Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này tớ dành tặng bạn @quanhoangan3 nhé :3 Vì onl bằng điện thoại nên tớ không biết tag tên như thế nào. Thông cảm cho Boo nha nha ^^
...................

1 ngày mới bắt đầu ở bệnh viện:

_ Dậy con ơi. Đánh răng rồi ăn sáng. 30p nữa là bác sĩ qua thay băng với chích thuốc rồi đó - Tếng mẹ nhẹ nhàng vang lên bên tai nó.

Nó ngồi dậy 1 cách khó nhọc, càng khó nhọc hơn khi từng bước khập khiễng ra nhà vệ sinh với mẹ là điểm tựa. Nó cảm thấy đôi vai mẹ phải chịu hết sức nặng của nó. Mẹ à! Con xin lỗi

Khi 2 mẹ con tiến gần nhà vệ sinh thì nó thấy thấp thoáng đằng xa bóng của Châu

_ Con chào cô. Cô để con giúp Tâm cho - Châu vừa nói vừa đưa tay đỡ lấy thân người tơi tả của nó

_ Cảm ơn con. Sớm thế này đã đến rồi - Mẹ nó cười với Châu.

_ Dạ con đến xem có gì giúp được cô không, 1 mình cô lo cho Tâm chắc mệt lắm!

_ Ừ trông nó ốm yếu vậy mà nặng ghê!

_ Hihi bác vào trong đi. Vệ sinh xong con sẽ đưa Tâm vào

_ Ừ nhờ con vậy! – Mẹ đi rồi nó mới nhìn chằm chằm vào Châu.

_ Gì nhìn chị? – Châu nhìn lại nó.

_ Chị đến sớm vậy?

_ Không đến thì ai lo cho em

_ Có mẹ với Út mà!

_ Chị muốn chính chị lo cho em cơ - Châu cười rồi đỡ nó ngồi xuống chiếc ghế nhỏ màu xanh dương

_ Chị…- Nó quay đi tránh ánh nhìn của Châu và cũng để giấu đi 2 cái má ửng đỏ của mình

_ Đánh răng nào. Cô nhóc!!! – Châu đánh răng cho nó, rất kĩ không bỏ xót bất cứ cái răng nào. Rồi cô nàng lau mặt cho nó bằng cái khăn màu hồng mẹ mới mua. Không quên dẫn nó đi vệ sinh.

_ Em không mắc tè - Nó ngại nên nói dối

_ Đừng xạo. Mắc cở hả? Chị không nhìn đâu mà…hihi

_ Hic…không được nhìn nha - Nó mếu máo trả lời

_ Aiiii thèm!!! - Cô nàng quay mặt đi giấu sự thẹn thùng của mình.

Châu quàng tay nó qua cổ cô nàng. Làm cho 2 cơ thể như dính chặt vào nhau. Tim nó đập mạnh. Sao cứ gần Châu nó lại có những cảm giác khó hiểu như thế này? Nó không thể thích Châu được. Không thể nào. Không thể như thế được.

Cao hơn mẹ và cũng khỏe hơn mẹ nên việc đưa nó trở về phòng đối với Châu có phần dễ dàng hơn đôi chút

Để nó ngồi ngay ngắn trên giường Châu vội đỡ lấy chén cháo còn nóng hổi trên tay mẹ nó

_ Bác để con!

_ Cảm ơn con!

_ Em tự ăn được mà! – Nó đưa tay định đỡ lấy cái chén thì....

"Cốp"

Châu kí nhẹ vào đầu nó

_ Tay chân như vậy sao mà tự ăn được à. Em phải ít hoạt động lại thì nó mới mau lành lại chứ, ta đúc thì ăn đi, nhiều chuyện!

_ Hic thì ăn nè. Làm gì mà hung dữ quá vậy - Nó xoa đầu nhăn nhó nói

_ Hi…Con ở lại lâu không Châu? – Mẹ hỏi Châu khi thấy cô nàng kiên nhẫn cho từng muỗng cháo vào miệng nó

_ Dạ. Con ở đây nguyên ngày với bác và Tâm luôn mà. Hihi dù sao về nhà con cũng không làm gì. Ở đây phụ bác trị cô nhóc này - Châu không quên nhéo má nó!

_ Ui da…chị ơi đau quá à…hic…- Nó nhăn mặt giả bộ khóc

_ Đao hả? Chị lỡ tay. Hihi cho chết nè - Châu thừa lúc nó không để ý nhéo thêm một cái nữa

_ Ui…ui…mẹ ơi con không chịu chị Châu ở đây đâu…huhu

_ Con đừng nhõng nhẽo nữa. Mẹ về lấy thêm quần áo với cái bình thủy. Con ở với chị 1 lát được không?

_ Hi con giỡn thôi. Mẹ về nghỉ 1 chút luôn đi. 2 hôm nay mẹ có ngủ được gì đâu - Nó cúi mặt nói lí nhí như muốn khóc

_ Dạ. Bác về nghỉ đi. Ở đây có con lo rồi. Cô nhóc này sợ con lắm. Phải không bé Tâm! - Châu nháy mắt với nó

_ Dạ…phải ạ! – Nó nhìn Châu đề phòng

_ Vậy bác nhờ Châu chút nhé!

