01.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


01.

Chúc mừng năm mới.

Kim phút cùng kim giây tích tắc vượt qua mặt đỉnh của đồng hồ, kim giờ cũng dừng lại ở số 12.

Chiếc máy bay chở Rin – người năm nay đã 28 tuổi, chuẩn bị vượt vạn dặm trời xa từ Pháp đến Nhật Bản vào đúng ngày 1/1 cuối cùng đã hạ cánh xuống sân bay. Hành khách trong khoang mặc dù mệt mỏi vì chờ đợi thời gian dài, nhưng cũng đã bắt đầu sột soạt, bầu không khí an tĩnh dần dần ngập tràn tiếng động. Dẫu sao mọi người cũng đều là người xa quê, bay từ Pháp về ai mà không mong chờ kỳ nghỉ tết lần này chứ.

Nhàm chán. Rin lật xem cuốn tạp chí bóng đá trên máy bay, chưa lật được vài trang đã thấy chuyên mục chỉ trích thất bại của hắn cùng P.X.G tại UEFA, rõ ràng đã là chuyện của năm trước. Hắn dời đi ánh mắt, nhìn về phía tờ quảng cáo cho thương hiệu đồ thể thao bên cạnh, trầm mặc uống ly rượu vang đỏ tiếp viên đưa tới.

Nếu là mười năm trước, chắn chắn hắn sẽ nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ nhất định phải ăn miếng trả miếng, mà hiện tại cho dù bản thân bị xem như chó nhà có tang, mặt xám mày trò lăn về Nhật Bản cũng không có cảm xúc gì—— rốt cuộc người mà hắn vẫn luôn theo đuổi cũng hèn nhát rơi xuống khỏi thần đàn do chính hắn tự phong đấy thôi.

Đá bóng cũng đá đủ rồi, năm sau tuyên bố giải nghệ cũng là chuyện hắn đã quyết trong lòng. Rin khép cuốn tạp chí lại, đeo bịt mắt cố ngủ một giấc, nhưng mục đích của lần về nước này quá mức đặc biệt, hắn không khống chế được bản thân miên man suy nghĩ.

Rõ ràng gần đây vẫn luôn nghe lời bác sĩ tâm lý ngoan ngoãn uống thuốc, không nên như thế này.

"Tôi tuyên bố giải nghệ."

Rin vĩnh viễn nhớ kỹ ngày hè oi ả năm đó, hắn bọc bản thân kín mít lén lút đứng ở trên khán đài chứng kiến người kia khí phách thốt ra một câu như vậy trên sân bóng, một khắc kia cả khán đài như bùng nổ, tựa như sét đánh giữa trời quang.

Itoshi Sae, ở mùa hè tuổi 28, tuyên bố giải nghệ.

Âm thanh trở nên ồn ào, có người thét chói tai, có người khóc lớn, chỉ có Rin cứng đờ tại chỗ toàn thân run rẩy, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh phiêu diêu tự tại trên sân bóng.

Anh lại bỏ rơi em, lại phản bội em.

Người đàn ông với mái tóc màu đậu đỏ vĩnh viễn là như vậy, nhẹ nhàng bâng quơ, cáo biệt người hâm mộ đang gào khóc trên khán đài.

Tựa hồ là không có một chút tiếc nuối, hướng mọi người mỉm cười vẫy vẫy tay, như thể lần sau thi đấu còn có thể gặp lại nhau.

Làm sao có thể không có tiếc nuối. Hô hấp của Rin giữa bầu không khí nóng rực lại đông cứng như ngâm nước đá, bọn họ đến cuối cùng cũng không có thể cùng nhau thực hiện giấc mơ trở thành số một thế giới, chỉ có Sae cùng người khác ở trước mắt hắn cùng nhau bước lên ngôi vị đệ nhất, không chút thương tiếc ném hắn vào chiếc lồng giam mang tên "Giấc mơ của Rin-Sae" —— từ đây chỉ có hắn cô độc một mình.

Thậm chí cả sự nghiệp thi đấu của hắn ở Châu Âu cũng chưa từng nhận được đường chuyền độc nhất vô nhị của Sae dành cho riêng mình. Lúc này hắn cải trang thành người thường, đứng lẫn trong đám fan hâm mộ, cùng hàng vạn người giống nhau, nghe tin anh giải nghệ.

