- Chuột bạch của cáo già -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là Kagamine Len, năm nay nay lớp 8. Một học sinh gương mẫu, nếu nói theo người ngoài thì tôi rất hoàn hảo. Hoàn hảo? Không có ai hoàn hảo cả. Kể cả tôi. Cuộc sống của tôi vốn dĩ sẽ tốt đẹp vô cùng nếu không có Kagamine Rin - bà chị hơn tôi 2 tuổi bám đuôi. Bà chị đó đứng trong top học giỏi và nằm trong đội tuyển của trường. Nhưng bà Senpai đó là rất lập dị. Phải, vô cùng lập dị! Lúc nào cũng giam mình trong phòng thí nghiệm, chế ra ba cái thuốc gì đó. Rồi còn tự xưng là nhà bác học. Cũng vì lí do đó mà chẳng ai dám tới gần chị ta, cũng như tôi. Tại sao chị ta lại bám theo tôi? Đơn giản, vì tôi là chuột bạch của Rin-senpai. Tôi chẳng hiểu sao mình có thể sống chung với bà chị đó trong 1 căn nhà suốt 2 năm trời! Cái gì mà con nuôi!? Chị ta là con nuôi của cha mẹ tôi Lenka - Rinto. Ôi trời ạ... tại sao cái năm bước chân vào trường trung học lần đầu tôi lại tin tưởng bà chị kia.

Hồi tưởng~

- Hể? Lớp 6a1 ở đâu rồi? - Tôi ngó dọc ngó nghiêng rồi nhìn lại tấm bản đồ. Tôi chắc lạc rồi. Đang luốn cuốn tìm đường đi thì một cô gái tóc vàng cắt ngắn, mắt ngọc bích với hai chiếc nơ trắng trên đầu, mặc lên mình chiếc áo khoác màu trắng chạy tới vỗ vai tôi.

- Chị là Kagamine Rin, lớp 8a11. Em chắc là học sinh mới nhỉ?

- Vâng! - Tôi đáp.

- Bị lạc à?

- Vâng!

- Cần chị giúp không? Em lớp mấy?

- Dạ, em là Kagamine Len. Lớp 6a1.

- Oa! Chuyên Anh à! Theo chị. - Chị ta có vẻ trầm trồ, sau đó liền dẫn tôi đến lớp. Đến nơi, chị và tôi đứng trước cửa, chị ta thì thầm vào tai tôi :

- Hẹn gặp lại Len-kun! Giờ ra chơi đến sân thượng gặp chị nhé! - Nói rồi đẩy tôi vào lớp rồi chạy mất bóng. Sau khi giới thiệu, tôi vào chỗ ngồi. Không ngừng nghĩ về nụ cười chứa đầy ẩn ý của Rin-Senpai. Cứ nghĩ về nó là tim tôi lại đập mạnh. Sao thế nhỉ? Trong suốt buổi học, tôi cứ thắc mắc sao chị ta lại cười thế. Nhưng đồng thời lại khá vui vì sắp được gặp lại Rin-Senpai dù không hiểu tại sao. Chắc hôm nay tôi có vấn đề rồi! Về phải đi khám mới được!

Hôm nay chỉ giới thiệu, làm quen và bầu ban cán sự thôi nên chả phải học gì cả. Tầm chỉ mất có 1 tiếng thôi. Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ học, hay nói đúng hơn là giờ làm quen kết thúc. Tôi sách cặp hỏi đường lên sân thượng. Kì lạ... sao khi nghe tôi hỏi họ lại nhìn tôi với ánh mắt lo sợ nhỉ? Mà tôi cũng không quan tâm lắm, chắc gia đình họ đang có chuyện gì thôi. Sau 15 phút mò đường, tôi đã lên được sân thượng.

- Chào chị. - Tôi cuối người chào Senpai.

- Em tới hơi trễ đó Len-kun. - Chị ta quay người lại nở một nụ cười tỏa nắng làm tim tôi đập thình thịch. Chẳng lẽ tôi bị bệnh tim?

