Chương 3: [Lời mời]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía Đông của Thánh Quốc Kohn.

Đại Thần Điện Al.

Đứng đầu là Đức Thánh Tuế - Người được xưng tụng là "Bề tôi của Chúa", "Người sẽ dẫn dắt loài người bước đến Vinh Quang" - Hiện đang đứng với một tư thế nghiêm trang và lắng nghe về một báo cáo kì lạ của Tu Sĩ Thần Điện.

"Thưa Đức Ngài - Đại Hiền Triết Gursaz thông báo rằng ngài ấy vừa cảm nhận được sự dao động cực lớn của dòng chảy Mana tại Đại Sa Mạc và ngay lập tức đến đây xin được yết kiến !"

[Cho phép!]

Một giọng nói vang vọng trong tâm trí của vị Tu Sĩ, như hiểu được lời nói ấy phát ra từ ai nên vị tu sĩ cúi đầu và lẳng lặng bước ra ngoài.

Cộp cộp...!
Tiếng bước chân đến từ một người đàn ông già với vẻ mặt hối hả, ông ta tiến vào và đứng trước mặt vị Đại Thánh Tuế kia.

Với mái tóc dài màu bạc, đôi mắt vàng đục - như thể nó đã không được phép chợp mắt trong nhiều ngày liền và tạo cho người khác cái nhìn ái ngại về sức khỏe của ông. Ông khoác trên mình bộ Trang Phục mang đậm tính Tôn Giáo với tông màu trắng chủ đạo, chiếc mũ cao được thiết kế tinh xảo cùng với vài viên đá Cẩm Thạch được đính trên mũ - tạo cảm giác hoàn toàn tôn nghiêm và nếu nhìn toàn cảnh có thể thấy được ông giữ một chức vụ cực kì cao ở Thánh Quốc này. 

Nhưng "thứ" duy nhất khiến ông trông không giống với danh xưng "Hiền Giả" của mình có lẽ là cái mũi khoằm xuống y hệt những mụ Phù Thủy mà ta hay thấy trong những bộ phim kinh dị dành cho trẻ em. Nó khiến khuôn mặt của ông trông vô cùng hung tợn.

[...!]

Vị Hiền Giả kia khom mình trước Đại Thánh Tuế. Với một cử động như việc chấp thuận lời chào hỏi, Đại Thánh Tuế gật đầu, đưa tay lên với hình ảnh ba ngón tay giữa chập vào nhau.

" Thưa Đức Ngài - Con vừa cảm nhận được một sự dao động của dòng chảy mana cực kì khủng khiếp xuất hiện thoáng qua tại [Xera] thông qua [Thánh Phổ]---

Lông mày của Đức Thánh Tuế hơi nhướng lên, biểu lộ một vẻ nghiêm trọng nhưng ngay sau đó - nó trở lại bình thường và khuôn mặt của Đức Thánh Tuế kia lại trở về với dáng vẻ điềm đạm thường thấy.

[Hou...Vậy thì----]

Chỉ với một lời nói, một thảm hoa được kế tinh từ Phép thuật xuất hiện ngay trong Đại Thần Điện, dưới chân của ngài.

" !!! "

Nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi khiến vị Hiền giả kia ngay lập tức im bặt, mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt của ông. Ông hiểu chuyện gì đang diễn ra, một thảm hoa kết tinh từ ma thuật. Vâng, vâng... Có mù cũng biết vị Đức Thánh Tuế đang đứng trước mặt ông hiện tại đang rất-----

[Nói cho ta biết, Gursaz----]

Lời nói khiến Gursaz - vị Hiền Giả kia thoáng chốc giật mình, thảm hoa càng lúc càng lan rộng ra xung quanh và chẳng mấy chốc đã phủ xanh hoàn toàn dưới chân của ông và cả vị Đức Thánh Tuế kia

Những bông hoa càng lúc càng nở rộ, phủ xanh cả một vùng, mùi hương dịu dàng tỏa ra ngào ngạt, cho đến khi....

"Thưa Ngài, con e là  Một phép thuật [Lục Địa] vừa xuất hiện, và nó còn cao hơn cả Alsu shal Giggsar một bậc. Một phép bậc VII ! "

...những cánh hoa héo rũ, rơi xuống đất và thảm hoa lập tức tan biến thành những hạt bụi lấp lánh trong khoảnh khắc ấy. 

[...vậy à.....!]

"!!!!"

Gursaz cảm thấy dường như ông vừa nói ra một điều gì đó không được phép, nhìn mặt vị Đức Thánh Tuế hiện đang đứng trước mặt ông. Đó là khuôn mặt không chất chứa bất kì một cảm xúc nào cả, bình lặng, yên ắng nhưng chắc chắn sau đó "Như một mặt biển hiền hòa êm dịu trước khi cơn bão đến!". Đó là tất cả những gì Gursaz nghĩ. 