Rin chỉ nhớ rõ đêm đó hắn uống đến mơ hồ đầu óc, nổi giận đùng đùng điện thoại cho cha mẹ ở Nhật Bản, chất vấn bọn họ vì sao không nói cho hắn biết.

"Ba mẹ cứ nghĩ rằng Sae sẽ nói cho con biết chứ, không phải hai đứa vẫn luôn thân nhau sao?"

Không phải. Nhưng ngay cả câu phủ định này Rin cũng không nói nên lời, hắn không cách nào nhìn thẳng vào sự thật rằng mối quan hệ giữa hắn và Sae giờ cái gì cũng không còn.

Pháp và Tây Ban Nha cách nhau cũng không xa, nhưng đá bóng ở châu Âu gần mười năm, số lần bọn họ liên lạc lại vô cùng ít ỏi. Chỉ có thời gian đầu Rin vừa đến Pháp thì Sae có vì hắn mà lo liệu mọi chuyện, sau đó cũng vội vàng rời đi, ngẫu nhiên một nhà bốn người gặp mặt thì mới gặp lại, còn lại không hề liên lạc riêng gì cả. Nhưng bọn hắn tựa như không cần nói ra cũng tự hiểu trong lòng, trước mặt cha mẹ cần thiết diễn một vở kịch anh em thâm tình.

Nhưng bản thân Rin biết rõ chấp niệm của hắn đối với Sae mãnh liệt đến mức nào, vào năm thứ năm hắn đá bóng ở Pháp đã nói toạc ra với bác sĩ tâm lý như thế. Chỉ cần dùng hai chữ "ái dục" để giải thích, như vậy toàn bộ cảm tình của hắn đối với Sae liền không nói cũng hiểu.

Năm 24 tuổi, Rin rốt cuộc thừa nhận đấy là yêu, hận thù trong quá khứ cũng chỉ là tình yêu quá độ sâu sắc kết thành. Nhưng hắn vĩnh viễn không dám đối với anh trai ruột của mình nói ra chữ yêu này, đây là loạn luân, là vi phạm đạo đức, truyền thống cấm dục cũng không cho phép hắn lao đầu xuống vực sâu.

Việc ngoài đời thật Sae hoàn toàn không hay biết thứ tình cảm phản lại luân thường đạo lý này tính ra lại là chuyện tốt, chỉ cần một mình hắn ảo tưởng có được tương lai của anh cũng đã đủ rồi.

Khát vọng Rin dành cho Sae đã không thể bị thoả mãn chỉ với xem báo hay TV nữa, hắn sẽ nhân lúc rảnh rỗi lén đi xem anh thi đấu, cho dù là bận việc không đi được cũng sẽ xem đi xem lại phát lại trận đấu cho đến khi khắc ghi vào trong óc, mỗi một đường cong trên cơ thể của Sae đều bị hắn đơn phương chặt chẽ khoá lại trong nhà giam mang tên trái tim mình.

Khoảng thời gian đó kỳ thật lại là những ngày tháng vui sướng nhất của Rin, hắn điên cuồng lớn mật mà mê luyến Sae, rốt cuộc cũng chỉ là tự mình tiêu khiển, hết thảy hành động lệch lạc cũng sẽ được bản thân tha thứ—— tỷ như vừa nghĩ về anh hai vừa tự an ủi, tỷ như bắn tinh lên chiếc áo đồng phục có chữ ký của Sae mà hắn đã bỏ ra rất nhiều tiền mua lại.

Sinh nhật năm ấy, hiếm có Sae tới Pháp ở cùng hắn một đoạn thời gian ngắn, nói là do cha mẹ nhờ cậy, còn đưa tới không ít đặc sản từ quê nhà. Sae tuỳ tay đặt một giỏ hoa lên bàn nhà Rin, đến lúc khô héo cũng bị Rin cẩn thận làm thành tiêu bản; chờ Sae đi rồi chiếc khăn trải giường anh từng nằm qua trong phòng ngủ phụ cũng bị Rin khoá lại trên người, từng ngụm từng ngụm hô hấp hương vị thuộc về Sae.

Hạnh phúc tuổi 25 cũng tới rồi, Rin ngồi đối diện Sae, thổi tắt ngọn nến giả vờ cầu nguyện.

