Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó bắt đầu bận bịu với kỳ thi học kỳ...nên ít đi chơi và ít liên lạc với 2 bà chị hơn, thỉnh thoảng nó nhận được tin nhắn của Châu đại loại là...em ngủ chưa...hôm nay học mệt không...ráng thi tốt nha...

Những ngày mùa đông...se se lạnh.

_ Áo khoác mới lun ta...con cưng có khác à - Thằng Phong chặc lưỡi khi thấy nó mặt trên người cái áo khoác mới tinh.

_ Ừm đúng rồi ai "con-ghẻ" như ông...xía - Chị Hằng nhà ta kím chuyện nữa đây mà.

_ Bà nói ai "con-ghẻ" hả - Thằng Phong cuốn tròn quyển tập gỏ bịch vào đầu con Hằng.

_ Ui da...dám quánh bà..gan cùng mình mà...chết nè - Bà chằn không hổ danh là bà chằn, nhỏ rượt thằng Phong chạy khắp phòng...2 đứa nó chắc sinh khắc giờ...gặp nhau là cãi.

_ Thôi đi 2 đứa...tao lạnh mún chết mà tụi bây cứ chạy vòng vòng...

_ Chạy mới hết lạnh...hoho...- Phong vừa chạy vừa ngoái cổ ra sau trả lời nó và hậu quả là...

_ Ui da...trời ơi là trời có mắt không hả tên kia... - Số là thằng nhỏ va phải con Nguyên bí thư đoàn trường và cũng là bí thư lớp nó...

_ Có...mà bận nhìn con Tâm...cho xin lỗi nha cưng...- Tới số rồi.

_ Ai cưng chứ...cho nói lại đó...- Nhỏ Nguyên phùng mang trợn mắt nhìn Phong

_ Không phải cưng thì thôi làm gì ghê zạ... - Phong thè lưởi, rụt cổ bước về phía bàn...và hậu quả là...bốp...bốp...bốppp

_ Ui đau...ui...ui...đau...đau...tha cho tao...tao không dám nữa....- Cu cậu lãnh trọn mấy cuốn tập vào đầu và lưng...

_ Haha...ngu như cái lu...haha - Nó ôm bụng cười sặc sụa

Cuối cùng kỳ thi cũng tới, nhờ ôn bài kỹ mà nó toàn được điểm cao còn thằng Phong hụp lặn với mấy con 5 con 4...thật may năm nay thi học kỳ xong trước giáng sinh.

_ Đi chơi ăn mừng kết quả mĩ mãn đi mấy bạn...- Nó sảng khoái la lên

_ Oh ý hay đó, đi caffe ngắm gái đi...- Ý của thằng Phú - Cái thằng này ngồi sau lưng nó.

_ Hay à hay à, gút ai đia...- Phong hâm hở...và hậu quả của sự hâm hở đó là...bốp...

_ Nghe gái cái là tôm tốp ha...học hành thì bê bối chỉ có chơi là hay - Hằng gõ cuốn Sinh Học lên đầu thằng Phong rồi xỉa xỉa vào lưng nó.

_ Liên quan gì tới mày hả cái con xí xọn kia...- Phong ôm đầu xỉa lại...

_ Mày nói ai xí xọn...cho mày nói lại đó...

_ Tao đâu dám nói ai...ai có tật người đó giật mình à

_ Cho tao xin đi 2 đứa...tụi bây không cãi nhau ngủ không yên giấc à - Huyền lớp trưởng lên tiếng

_ 2 đứa nó không gây gổ đánh nhau y như rằng ăn cơm không ngon ý - thằng Long đệm thêm vào...và hậu quả là....

_ Có ảnh hưởng gì tới nền kinh tế nhà mày không hả... - Anh Phong chị Hằng đồng thanh.

_ Ờ không... cãi típ đi... - Long giơ tay xin thua.

_ Tao có ý này...mình đi ăn chè bà 8 đi..lâu lắm rồi không ghé. Không biết bà 8 còn bán không ha - Nó chợt nhớ về những ngày nó và thằng Phong còn bé...2 đứa lóc cóc đạp xe đạp qua bà 8 ăn chè...ngày nắng cũng như ngày mưa những ly chè đậu đen trở thành món ăn không thể thiếu khi 2 đứa tan học. Tuổi thơ lúc nào cũng đẹp.

_ Ờ ha...đi đi...tao nhớ ly chè đậu đen 500đ của bà 8 quá... - Đồng tiền lúc đó còn giá trị vả lại bán cho học sinh nên bà chỉ lấy 500đ 1 ly có đứa kg có tiền ăn 1 ly 200đ cũng đã thèm.

_ Bà 8 là ai? Chè 500đ ăn được không mậy? - Huyền thắc mắc.

