Hồi 2: Hiểu Lầm lên xuống, vòng vo không lối thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu niên còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, đã bị dẫn đến trong sân, đồ đạc bị lấy để sang một bên, người lại bị áp nằm lên trên một tấm phản dài đặt giữa sân. Cả người mộng bức, rốt cuộc là quy trình báo án thời này hoạt động ra sao vậy, tại sao lại bắt nằm sấp giữa sân, hơn nữa... quần cũng bị tụt ra rồi ! rút cuộc là làm sao. Khi thấy hai nha dịch cầm trong tay trượng gỗ thô to định vung xuống người mình, Thiếu niên mới nhận ra vô cùng không ổn, một bên tránh né, lăn ra khỏi phản, hai nha dịch cũng ngẩn người, sau đó lộ vẻ giận dữ thét lên với thiếu niên đang bận rộn đứng dậy mặc quần " Tiểu tử người cố ý giở trò gì ở đây? muốn gây sự ?" 

" Không có, ta không phải,ta muốn báo án, tại sao các người lại dùng hình riêng ?"

" Dùng hình riêng? Tiểu tử kia ngươi không biết quy củ của phủ Khai Phong hay sao mà dám hồ ngôn loạn ngữ kêu chúng ta dùng hình riêng?"

"Quy củ? "

" Chính là muốn báo án thì phải chịu trượng trước, đó là luật bất thành văn bấy lâu nay của chúng ta, cả thành Biện Kinh này có ai là không biết?"

" Vậy ta không báo án nữa, ta chỉ muốn tìm người thôi."

" Ngươi nói không là không được sao, luật pháp đặt ra đó không phải trò trẻ con! Còn nữa, ăn mặc quái dị lại kín mít, hành xử kỳ lạ, lại còn gây rối, rõ ràng là không có chuyện gì tốt, ngươi.. chắc chắn là gián điệp bọn Tây Minh cử ra đây náo loạn đúng không?"

"Tây Minh?  ta không biết Tây Minh nào cả, ta muốn tìm người, Kim Kiền, Kim Kiền các ngươi có biết không?"

Hai nha dịch nghe đến tên Kim hộ vệ thì sững người, lập tức một tên móc ra từ thắt lưng một viên đạn khói ném lên trên cao báo hiệu, sau đó hai người rút đao vẻ mặt trầm trọng. 

" Tên gián điệp kia, nghe đây, mau thủ thúc chịu trói sẽ có ngoan hồng, còn không đừng trách bọn ta ra tay ngoan độc! Đừng coi khinh nha dịch phủ Khai Phong, dù võ công không phải đệ nhất như Triển Đại Nhân hay Bạch Hộ Vệ nhưng dư sức đối phó với hạng lâu la như ngươi"

Thấy hai nha dịch thay đổi sắc mặt khi nghe tên Kim Kiền, thiếu niên cũng nghiêm túc, có vẻ như cái tên kia là cấm ngôn ở đây, không được phép tùy tiện nói ra, những không phải bà cố Kim là vợ của vị đại nhân chức cao vọng trọng ở đây sao? Không đúng, xâu chuỗi lại những gì họ vừa nói, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, dù sao lai lịch hắn bất minh ăn mặc lại khác thường, bị nhầm lẫn cũng không thể trách. Thiếu niên cảm thấy cần thanh minh tỏ vẻ không mang ác ý, hai tay giơ cao trên đầu, giọng nói trong trẻo từ tốn " Hai vị chắc có điều gì nhầm lẫn ở đây, ta đến từ phương xa đến, là người quen của Kim Kiền, gọi nàng ấy một tiếng bà cố, ta được nana... bà ngoại của mình cử đến đây đón người."