Kỳ thật Itoshi Rin không có điều ước nào cả, hắn chỉ hy vọng sau khi chết đi trời cao sẽ tha thứ hắn.

Nhưng trời cao nào sẽ thành toàn cho một kẻ loạn luân cuồng dại.

Sau ngày Sae giải nghệ, Rin qua loa dùng nỗi hận tô son trát phấn lên mê luyến của quá khứ, biểu hiện anh em thân thiết giả dối cũng không làm, một năm không nói với nhau một lời nào, về nhà gặp cũng tan rã trong không vui, rách rách nát nát như vậy thẳng đến——

Itoshi Sae, 29 tuổi, tuyên bố kết hôn cùng thiên kim tiểu thư của chủ tịch liên đoàn bóng đá Nhật Bản.

Ái hận dài lâu ở một khắc kia toàn bộ đều hoá thành hư ảo.

Đừng nghĩ nữa.

Itoshi Rin tháo bịt mắt xuống, máy bay bắt đầu hạ xuống rồi.

Sau nửa đêm hắn mới về tới nhà mình ở Kamakura, Rin vừa mở cửa ra đã bị cha mẹ bất thình lình ôm chầm vào lòng khiến hắn không biết làm sao, dẫu sao cũng đã một năm không gặp.

Lần cuối gặp nhau chính là ở hôn lễ của Sae.

Ngay lúc đó Rin cũng không biết bản thân làm thế nào để giả vờ như không có chuyện gì mà đến chúc phúc anh hai, chỉ nhớ rõ vào lúc chén rượu chạm nhau tay hắn liền run rẩy. Ngày đó hắn sống một ngày bằng một năm, mơ màng hồ đồ nhìn người kia dắt tay một cô gái ưu nhã đi hướng chủ hôn, đi hướng một tương lai cách hắn càng lúc càng xa.

"Tôi đồng ý."

Lễ đường ngập tràn tiếng vỗ tay như sấm, đôi vợ chồng mới cưới trao nhau nụ hôn trong sự reo hò của quan khách.

Cuộc đời của Itoshi Sae tựa như một bài văn mẫu, từng bước thành gia lập nghiệp đều giống như đã được dày công tính toán, rất giống phong cách đá bóng của anh. Sau khi giải nghệ Sae chuyển về Nhật Bản làm huấn luyện viên cho đội bóng quốc gia, công thành danh toại anh cũng cưới về thiên kim tiểu thư của chủ tịch hiệp hội, hôn nhân môn đăng hộ đối, tình yêu mặn nồng khiến người ta cực kỳ hâm mộ.

Nhưng đây là thứ anh muốn sao? Rin rất muốn hỏi anh, nhưng hắn không biết bản thân có tư cách nào để hỏi anh chuyện này. Bởi vì bất luận là làm anh em hay là đối thủ trên sân bóng, nhân sinh của Sae hiện tại trong mắt vô số người chính là hoàn mỹ, ai lại không muốn chứ.

Nhưng ước định cùng nhau trở thành số một thế giới của hai bọn họ trước mặt nhân sinh hoàn mỹ thì liền không đáng một xu sao? Hay là đã bị con người ích kỷ không có trái tim kia quên đi từ lâu rồi.

"Rin-chan, phòng con dọn sạch sẽ rồi, con đi nghỉ trước đi." Mẹ hắn tươi cười đánh giá đứa con út 28 tuổi của mình, "Cũng ngủ không được bao lâu, chút nữa cùng nhau đi chùa nhé."

Đã lâu lắm rồi không có đi chúc năm mới.

Lần trước trở về Kamakura là sau khi Sae giải nghệ không lâu, lúc đó anh hai hắn đã đảm nhiệm chức huấn luyện viên cho đội tuyển Nhật, vì chuyện này mà bọn họ náo loạn một trận. Hắn thật sự không thể hiểu được vì sao anh hai vốn luôn khinh thường đội Nhật nay lại thay đội thái độ, cự tuyệt vô số lời mời của các câu lạc bộ nổi tiếng ở châu Âu cũng như những quốc gia khác, về nước làm huấn luyện viên.

