chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-goarai:hello, cuối tuần rồi là lúc mị hạnh phúc nhất được ngủ nướng nè và nhất là khỏi phải đụng độ với chuông báo thước nữa đôi lúc mị cũng muốn đập nó giống như trong anime ik có buổi mị làm thiệt rồi phải đi thay màn hình điện thoại nè bởi vị mị đặt chuông báo thức ở điện thoại mà có cái đồng hồ nào đâu mà không làm vậy thì còn lâu mới tới sớm được 😅😅😅. Thui vào chap nào
_____________________________________________
Bây giờ tôi sẽ quên cậu đi và đó là cách tôi sẽ xóa cậu khỏi tâm trí tôi nhưng nó sẽ rất khó để quên 1 người nhưng tôi không thể cứ chốn tránh số phận được chỉ cần tôi cố gắng thì tôi tin sẽ làm đc thôi và tôi đã chọn việc học để quên cậu và từ đó ngày nào tôi cũng cắm mặt vào sách có khi còn không có thời gian để chơi với 2 đứa bạn của tôi nữa nên tụi nó giận tôi nhưng mà tôi cũng không có thời gian để đi xin lỗi mặc dù tôi muốn đi xin lỗi tụi nó lắm và cứ thế tụi nó không thấy tôi đi xin lỗi thì tụi nó cũng đi tìm và chơi với tôi lại chúng tôi là vậy mà chẳng bao giờ giận nhau lâu cả lâu nhất thì cũng chỉ là 1 ngày thôi và tụi nó cũng thông cảm cho tôi vì tôi bận vào việc học

-rin:haizzzz, buồn ngủ quá
-gumi:đó bà lo cắm mặt vào sách nhiều quá rồi mất ngủ đó
-rin:tớ phải học để có thể vượt qua thằng em của tớ, nó được đi du học bên mĩ còn tui thì không, ba mẹ tui thì cứ nói về vụ đó không à, vì là 1 người chị tui không thể nào để nó vượt qua mình được
-lenka:haha, vậy thì bà cố lên nhé tụi tui ủng hộ bà, nhưng mà nhớ là ăn uống đầy đủ và ngủ đủ giấc nha
-rin:uk
-gumi:nè ăn 1 miếng thịt của tui đi cho có sức khỏe
-rin:sao mà được nó là của bà mà
-gumi:tui nó là ăn đi mà không là tui dùng vụ lực đó
-rin:rồi rồi, tui ăn

*reng reng*

-gumi:thôi tụi mình về lớp
-lenka/rin:uk

Tôi đã tự hứa với lòng là sẽ không trốn tránh cậu nữa vì nếu như 2 chúng tôi là bạn bè bình thường thò phải nói chuyện với nhau như bạn bè tôi sẽ không trốn tránh nữa

-rin:ê, cái bài này tui chưa chép xong ông cho tui mượn chép tí đi
-len:ừ
-rin:khoan khoan, chữ này là chữ gì ???
-len:thì nó là....

Tôi thấy như vậy là ổn rồi bây giờ chúng tôi sẽ giữ khoản cách bạn bè...................mãi mãi. Mà tôi có came giác như ai đang nhìn tôi đó, nó làm tôi lạnh sống lưng không mà khi quay xuống thì thấy mọi người đang viết bài chẳng ai đáng nghi cả chắc là do tôi tưởng tượng thôi. Khi đi về thì tôi thường làm xong đóng bài tập rồi mới ăn  và khi vào bàn ăn thì....

-mẹ rin:dù con cố gắng học tập thì cũng tốt nhưng con cũng phải ăn đúng bữa chứ, không thì con sẽ đau bao tử đó
-rin:dạ con biết rồi

Sau khi ăn cơm xong thì tôi đi làm việc nhà và sau đó là nghỉ ngơi tôi chỉ cầm điện thoại 30 phút và thời gian còn lại thì tôi ngủ luôn, cho tới 5h thì tôi dậy chuẩn bị đi học thêm 3 môn nữa nhưng không sao tôi cũng đã quen rồi. Và thời gian cứ thế trôi đi trôi đi và cuối cùng là trời tối lúc nào tôi cũng không biết luôn. Trên đường đi về nhà bụng tôi đau quằng quại nhưng ít nhất tôi vẫn còn đi đươc nhưng giữa trừng thì tôi đau quá nên khụy xuống chắc là do tôi không ăn đúng bữa nên mới bị đau bụng rồi

-???:này cô ơi, cô bị sao vậy
-rin:tôi.............tôi đau bụng quá................... Ơ hết rồi may quá
-???:sẽ không còn may mắn nữa đâu.

Nói xong hắn bịt miệng và kéo tôi vào 1 con hẻm nhỏ gần đó

-???:mau giao hết tiền của mày ra đây
-rin:tôi........tôi không có mang theo tiền
-???:nếu không thì đưa số điện thoại của ba mẹ mày đây, tao sẽ gọi điện đòi tiền chuộc nếu mày muốn sông thì nói ra
-rin:không tôi sẽ không làm liên lụy tới ba mẹ tôi đau
-???:nói nhanh con kia
-rin:không!!! Thả tôi ra!!!
-???:con này câm miệng lại
-rin:cứu tôi vớ..........
-???:im nếu mày muống sống

Hắn bịt miệng tôi lại và đưa con dao dí sát cổ nó làm tôi rất sợ bây giờ cả người tôi cứ rung lên vì nếu tôi không nói thì hắn ta sẽ giết tôi nhưng nếu tôi nói ra số điện thoại của ba mẹ và hắn đòi tiền chuộc thì mạng sống của tôi cũng chưa chắc là hắn sẽ cho tôi sống vì tôi đã thấy mặt của hắn thì hắn có thể giết tôi để bịt miệng lại đằng nào cũng không có lợi bây giờ thì tôi phải làm sao đây

-???:ơ

Có chuyện gì vậy tự nhiên hắn ngất đi mà tôi cũng không rõ nguyên nhân

-???:bà có sao không
-rin:ơ ai vậy
-???:tui là len đây
-rin:à len hả tối quá tôi không thấy, mà tui cũng cảm ơn ông nha
-len:hmmm
-rin:gì...................gì vậy
-len:ở dưới cổ của bà có vết xước kìa
-rin:à không sao chỉ là 1 vết ở ngoài da thôi
-len:ừm vậy là được rồi. Chúng ta rời khỏi đây đã
-rin:ừm

Tôi cũng len rời khỏi con hẻm này vì đường hơi tối nên hơi khó đi 1 chút

-len:trời tối lắm nắm tay tôi mà đi nè
-rin:được không đó
-len:không sao mà, cứ nghe theo lời tôi đi
-rin:ừm

Bàn tay của cậu ấm áp thật nhưng tôi không nghỉ là tôi đủ tư cách làm vậy đâu người đáng lẽ nên làm vậy là miku mới đúng tạm thời tôi chỉ là người đóng thế thôi, thôi kệ đi bây giờ tôi với cậu chỉ là bạn bè thôi mà, ừm chỉ là bạn bè thôi

-len:phù cuối cùng cũng ra khỏi cái hẻm rồi, ê rin, rin

Kì lạ vậy mọi thứ trước mặt tôi thật mờ nhạt và rồi nó cứ từ từ tối sầm đi và trước khi màng đêm bao trùm thì tôi vẫn còn nghe thấy giọng của len và nó cứ từ từ nhỏ đi và không còn âm thanh nào cả và cũng chẳng còn 1 ánh sáng nào nữa

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#rin