_ Chè gì mà chè ăn không được bà 2...ngon lắm đó - Hằng xua tay...số là bà cô đã được thưởng thức hôm đầu năm khi đi cùng Nó và Phong vào xóm C... - xóm Nó ở.

_ Có an toàn cho bao tử không vậy??? - Thằng Long nghi ngờ

_ Đảm bảo vệ sinh thực phẩm mà - Nó phân bua.

Căn nhà vắng tanh nằm giữa một vườn cây ăn quả. Cái chồi lá liêu xiêu ngày xưa mất hút dưới mấy tán cây xoài già...thấp thoáng dáng 1 cụ già tóc đã bạc phơ...

_ Bà 8...con dẫn bạn tới ăn chè... - Nó nhe răng cười.

_ Đứa nào đó bây... - bà 8 nheo nheo mắt nhìn nó...đã qua tuổi 80 mắt bà không còn nhìn thấy rõ nữa...những nếp nhăn hằn sâu...thật sâu...mỗi nếp nhăn là 1 nỗi lo toan cho 1 cuộc đời khốn khổ...

_ Con. Bé Tâm nè bà

_ Ờ...Tâm sữa hả con...lâu quá mày với thằng Phong không ghé thăm bà - Cái tên Tâm sữa chỉ có dân trong xóm gọi nó. Cái tên đó là kết quả của mối tình chung thủy mà nó có với sữa hộp

_ Dạ con bận học thi hihi - Phong chạy lại đỡ mấy ly chè trên tay bà 8.

_ Cha mày...từ từ thôi đổ hết là khỏi ăn nghe con

_ Tâm sữa...hí hí...Tâm sữa...hahaha - Lũ bạn lập đi lập lại cái tên lạ lùng của nó.

_ Có gì mà cười???

_ Tại sao bà 8 lại kêu mày là Tâm sữa? - Long hỏi

_ Thì...tại...tao thích uống sữa...- Nó lắp bắp

_ Để tao nói cho bây nghe...từ nhỏ tới lớn lúc nào nó cũng ôm kè kè hộp sửa trong tay nên mọi nguời trong xóm mới kiu nó bằng Tâm sữa đó chứ không riêng gì bà 8 đâu - Hằng lanh chanh...

_ Cứ mỗi lần mẹ nó chở tới trường bà điều thấy nó ôm hộp sữa uống say sưa... - Bà 8 thêm vào.

_ Mẹ nó nói nó có thể không ăn uống gì suốt 3 ngày mà chỉ uống sữa sống thôi đó...- Phong nói nhanh rồi lại típ tục hì hụt ăn chè.

_ Ghê thật...mà nên đổi họ thành họ sữa đi. Hahaha....

Mấy đứa bạn Nó vừa ăn vừa gật gù khen ngon...chè bà 8 có vị ngọt và béo đặt trưng mà không nơi nào có được...hôm đó có 6 đứa mà trên bàn có tới tận 20 cái ly...con mèo trắng bà nuôi bình thường vẩn quấn quanh chân Nó và Phong bây giờ hoảng quá nhảy tót lên mái nhà nhìn xuống kêu meo meo...

_ Tụi bây ăn hết chè bà bán rồi... - Bà 8 cười thật hiền.

_ Giờ tụi con không có tiền trả bà rồi nên con Hằng vs con Huyền ở lại phụ bà rửa ly...haha - Nó cười nham hiểm...

_ Mày rửa thì có - Nói vậy nhưng 2 cô bé cũng sắn tay áo rửa hết chồng ly cho bà.

_ Mấy đứa định không trả tiền cho bà thật hay sao mà rửa nhiệt tình vậy - Bà 8 cười thật hiền.

_ Dạ con gửi bà 2 đứa nó á...hehe - Phong cười.

_ Bà nuôi không nổi mấy đứa ơi.

_ 2 đứa nó ăn nhìu lắm bà...lúc nãy ăn tới 3 ly chè lun - Phú cá che miệng cười.

_ Im ngay nhé...chị phi cho cái muỗng bây giờ - Huyền gầm gừ.

Chờ 2 cô nàng rửa xong đống ly tụi nó dúi vào tay bà 2 tờ 50k rồi chào bà ra về...

_ Tụi con đặt cọc trước cho lần sau đó bà...hihi - Hằng cười nhẹ.

_ Lần sau tụi con sẽ ăn gấp đôi...nên bà phải thật khỏe để còn nấu bán cho tụi con nữa nhé - Mó nắm tay bà thật chặt...bà ho suốt từ lúc tụi nó đến...bà yếu đi thật nhiều...

_ Mấy đứa tụi bây...bà cảm ơn... - Mắt bà nhòe đi...