Rốt cuộc bản thân Rin cũng khinh thường trình độ của tuyển quốc gia Nhật, từ 12 năm trước sau kế hoạch bluelock, hắn cùng đội Nhật dừng chân ở top 8 World Cup, lúc đó hắn cũng nhận ra cùng Nhật Bản lấy được World Cup chính là viển vông. Về sau hắn dứt khoát quyết định đi châu Âu phát triển sự nghiệp, lấy việc thống trị UEFA là mục tiêu tối cao.

Nghĩ lại lúc đó hắn còn khờ dại tính toán lần gặp tiếp theo nhất định phải bình tĩnh nói chuyện với anh hai, hỏi anh vì sao lại thay đổi ý định, hơn nữa phải cố thấu hiểu cho anh.

Ai mà ngờ lần gặp mặt tiếp theo lại chính là ở cái hôn lễ chết tiệt kia.

Rin mang hành lý lên lầu hai. Hắn cho rằng Sae hôm nay đã về Tokyo rồi, thở dài nhẹ nhõm một hơi, ít nhất giờ phút này sẽ không làm cảm xúc khổ sở trong nội tâm hắn lan tràn. Cảm tình của hắn đối với Sae đến nay đã không phải là yêu hận, mà là một loại hít thở thôi cũng đau đớn.

Dẫu sau cũng là hắn điên rồ yêu anh trai ruột của mình, đây là báo ứng của hắn.

"Rin ——" Mẹ hắn như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, nhẹ giọng gọi hắn lại, "Anh hai con đang ngủ ở phòng bên, con đừng gây ồn nhé."

Ah. Rin đột nhiên cảm thấy không biết làm sao, hắn đứng tại chỗ cảm giác chân rót chì, không có dũng khí tiếp tục lên lầu.

"... Chị dâu đâu." Rin nén sự khó chịu, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ này.

"Chị dâu con về Hokkaido rồi, anh con với chị dâu bàn bạc đầu năm ai về nhà nấy." Mẹ hắn tiến lên đẩy sau lưng Rin, "Rin! Mau đi nghỉ đi, lát nữa mẹ gọi con dậy."

Kết quả đương nhiên là trằn trọc. Rin xoa xoa quầng thâm mắt, mỏi mệt đứng cạnh cốp xe, bỏ quà cáp vào tính toán chút nữa đi chúc mừng năm mới họ hàng. Cha mẹ bận rộn đi ra mở cổng, Rin đứng nhìn chằm chằm cửa nhà không khỏi xuất thần.

"Ngẩn người làm gì." Sae khi nói chuyện toả ra một làn hơi lạnh trắng toát, lại làm Rin không cách nào dời mắt. "Anh lái xe, em lên ghế trước ngồi đi."

30 tuổi Itoshi Sae tựa hồ càng lúc càng khoan dung em trai mình, lần trước ở hôn lễ, cậu em như phát điên mà nốc rượu đến khi say khướt, nôn đầy người anh anh cũng bỏ qua, hiện tại giống như không có việc gì mở cửa xe cho em trai.

"... Chúc mừng năm mới."

"Chúc mừng năm mới." Sae bình tĩnh tự thắt dây an toàn cho bản thân mình, tự động bỏ qua ánh mắt vừa khắc chế vừa như ngập tràn khát vọng của em trai, "Anh có nhìn em đá, cố hết sức là được rồi."

Cố hết sức là được là cái quỷ gì chứ? Anh không phải là nên mắng em sao, hay là đã không còn nghiêm khắc yêu cầu em nữa sao? Hoặc chí ít cũng nói vài lời nhận xét kỹ năng cá nhân của em chứ, rõ ràng thất bại lần này là do gánh không nổi sai lầm của đồng đội.

"Dù sao cũng sắp giải nghệ."

Câu tiếp theo Sae nhàn nhạt nói ra làm Rin như mắc nghẹn trong cổ họng. Anh hai hắn không nên trông như thế này, người anh trai trước kia lòng mang mộng tưởng trở thành số một thế giới, hăng hái theo đuổi bóng đá đến cực hạn dường như biến mất, con người trước mắt hắn lúc này đột nhiên trở nên vô dục vô cầu, giống như nước ấm nấu ếch.

"Đúng vậy. Sau khi giải nghệ em cũng sẽ leo lên cao tầng của hiệp hội, nhàn nhã làm huấn luyện viên cũng khá tốt."

