một con người, lạc lõng giữa đời, tồn tại chứ chẳng phải để sống. Tôi còn chẳng biết tôi thích thứ gì, tôi cần thứ gì và hướng tới đâu. Cảm giác sức sống đang dần bị hút cạn trong cơ thể này. Dù cho lúc nào cũng tự động viên bản thân: phải kiên trì, lạc quan, phải sống có trách nhiệm, phải đi kiếm tiền, phải nghĩ đến mẹ già và anh chị em đang đặt hy vọng,... Nhiều thật luôn?! Nhưng sau khi động viên xong, tôi lại thần người ra suy nghĩ về câu hỏi: tại sao tôi phải nhận những thứ đó, chấp nhận nó tồn tại trong cuộc sống của tôi, lấy nó làm động lực??? Tại sao chứ? Nhìn lại xem, những cái tôi vừa viết ra, đối với bản thân tôi, có ý nghĩa không?

Tôi có đang stress, hay nói cách khác là dấu hiệu của trầm cảm. Tôi mệt mỏi. Và bắt đầu nhớ về những ngày còn thơ. Vô lo vô nghĩ. Nghĩ về niềm yêu thích ban đầu của mình. Học luật và làm kinh tế. Nhưng sau khi kinh qua rồi thì còn lại trong tôi là gì. Có phải tôi quá bốc đồng, bản năng. Trải qua 2 năm ra trường, tôi nhìn lại bản thân thì chỉ còn thấy sự thiếu kiên nhẫn và bất mãn ngày còn trẻ. Đây là gì? Đây là tôi sao? Tôi sắp không nhận ra bản thân mình nữa rồi?

Mơ đã lấy chồng hồi tháng 12 năm ngoái, Hà thì có công việc ổn định, còn lại 1 mình tôi. Nhiều lúc cảm thấy cô đơn lắm. Con trâu bướng lì của sự sĩ diện trong tôi luôn ẩn dật. Nó lúc nào cũng kè kè, không hiện hình nhưng luôn tồn tại. Cái sự xấu xa đó, tôi vẫn chưa giây phút nào từ bỏ được.  Làm sao để đuổi nó đi để hướng tới 1 tương lai tốt hơn đây.

2 năm, là khoảng thời gian không ngắn không dài, khiến cho văn phong con người trở nên trực diện và thực tế đến lạ. Đọc lại những dòng tâm sự trước, tôi thấy mình mới lãng mạn làm sao. Còn tôi của hiện tại, tràn đầy sự thô tục và rẻ rúng, y như sự thực đang đối diện với tôi vậy. Người mà, lớn lên rồi trưởng thành, ai cũng sẽ đổi khác. Nhưng bản thân tôi không thích sự đổi khác này. Nó khiến tôi chán chường và như thấy, mình sắp gục ngã đến nơi rồi. Quả là đau lòng, thất vọng thay!!!!!!!!!!!!!!!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dimotminh