Ông đã phục vụ vị Thánh Tuế này hơn ba trăm năm, đã trải qua hai cuộc thánh chiến giữa Người - Quỷ cùng với ngài nhưng cho đến tận bây giờ - Ông vẫn không thể hiểu được cũng như không thể nào đọc được cảm xúc của người đang đứng trước mặt ông - vốn được xưng tụng là "Bề Tôi của Chúa". 

Chưa bao giờ ông thấy ngài cười hay tức giận trong việc gì, dù là những việc nhỏ nhất như sai phạm của Tu Sĩ nào đó, dù có là thời điểm Thánh Quốc gần như đã diệt vong trong cuộc chiến với Quỷ tộc, và nhất là chuyện [Anh Hùng] đã phải lòng [Quỷ Vương] và phản bội lại Thánh Quốc khi ấy nhưng Đức Thánh Tuế vẫn tuyệt nhiên giữ nét mặt điềm tĩnh, im lặng và không thể hiện bất kì cảm xúc nào cả. 

Ngoài ra ngài cũng rất kiệm lời và hầu như không bao giờ mở miệng. Sở dĩ mọi người hiểu được những gì ngài nói vì ngài đã sử dụng thần giao cách cảm khiến cho người khác có thể nghe được giọng nói của Ngài trong tâm trí họ, "đó là một tông giọng trầm như tiếng chuông chùm ngân vang giai điệu của Nhà thờ, chất giọng dịu dàng như thể có một dàn hợp xướng ca ngợi trong từng âm thanh ngài ấy phát ra" - là những cảm xúc của mọi người khi nghĩ về lời nói của ngài.

Nhưng hôm nay, tông giọng ấy có chút thay đổi. Nếu là người bình thường thì không thể nào nhận ra được sự thay đổi ấy - trừ Gursaz, người đã hầu cận bên cạnh Đức Thánh Tuế hơn ba trăm năm.

[...Ta đã hiểu! Ông hãy về nghỉ ngơi đi]

"Nhưng... Thưa Đức Ngài ! Nếu sự suy đoán của ấy là đúng thì chúng ta cần phải hành động ngay ! Phải tìm ra kẻ sử dụng được ma thuật ấy bằng mọi giá! Chưa kể "cái tòa thành" lơ lửng ấy... "

Gursaz ngay lập tức chắp cả hai tay của mình lại, với vẻ thảng thốt và tức giận. Ông không chấp nhận việc bản thân không thể nào tìm ra được kẻ đã sử dụng loại phép thuật mang cấp độ ' Thảm họa" ấy. Ngoài ra còn là sự thất bại khi "lũ khỉ" - Cụm từ miệt thị mà ông dành [Liên Minh các Quốc Gia Phía Nam] khi chúng cố tình lấy một cái lí do vớ vẩn và tách ra khỏi sự bảo hộ của Thánh Quốc, thật báng bổ.

"...Không-không thể thế được! Và còn----"

[GURSAZ!!!]

Đứng trước vị Đại Hiền giả đang dần trở nên mất bình tĩnh, Đức Thánh Tuế nhẹ nhàng như một người cha hiền từ. Ông nhìn thẳng vào đôi mắt đang dần trở nên khủng hoảng và thiếu kiên nhẫn của Gursaz. 

[Hãy nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ quá nhiều! Đây là yêu cầu của ta...]

Đứng trước chất giọng nhẹ nhàng tựa chuông ngân của Ngài. Gursaz giật mình và xấu hổ về hành động vừa rồi, lấy lại dáng vẻ oai nghi như ban đầu, ông cúi mình thật sâu trước Đức Thánh Tuế

"Lạy Đức Cha vĩ đại, xin hãy soi rọi và tha thứ cho những lỗi lầm của con. Xin phép nhận được sự thương xót của Ngài.."

[Ta chấp thuận lời thú tội đó, hãy quay về đi!]

Nói rồi vị Hiền Giả lùi về sau và rời đi. Lúc này chỉ còn một mình Đức Thánh Tuế ở lại, ông nhìn lên những bức tranh Sáng Thế được chạm khắc từ đá trên tường, những lời sấm được ghi bằng Ngôn Ngữ Cổ - thứ ngôn ngữ của Thần được viết trên mái vòm - và ông thở dài.

[Chẳng lẽ... lời sấm đã ứng nghiệm, về sự tái sinh của Hỗn Mang sao...?]

Hỗn Mang - Không một ai biết chúng là thứ gì, từ đâu đến, nguồn gốc như thế nào. Sự hiện diện của chúng chỉ được truyền lại qua những lời sấm, trong kinh thánh.

Hãy nhìn đi, ở phía Đông, về phía ngôi sao xa nhất của bầu trời đêm, có một chủng tà ác nằm ở đó. Chúng nuốt chửng mọi thứ, quét sạch những nền văn minh và hủy diệt tất cả sự sống mà chúng bắt gặp. Chúng là Hỗn Mang - là kẻ thù của Chúa Trời.

Thánh kinh, Quyển 2. Sự khai sinh của thế giới

--------------------



--------------------






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net