Sae không trả lời, chỉ là yên lặng khởi động ô tô. Rin cảm thấy một loại khoái cảm trả thù, mặc dù nó ra rất ấu trĩ, rõ ràng biết loại lời nói này sẽ không mảy may thương tổn gì Sae, nhưng hắn chính là muốn dùng lời nói đánh phủ đầu anh.

Sau khi cha mẹ lên xe thì đề tài chuyển qua chuyện nhà linh tinh này đó, hoặc là hỏi thăm tình hình Rin một mình ở nước ngoài, Rin cũng ngoan ngoãn mà kể hết mọi chuyện lớn nhỏ—— trừ bỏ chuyện mấy năm này hắn điên cuồng mê luyến Sae.

"Sae về Nhật Bản tiện hơn rất nhiều, mỗi tuần đều về nhà ăn cơm." Cha hắn vui mừng cười cười, "Trước kia ba mẹ còn lo hai con sẽ định cư nước ngoài luôn, giờ trở lại là tốt rồi, ở gần nhà thật tốt."

Cha mẹ châu Á luôn hy vọng có con cái sum vầy, mặc dù trước kia ngoài miệng nói là sẽ ủng hộ giấc mơ của con trẻ, nhưng trong thâm tâm vẫn chờ mong loại truyền thống này. Rin nhìn hình ảnh phản chiếu của Sae trong gương chiếu hậu, anh không hề dao động ánh mắt chuyên chú lái xe.

"Rin sau khi giải nghệ cũng tính về Nhật làm huấn luyện viên, chắc là cũng muốn kết hôn rồi hả, anh có thể nói vợ anh giới thiệu bạn bè cho em." Sae nói một câu làm cha mẹ kinh hỉ, mẹ hắn vội vàng phe phẩy tóc Rin dò hỏi.

Hắn vậy mà lại bị Sae chết tiệt đánh lại một đòn!

"Thật hả con?"

"Không phải, con..."

"28 tuổi rồi, cũng nên tính chuyện cưới xin thôi." Nghe câu nói chắc nịch của ba mình làm Rin không khỏi cảm thấy bực bội, "Con nhìn anh con đi, anh con làm mẫu cho con đấy, tuổi nào thì nên làm chuyện gì."

Cái gì tuổi nào thì nên làm gì? Cuộc sống theo khuôn phép này làm Rin cảm thấy ghê tởm, hắn vẫn luôn truy đuổi xúc động phá huỷ, luôn âm thầm khao khát phá nát những lề thói bảo thủ này – nhưng anh hai, anh hai hắn đã từng khao khát nhất, cũng đã lựa chọn cuộc sống hèn nhát như vậy.

"Con là anh trai, chuyện này là đương nhiên." Sae mặt vô biểu tình đáp lại cha mẹ. "Rin, em cũng nên suy xét cuộc sống về sau của em một chút."

"Liên quan gì anh?" Rin không thể nhịn được nữa, vừa mở miệng đã cảm nhận được mẹ đá vào ghế dựa của mình, cha hắn định lên tiếng thì Sae cắt lời.

"Bởi vì anh là anh trai của em." Sae hơi nhíu mày, bị Rin đang nhìn vào kính chiếu hậu rõ ràng bắt lấy. "Nhưng hiện tại cũng có nhiều người theo chủ nghĩa độc thân, nếu Rin muốn sống như vậy thì cũng không sao cả." Câu này là nói cho cha mẹ.

"Nhưng không phải ban nãy Sae nói Rin cũng nghĩ cưới vợ sao? Có đối tượng nào chưa?" Mẹ hắn cẩn thận dò la, "Ở một mình sẽ buồn lắm, Rin cũng muốn có người bầu bạn phải không."

Muốn chứ, nhưng chỉ muốn duy nhất cái người đáng giận Itoshi Sae này. Rin cắn chặt răng, hiện tại hắn ước gì có thể giết Sae, làm anh không thể nói ra bất kỳ lời độc ác nào nữa, ngoan ngoãn chỉ thuộc về một mình hắn mà thôi.

"Chỉ cần em đừng suy nghĩ lung tung thì có thể sống rất tốt rồi." Sae không đầu không đuôi nói một câu khiến Rin đột nhiên cảnh giác, suy nghĩ lung tung là ý gì.