- Vâng. - Tôi đáp lại, đồng thời cố giữ cho mặt mình không đỏ lên.

- Hehe~ Chị có tin vui cho em đây! - Nụ cười dịu dàng ban nãy biến đâu mất, thay vào đó là tiếng cười khanh khách ranh ma. Tôi có dự cảm chẳng lành gì khi nghe thấy nó.

- Dạ vâng? - Tôi đổ mồ hôi giọt.

- Từ giờ em sẽ là chuột bạch của chị! - Chị ta nói. Khoan! Chuột bạch!? Gì cơ!? Tôi là... Chuột bạch... ?

- Dạ? Là sao ạ? - Tôi cố tình hỏi lại lần nữa.

- Từ giờ em sẽ là chuột bạch của chị! Coi như bù lại việc chị dẫn đường cho em và lời hứa nhé! - Chị ta véo má tôi. Tôi đơ người ra không hiểu. Chuyện dẫn đường thì tôi hiểu, mặc dù có hơi vô lí nhưng còn lời hứa... lời hứa gì cơ? Tôi có từng hứa với chị ta à?

- Lời hứa gì chị? - Tôi không kìm được sự tò mò hỏi lại.

- Aye~ Không cần quan tâm lắm đâu Len-kun! Thôi tạm biệt, hẹn gặp lại em Ở NHÀ! - Chị ta nói rồi vẫy tay chào tôi. Bộ não của tôi rối tung lên vì những lời nói của chị ta. Sao hôm nay tôi gặp toàn chuyện lạ không thế? Mà về nhà đã, không thôi ba mẹ tôi lại mắng cho một trận.

30' sau...

- Tadaima! - Tôi nói rồi cởi giày ra vào nhà. Trong phòng, tôi thấy có một bóng hình rất quen... khoan! Đó là Rin-Senpai mà! Ba mẹ tôi còn cười nói nữa! Chuyện gì đang xảy ra thế?

- Ara~ Len-kun, con về rồi à? Đây là thành viên mới của gia đình ta. Rin, con bé hơn con 2 tuổi. Chúng ta nhận nó ở trại trẻ mồ côi, xem xem! Nó trông rất giống con phải không!? - Mẹ tôi mở cửa cho tôi vào.

- Oa! Là Len-kun đây sao!? - Chị ta làm bộ ngạc nhiên... ặc... sao tôi thấy ghê ghê...

- Chào Rin-Senpai. - Tôi đáp.

- Rất vui được gặp LẠI em. - Chị ta nhấn mạnh chữ  " lại ", trông gương mặt kia... tia gian xảo hiện lên rõ rệt...

- Ô! Hai con quen nhau à? Thế thì tốt, từ giờ sẽ là người một nhà! Hãy giúp đỡ nhau nhé! - Mẹ tôi vỗ vai. Sao tôi lại có duyên với bà chị này thế?

- Con với Len-kun lên phòng nhé? Mama! - Chị ta nói rồi đẩy tôi lên phòng chị. Nở một nụ cười nham hiểm...

Trong phòng...

- Len-kun! Thuốc chị mới pha nà! Uống đi! - Rin đưa chiếc lọ thí nghiệm chứa chất lỏng màu tím cho tôi. Tôi tròn mắt sợ hãi.

- Hể????

- Vì em là chuột bạch của chị~ Không nhớ sao? Em trai?

Và kiếp làm chuột bạch của tôi bắt đầu từ đó.

Kết thúc hồi tưởng~

Hôm nay, một ngày mới lại bắt đầu. Tôi hi vọng mình sẽ tai qua nạn khỏi... không bị kéo vào trò rắc rối của con cáo già xấu xa biến thái kia! Mới sáng sớm ngủ dậy thôi đã thấy dự cảm không lành rồi...

-o0o-

" Cái hố " mới của mị :3 Mong mọi người ủng hộ :3 Arigatou Minna :3

Ký tên

Kagamine Receiver - Hề Chimte

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net