_ Dạ bác yên tâm. Hihi

Mẹ đi rồi, Châu ngồi lên giường cùng nó khi đã rửa xong cái chén nhỏ

_ Em còn đau không? – Nắn nắn cánh tay bó bột của nó Châu hỏi nhỏ

_ Hơi đau thôi à. Hihi chị đừng lo em coi vậy chứ lì lắm! – Nó cười khì khì

_ Ừ lì. Sao cái loại người đó cứ tồn tại trên đời này nhỉ - Châu ấm ức nói

_ Chị nói ai? - Nó ngu ngơ

_ Còn ai nữa. Cái bọn đã đánh em đó

_ À à kệ đi. Em không sao rồi mà - Nó nói không sao nhưng thật ra nó lại đang muốn làm 1 thứ khác. Nhưng vì cái muốn đó vẫn chưa thắng được sự lương thiện nơi trái tim. Nên vẫn đang âm ỉ trong lòng

_ Người nhà ra ngoài. Tới giờ thay băng cho bé Tâm rồi! – Tiếng chú Phúc vang lên ngoài cửa phòng. Chú Phúc là anh họ của mẹ và cũng là bác sĩ ở bệnh viện này.

_ Chị ra ngoài nha! - Châu nhìn nó nói

_ Hic…- Nó sợ đau lắm!!

_ Mẹ đâu Tâm? – Chú Phúc hỏi

_ Mẹ về lấy thêm đồ cho con rồi chú. Hic nhẹ tay thôi nha chú - Nó nhăn nhó thấy (cũng) tội (T/g: thôi cũng kệ hí hí :v )

_ Nhẹ tay thì làm sao mà sạch vết thương được. Con chịu đau 1 tí cho chị điều dưỡng rửa vết thương cho. Xong rồi chú chích thuốc

_ Nhẹ nhẹ thôi nha chị xinh đẹp - Nó nhìn chị điều dưỡng với ánh mắt "cún con"

_ Hi hi đưa chân đây cho chị. Đưa đây chị làm nhanh thôi mà - Chị điều dưỡng vừa đẹp vừa dễ thương kiên nhẫn năn nỉ nó khi thấy nó cứ đưa chân ra rồi lại rút chân lại

_ Hic…nhẹ thôi nha chị. Hic hic không em khóc đó

_ Cái con bé này – Chú Phúc nhiú mày!!!

Cuối cùng thì nó cũng phải để im cho chị điều dưỡng rửa vết thương. Miếng băng được tháo ra nhẹ nhàng nhưng vì bị dính vào vết thương nên phải loay hoay 1 hồi với chai "oxi già" chị ĐD mới có thể lấy nó ra khỏi cái chân đau của nó được. Nó nhăn nhó và sắp khóc đến nơi rồi

_ Nhẹ nhẹ thôi huhu – Nó mếu máo khi chị ĐD cố rửa sạch vết thương bằng miếng bông gòn ướt đẫm

Mấy giọt nước mắt của nó có tác dụng với người điều dưỡng mới ra nghề này. Chị gần như không dám rửa mạnh nữa làm chú Phúc bực mình

_ Như vậy thì làm sao sạch vết thương được. Nhiễm trùng thì sẽ đau hơn như thế gấp 100 lần đó

_ Dạ…huhu…

Thế là chị ĐD lại mạnh tay với cái chân đáng thương của nó…cắn răng chịu đựng nhưng 2 dòng nước mắt vẫn lăn dài. Lần này chị ĐD cố không nhìn vào mắt nó nên mạnh nó nó khóc, mạnh chị chị rửa

Bên song sắt cửa sổ phòng bệnh. Châu cũng rơi nước mắt theo

Do vẫn thiếu máu lại choáng vì bị đau nó muốn ngất đi. May là Châu vào kịp đỡ lấy nó. Đưa cho nó ly nước cô nàng rơm rớm nước mắt

_ Đau lắm hả?

_ Không đau hihi – Nó cố cười cho Châu yên tâm

_ Toàn xạo!

Cùng lúc đó cánh cửa phòng bị đẩy mạnh thằng Lam ( 1 đứa trong nhóm của Hạnh) hớt hở chạy vào phòng nói trong tiếng thở dồn dập

_ Châu, Tâm… Hạnh…. Hạnh….

_ Hạnh làm sao?

_ Hạnh… Hạnh.... Hạnh chết rồi! – Lam không còn đứng nổi nữa. Nó gục xuống sàn! Châu thì đứng im bất động. Mọi thứ tối sầm trước mắt nó. Mọi thứ nhạt dần nhạt dần rồi chìm vào bóng tối. Sâu hút…..

.......

.

.

.

.
Hì hì tớ thích ngắt ngay khúc này cơ. Cho mọi người hồi hộp :3 Tks mọi người đã ủng hộ Boo nhé. Thưn lắm lắm ♡♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net