Rin rất sợ mối tình đơn phương loạn luân của hắn bị người ngoài phát hiện, lời này của Sae quả thật như dẫm vào đuôi hắn. Nhưng làm sao anh hai có thể biết, khả năng chỉ là do ban nãy mình giận dỗi nên mới nói vậy thôi.

"Con sẽ không thích bất kỳ ai, có người bầu bạn hay không đối với con một chút cũng không quan trọng."

"Thật là lớn đầu rồi còn như con nít." Cha hắn buồn cười, chuyển đề tài lên người Sae, "Đúng rồi, Sae, hai vợ chồng con tính khi nào sinh cháu cho ba đây?"

Rin đột nhiên cảm thấy máu toàn thân xông thẳng lên đỉnh đầu, ban nãy nói về vấn đề của bản thân hắn cũng không làm hắn phẫn nộ đến thế. Người phụ nữ kia bước chân vào gia phả nhà Itoshi vốn đã khiến hắn gần như phát rồ, giống như trong dòng họ của bọn họ, có một người so với hắn càng có tư cách tuyên bố chủ quyền với Itoshi Sae—— nay lại còn muốn sinh ra một đứa trẻ tranh giành tình yêu của Sae? Nói đùa gì vậy? Vị trí "em trai" này của hắn sắp bị đá đến đệ tam.

Rõ ràng ban đầu hắn là đệ nhất.

Rin không biết hiện tại biểu cảm của mình vặn vẹo đến mức nào, hắn đã đoán trước được mức độ thống khổ của bản thân nếu đứa bé kia ra đời, muốn có mà không được Sae đã đành, còn muốn hắn nhìn anh hạnh phúc cùng người khác không bằng giết hắn đi! Không bằng hắn tự mình giết Sae sau đó cũng tự sát luôn đi.

"Thuận theo tự nhiên, có tin tức sẽ nói cho ba mẹ."

Chết đi, chết đi, chết hết đi. Toàn thân Rin bắt đầu phát run, hô hấp khó khăn. Mẹ hắn nhanh chóng phát hiện ra biểu hiện lạ của Rin, từ ghế sau ló đầu ra lắc lắc hắn.

"Sae, mau dừng xe, hình như Rin bị say xe rồi."

Ở lúc mặt trời sắp mọc, chiếc xe dừng lại ở bên vệ đường. Rin giống như liều mạng chạy ra khỏi xe, mặt trời mọc chói đến mắt hắn phát đau, chói đến nước mắt phải rơi. Rin ngồi xổm bên đường há miệng hít khí, cha mẹ một bên vỗ vỗ lưng hắn, cho đến khi hắn nôn ra chút cơm cặn từ thức ăn tối qua trên máy bay, cuối cùng chỉ còn dịch dạ dày.

"Khụ, khụ......"

Nước mắt làm đôi mắt hắn mơ hồ, hắn tựa như có thể nhìn thấy anh. Sae đứng cách đó không xa, bình minh phủ lên người anh một tầng cam nhạt giống như đang phát sáng, tựa như thần linh đang thương xót nhìn xuống phàm nhân chịu phạt.

"Rin... không sao chứ? Chút nữa lên xe uống viên say xe." Mẹ hắn nôn nóng đưa nước cho hắn, lại phát hiện Rin dù đang nôn mửa ra nước mắt vẫn ngẩng đầu nhìn thẳng tắp về phía mặt trời mọc, đó là hướng Sae đang đứng.

Ah... Yêu một người không thể yêu thật sự quá đau khổ. Rin cảm thấy mình chính là một kẻ tù phạm sắp ra pháp trường, ánh mặt trời là ngọn lửa đày đoạ thiêu đốt thân thể hắn, cũng không biết nước mắt là do nôn mửa mà trào ra, vẫn là do bị nắng chói đau đớn, vẫn là do thống khổ dằng dặc trong nội tâm dày vò.

"Đỡ hơn chưa."

Sae ngược sáng đi tới xem Rin đang ngồi bên vệ đường, cầm tờ khăn giấy lau đi nước mắt rơi đầy trên mặt hắn, giống như đang nhập liệm cho xác của kẻ tử tù.

"Lên xe."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net