" Đón người, ngươi muốn đón lục muội đi đâu?" Một bóng trắng nhẹ nhàng đáp xuống từ không trung, giọng nói lạnh lùng lại mang theo vị phong trần trầm lắng khó cưỡng, dung mạo như hoa như ngọc tuyệt đối có thể xưng danh đệ nhất, ba ngàn tóc đen buộc lỏng bay theo bờ vai trượt xuống theo người đáp xuống, khí chất cao lãnh như một trích tiên. Thiếu niên hơi ngẩn người trong tích tắc, lập tức có thể xác định thân phận người này, Nana có nói, có một số nhân vật cần nhớ kỹ khi đến Khai Phong phủ, trong đó có hai người có liên quan đến màu trắng. Một là Công Tôn Tiên Sinh mặt trắng, hai là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường chuyên xuyên bạch y, cả hai đều không thể đắc tội. Người trước mắt, xinh đẹp như ôn ngọc, khí chât tựa tiên nhân, tuổi lại chưa quá 30, chắc chắn là vị thứ hai Bạch Ngọc Đường không sai. Khi thiếu niên đánh giá Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng im lặng đánh giá thiếu niên. Khi hắn thấy đạn khói báo hiệu Kim Kiền phân phát cho mọi người trong Khai Phong Phủ nhằm báo nguy khi chạm trán người hội Tây Minh, hắn đã phóng đến nhanh nhất có thể, tuy nhiên kẻ trước mắt lại có vẻ như không phải gián điệp. Mặc dù bọn Tây Minh ăn mặc quái dị nhưng rất nhất thống và có kiểu cách theo cấp bậc. Tên trước mắt thì lại khác, bộ quần áo phẳng phui ngoài đen vạt áo trong trắng trông cứng ngắc nhưng chất vải nhìn phi thường mềm mại, chắc chắn không phải vật trong ao. Mặt mũi tuy bị che lại bằng một mảnh vải có quai nhưng hắn không phải chưa từng thấy, thứ này Kim Kiền đặt may khá nhiều, không phải là khẩu trang sao? Kẻ này có thể có liên quan đến Kim Kiền thật chứ không phải giả trang trà trộn vào phủ Khai Phong, hơn nữa khí chất lại thanh sạch, ngay thẳng, lưng đứng thẳng tắp, tay không tấc sắt lại không hề tỏ ra yếu kém trước hai nha dịch vũ trang đầy đủ. Hai tay giơ ngàng đầu tỏ vẻ mình đến trong hòa bình, hơn nữa, ánh mắt trong trẻo không chút tạp nham rõ ràng chiếm được thiện cảm lớn của Bạch Ngọc Đường. Từ bé đến lớn hắn chưa từng thấy đôi mắt nào mỹ đến vậy, đôi mắt rõ ràng là màu nâu đen lại ánh lên từng sắc vàng, như thể những tinh tú trên trời gắn vào., càng nhìn càng yêu thích.

" Tiểu .. người kia còn không mau xưng danh?" Định gọi hắn là tiểu tử, nhưng người trước mắt dáng người thon dài, đôi mắt xinh đẹp, mái tóc tuy ngắn nhưng lại mềm mại bồng bềnh, giọng nói trung tính. Có Kim Kiền là bài học đắt giá trước kia, Bạch Ngọc Đường không dám tùy tiện áp đặt giới tính cho người khác nữa.

" Tên ta là Bạch Trú, còn vị đây chắc hẳn là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường."

"Tiểu tử xem như ngươi có mắt, ngươi nói là cháu của Lục muội ta, ngươi có bằng chứng gì không? " 

" Bằng chứng? ta có một bức ảnh, có tính không?"

"Ảnh? đó là thứ gì?"

'' ... là tranh chân dung? có điều chân thực hơn rất nhiều, đây là ảnh chụp bà ngoại ta và bà cố Kim Kiền." Nói xong Bạch Trú từ trong lòng ngực, lấy ra một chiếc ví da chứa rất nhiều ảnh chụp, cẩn thận lật kiếm, rút từ trong đó một tấm ảnh khá cũ kỹ đã ố vàng.

" Ngươi có thể kiểm chứng."