_ Được rồi mà bà...tụi con về...bữa khác tụi con lại đến nhé - Phong vừa nói vừa quay mặt đi ra cửa - Anh chàng đang cố che đi đôi mắt đỏ hoe của mình.

Trên đường về tụi bạn bắt nó kể về chuyện nhà bà 8.

_ Sao bà cụ già như vậy rồi mà ở có 1 mình vậy Tâm? Bà không có con cháu gì sao?

_ Có chứ...cụ ông mất lúc bà sinh con trai thứ 4. Con trai lớn của bà mất vì bị té kênh lúc 12t, con gái bà lấy chồng xa xứ...tận ngoài Hà Tĩnh...mấy năm mới về thăm bà 1 lần, chú 4 thì bị tai nạn xe mất 2 cái chân rồi cũng chết vì hoại tử ( nhiễm trùng máu)...cậu út thì...xì ke...

_ Trời sao số bà cụ lận đận vậy...

_ Ừ...vậy mà con bà không biết thương bà...cậu út cuối tháng lại về vơ vét hết số tiền bà thức khuya dậy sớm dành dụm được...vài tuần trước nghe nói cậu út còn nhậu về đánh bà bắt bà đưa giấy tờ nhà cho cậu bán...haizzz - Phong lắc đầu.

_ Thứ đó sao trời không đánh chết đi cho rồi - Phú cá giận thay cho bà.

_ Vậy mà bà vẫn thương cậu út lắm...hàng xóm báo công an phường bắt cậu bà quỳ gối xin cho cậu ra...mấy chú công an thương bà nên cậu út lại hư càng hư...

Câu chuyện bỏ lưng chừng ở đó vì những cơn mưa mùa đông bắt đầu di trú đến thị trấn này mất rồi...

Nằm trong chăn ấm nó nghĩ về bà 8 mưa lạnh như vậy không biết bà qua nổi không...tiếng chuông điện thoại báo tin nhắn kéo nó về thực tại.

_ Noel nhóc có hẹn với ai không? - Là Châu

_ Em không có...còn chị?

_ Chị cũng không, Hạnh cũng không...hay 3 chị em mình đi karaoke nhé...

_ Đồng ý cả 2 tay...hihi

_ Vậy gặp nhau ở MIMI lúc 4h nhé!

_ Không xài giờ dây thun đâu đó.

_ Ok

Cũng cả tháng nay rồi nó không gặp 2 chị...1 nổi nhớ thoáng qua...

........

Một ngày mới đến...nắng rất đẹp...

Lớp 10a3 giờ ra chơi:

_ Chiều nay đi bơi không?- Phú cá hỏi nó với Phong

_ Đi thì đi, mày đi không Tâm?

_ Để tao xem đã, có gì tao phone mày...

_ Ok...ê.... chằn chìu đi bơi không? - Không bao giờ quên rủ bạn Hằng nhà ta...hehe

_ Chằn cái đầu cưng á...đi lun nà...mấy giờ?

_ 2h nhé...đến thẳng hồ bơi Xanh.

_ Ok - Cả nhóm đồng thanh.

Nhưng có 1 việc xãy ra bất ngờ làm buổi hẹn của tụi nó bị hủy bỏ...nó choáng váng khi vừa về đến nhà đã nhận được tin từ cậu 2...

_ Mẹ con qua nhà bà 8 bán chè rồi...bà ấy vừa mới mất. - Cậu 2 nói mà tránh nhìn vào mắt nó...cậu biết nó quý bà 8 đến nhường nào...

_ Cậu 2 nói sao?...Bà 8 mất...không phải thật chứ...con còn ăn chè bà 8 mới 2 ngày trước thôi mà... - Nó nghe máu "tăng tốc" khắp người...

_ Ừ...bà cụ yếu quá rồi mà còn bị ngã mạnh như vậy...

_ Ngã?...tại sao? - Nó quên đi người đang nói chuyện với nó là cậu 2 của nó.

_ còn sao nữa...thằng con trời đánh của bà lại về đòi tiền, đòi giấy tờ nhà, bà ấy không chịu đưa, giằng co 1 hồi...nó xô bà ngã rồi bỏ chạy mất...- Nó cảm thấy 1 sự bất bình hiện rõ trong mắt cậu 2...

_ Lại là tên đó...con qua bà 8 luôn đây...- Nói rồi nó nhảy lên xe...chạy nhanh hết mức có thể...1 giọt nước mắt lăn xuống...mặn đắng.

.....# Quá khứ:

Cổng trường tiểu học Lê Thị Pha vắng tanh,học sinh đã về hết tự lúc nào chỉ còn có 1 con bé lớp 2 đứng đó đợi baba đến đón...baba lại quên đón nó nữa rồi...lúc nào baba cũng quên...nó mệt và đói bụng quá...nước mắt chảy dài trên 2 gò má...

_ Ba lại quên đón con phải không? Bà thấy con đứng đợi hơn 1tiếng đồng hồ rồi... - 1 bà già "ốm nhom" nheo nheo mắt nhìn Nó.

_ Dạ...con mệt và đói nữa...nhưng con không dám đi về nhà...đằng kia có con chó dữ lắm...huhu - Nó khóc thành tiếng.

_ Ngốc chưa...con không làm gì nó thì nó không cắn con đâu mà sợ. - Nụ cười của bà sao mà hiền quá...làm lòng nó ấm hẳn đi.

_ Nhưng...huhu...con vẫn sợ... - Nó mếu máo.

_ Thôi được rồi...con qua nhà bà ngồi đợi ba...bà sẽ đợi với con được không?

_...Ơ... - Nó có chút sợ bà...vì bà là người lạ...mẹ dặn không được đi với người lạ.

_ Nhà bà ở kia kìa...con thấy quán chè đó không...con có thể ngồi nhìn qua cổng trường mà...qua nhà bà bà cho con ăn chè chịu không - Ngón tay bà chỉ về phía căn nhà bé xíu nằm giữa 1 rừng cây...

_ Dạ...- Nghe tới đc ăn nó đồng ý liền (ham ăn quá mà hehe)

_ Con ngồi đây nhé! - Bà đặt 1 cái bàn nhỏ và 1 cái ghế trước sân...ngồi đây nó hoàn toàn có thể nhìn rõ cái cổng trường im lìm...

_ Bà đi 1 chút rồi về liền...con ngồi đây đừng đi đâu nhé! - Nói rồi bà rời khỏi thật nhanh...bóng bà khuất dần sau cánh cổng tre èo uột...

_ Bà về rồi nè...cái này cho con... - Bà đưa cho nó 1 hộp sữa...

_ Ơ... - Nó nhìn bà chằm chằm...

_ Nhận lấy...con đói lắm rồi mà...uống đi con ba con không biết khi nào mới đến đón nữa...uống hết rồi bà lấy chè co con ăn...

_ Con...con...

_ Nhận lấy!...

_ Dạ...- Nó nhận rồi ôm hộp sữa uống say mê...nó thật sự rất rất đói...

_ Ngoan...con thích uống sữa lắm đúng không?

_ Sao bà biết? - Nó ngây ngô hỏi

_ Lúc nào con đến trường bà cũng thấy con ôm khư khư hộp sữa, nhìn mặt con ngộ ngộ bà để ý thấy hoài...đây không phải lần đầu ba con đón muộn.

_ Dạ...ba bận việc của ba mà...

_ Con còn nhỏ mà đã biết nghĩ vậy rồi...à mà con tên gì?

_ Tâm sữa!!

_ Cái tên dễ thương giống như con vậy...- Bà lại cười...chắc bà biết vì sao nó có cái tên đó rồi...

Nó ăn hết ly chè thứ 2 rồi ba mới đến đón nó...

_ Xin lỗi con gái...ba bận chút chuyện nên đón con muộn...

_ Không sao đâu ba! - Nó cúi mặt.

_ Con bé có vẻ ngoan đấy...nó đói cậu cho nó ăn liền đi nhé!

_ Dạ cảm ơn bà...cho con gửi tiền 2 ly chè...

_ Không cần đâu...bà thương con bé nên cho nó...cậu đưa nó về đi...

_ Cảm ơn bà đi Tâm! - Ba nói khi thấy nó cứ đứng nhìn bà trân trân...

_ Con...cảm ơn bà...

_ Không có gì...con về ăn nhìu vào nha...ốm thế này thì bạn bè ăn hiếp đấy...

_ Dạ.

_ Thôi chào bà con về!

_ Tạm biệt.... - chiếc xe rời khỏi quán chè...xa dần...xa dần nhưng nó vẫn nhìn về phía bà cho đến khi bóng bà khuất dần sau những khúc cua...

.......!

Không gian và thời gian như đứng im lại...bước vào nhà bà đập vào mắt nó là gương mặt lạnh như băng của bà 8...bà mất thật rồi...đám tang bà được xã đứng ra nhận làm chứ con gái bà vẫn chưa về tới...thằng con Út mất dạng lun từ lúc ấy...có rất đông người đến viếng vì láng giềng trước giờ ai cũng biết bà 8 rất nhân hậu và tốt bụng...riêng Nó, Phong, Hằng, Huyền, Phú và Long thì trực ở nhà bà suốt thời gian chúng nó rảnh...đi học về là 6 đứa chạy qua nhà bà...tối thằng Phong ngủ lại...Ngày đưa bà ra mộ cũng là ngày nó biết hận con người và cuộc đời ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net