Bạch Ngọc Đường tiến lại cầm lấy bức tranh bé xíu chỉ bằng lòng bàn tay, thầm kinh ngạc vì lần đầu tiên thấy một bức tranh màu sắc sinh động đến vậy, nhưng sau khi nhìn kỹ nội dung bức tranh, sắc mặc liền đại biến. Trong bức tranh chụp biển xanh nắng vàng, có hai người là nhân vật chính, một người mặc quần máu xanh thô ráp lại ngắn chỉ che được một phẩn nhỏ đùi trắng tuyết, áo trực tiếp thiếu vải hở cả rốn, tóc tai ngắn ngủi, nhưng nhìn rõ ra là Kim Kiền, người còn lại thì trực tiếp mặc hai mảnh vải che đi bộ phận quan trọng nhất, còn nữa, những người xung quanh đều như vậy, nam nữ đều ăn mặc mát mẻ hơn cả chốn lầu xanh! 

Bạch Trú chỉ thấy sắc mặt vị trước mặt hết đỏ lại trắng, hết trắng lại xanh, hết xanh lại đen xì, đặc sắc hơn cả cầu vồng. Sau đó vị kia không nói gì, trực tiếp rút kiếm chém về phía cậu! 

Bạch Trú giật mình nhanh chóng tránh né, thầm nghĩ đắc tội gì vị này rồi? đang yên đang lành sao lại chém nhau? Quả nhiên câu thông với người không cùng chỉ số thông minh là việc mệt mỏi hết sức, chỉ biết động tay chân không biết dùng lời lẽ. Nhập gia tùy tục vậy, Bạch Trú vừa né tránh kiếm của Bạch Ngọc Đường  lạnh lùng nghĩ, đao kiếm không có mắt, hắn không thể nhường nhịn lũ người cổ đại này nữa! 

Bạch Trú vừa né tránh vừa chạy về đống đồ của mình để gần đó.

 " Muốn chạy? Hôm nay Ngũ Gia ta không băm nhỏ ngươi ra, ta không xứng với danh Cẩm Mao Thử!'' Bạch Ngọc Đường ngứ khí buốt lạnh cầm kiếm vung đến. Chỉ thấy tiểu tử kia nhanh chóng quay ra dùng cán ô chống đỡ, Bạch Ngọc Đường trong lòng đầy khinh thường nhưng ngay sau đó lập tức thay đổi sắc mặt. Chỉ thấy tên kia cán ô mảnh khảnh kia cư nhiên không sứt mẻ gì cả, vững chắc đáp lại một kiếm của hắn. Thái độ của Bạch NGọc Đường trở nên nghiệm túc, vốn muốn dạy tên kia một bài học nhưng có vẻ như người này cũng là một cao thủ, ít nhất có thể chặn được một kiếm của hắn cùng tránh né được toàn bộ chiêu thức từ đầu đến giờ, mặc dù chỉ là đsanh khong nghiêm túc. Bạch Ngọc Đường phi thân nhảy ra xa, nheo mắt nhìn động tác kế tiếp của thiếu niên. Bạch Trú cảm thấy bàn tay có hơi tê, tên kia có vẻ không còn coi thường cậu nữa, giờ đây chiêu thức chắc chắn sẽ lợi hại hơn nhiều. Nhng Bạch Trú cũng không phải dạng dễ chơi, lật ngửa cổ tay, kéo căn chỉnh thể trạng sang fight mode, rút từ cán ô một thanh kiếm dài, hai đâu gối tách ra hơi khuỵu gối, nếu Kim Kiền ở đây lập tức sẽ nhận ra đây là môn thể thao đấu kiếm của giới quý tộc Pháp.
Bạch Ngọc Đường hơi đề phòng tư thế quỷ dị của thiếu niên, ra chiêu vô cùng cẩn thận, ai ngờ chỉ một lúc sau hắn hoàn toàn bỏ mặc, hết sức tung chiêu, ai bảo mỗi chiêu thức của hắn đều được hóa giải một cách thần kỳ. Chiêu thức của thiếu niên nhẹ nhàng uốn lượn như thể không phải đang so kiếm mà là đang khiêu vũ, tuy vậy các chiêu thức lại là mềm nhẹ đan xen với cứng rắn, cản lại mọi đường kiếm của hắn, tên này không phải dạng vừa, Bạch Ngọc Đường thậm chí còn không cảm thấy nội lực từ người thiếu niên, chắc chắn thiếu niên phải là một cao thủ còn trên cả hẳn, thậm chí hơn cả con mèo thối kia, ... không phải hắn kém con mèo đó đâu ... thực sự. Đúng lúc hai người đang chiến đấu cam go, lúc này một người dáng vẻ chật vật vọt tiến vào hô to:
- Bạch Ngũ Gia, mau tới trợ giúp, chúng ta gặp mai phục.
Người này xác thực là Triệu Hỏo trong tứ đại thần Trương Long, Triệu Hổ, Vương Triều, Mã Hán của khủ Phai Phong.
Nghe thấy Triệu Hổ la to, Bạch Ngọc Đường sửng sốt, không quản thiếu niên đang ra chiêu về phía mình, dùng khinh công tuyệt đỉnh phi đến bên người Triệu Hổ đang thở dốc
- Nơi nào ?
- Cạnh bờ sông Ngọc có con cầu Đào Yên
Bạch Ngọc Đường lập tức phi thân khỏi tầm mắt mọi người.
Bạch Trú sau khi đâm hụt vào khoảng không giật mình nhận ra võ công Bạch Ngọc Đường cao cường không tưởng, chỉ cần hắn muốn đã có thể phá giải chiêu thức của mình một cái dễ dàng. Nhìn sang bên đại hán đang nằm bệt dưới cố gắng nhúc nhích, qua trang phục, kiểu đao khác so với các bộ khoái, lại càng thêm vẻ mắt kính trọng mà các bộ khoái kia nhìn đại hán khi đang nâng hắn dậy. Bạch Trú lập tức phân tích xong, xoay người, lật cổ tay chuyển chế độ Travel mode, phóng về phía Bạch Ngọc Đường vừa biến mất.
Nhìn người trước mắt biến mất ngay trước mắt, Triệu Hổ cùng hai vị bộ khoái không khỏi giật mình toát mồ hôi, khinh công như vậy, xưng là đứng hai trên giang hồ, chưa chắc có người có người xưng là đệ nhất, kể cả tên thần thâu đang ở nhà dỗ con kia cũng vậy.
Bạch Trú bật track mode, phân tích  tuyến đường vừa đuổi theo người phía trước. Lúc nãy sau khi xác định người vừa rồi là một trong tứ đại Hiệu Úy Ngũ Phẩm bên cạnh Tể Tướng nổi danh muôn đời Bao Thanh Thiên, qua cách ăn mặc và cách đối xử của các bộ khoái kia, người này hản nắm chức vụ cao trong phủ Khai Phong, lại đạt được tin tưởng tuyệt đối từ Bạch Ngọc Đường, người như vậy hoặc là Ngự tiền tam phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu, hoặc là tứ đại hiệu úy. Tuy nhiên Triên Chiêu chính là mỹ nam nổi danh lúc bấy giờ, đại hán kia thì một chút cũng không dính được tới mép từ mỹ nên chỉ có thể kết luận là Tứ đại hiệu úy. Chức vụ của Tứ Đại Hiệu Úy cùng Triển Chiêu chính là đi theo bảo vệ Bao Thanh Thiên. Lúc nãy khi hắn gây ra trận ầm ỹ ở trong phủ Khai Phong, hai người Bao Thanh Thiên, Công Tôn Sách một chút cũng không thấy bóng dáng, lại chỉ thấy Bạch Ngọc Đường ra tiếp đón, hẳn là hai người không có trong phủ, lại nhờ cậy Bạch Ngọc Đường ở lại trông coi. Bây giờ người gặp chuyện không may có thể là Bao Thanh Thiên đoàn người, mà bên cạnh đó, rất có thể có bà cố Kim Kiền !



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC