Chương 9: Tan rã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Boo đã trở lại và....độc ác hơn xưa hú hú
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ Boo thời gian qua nhé. Thương lắm lắm <3
..............................

Tưởng chừng hung thủ sẽ dừng lại ở đó nhưng không ngờ vào rạng sáng ngày hôm sau người đi đường phát hiện xác 1 cô gái khoảng từ 18-20t chết giữa cánh đồng dưa… Sau khi khám nghiệm tử thi xác định nạn nhân là Huỳnh Thanh Thúy 18t, nguyên nhân cái chết là bị hãm hiếp tập thể và đánh đập cho đến chết. Hung thủ còn tàn ác mất nhân tính đến mức đóng cọc ghim bụng nạn nhân xuống đất. Cảnh sát kết luận: 1 cái chết thương tâm. (Boo có nhẹ tay quá hơm tar :v )

.......................................

Nó đc gặp lại anh vào 1 buổi tối cách hôm con Thúy chết 1 ngày, hơn 12h đêm nó giật mình thức giấc khi cái điện thoại dưới gối rung è è, là anh Thành….

_ Em Tâm đây. Anh đang ở đâu vậy? – Nó cố gắng nói thật nhỏ sợ làm mẹ thức giấc

_ Anh an toàn, anh và Châu đang ở trước cổng bệnh viện, em trốn ra đây 1 chút nhé. Cẩn thận đó

_ Em ra ngay! – Nó lẳng lặng leo xuống giường, cố gắng đi từng bước thật chậm,vặn nhẹ cái nắm cửa. Nó rời phòng bệnh. Trên tay vẫn còn gắn kim truyền nước biển nên thật khó khăn cho việc trèo rào ra ngoài. Nó tặc lưỡi, thôi kệ vậy. Nó nhất định phải gặp được anh

_ Em có sao không? Không ai biết em ra đây đó chứ! – Thành đỡ lấy nó khi thấy nó cứ lơ lửng trên vách rào

_ Cái kim trên tay làm em không tài nào trèo ra được. Mẹ em ngủ rồi. Không ai biết em ra đây hết. Sao anh chị ở đây?

_ Anh Thành về gọi cho chị ra - Vừa nói cô nàng vừa ngó nghiêng xem có người quanh đây không

_ Anh về gặp 2 đứa 1 tí rồi sẽ đi. Lần này chắc không còn được gặp nhau nữa - Thành kéo nó và Châu vào 1 góc khuất rồi nhẹ nhàng nói…

_ Không còn được gặp nhau nữa là sao? Anh sẽ đi đâu? – Nó lo lắng hỏi

_ Chuyện gì đã xảy ra vậy anh Thành? Anh đã làm gì rồi? – Châu cũng rối lên khi nghe Thành nói vậy

_ Suỵt…từ từ anh kể 2 đứa nghe. Thật là hả lòng hả dạ. Anh đã trả thù được cho Hạnh rồi. Giờ anh khôngg còn luyến tiếc gì nữa 2 đứa à

_ Anh! Con Thúy chết như thế nào vậy? Em cũng muốn biết nữa - Điều nó quan tâm bây giờ là cái chết của Hạnh được báo thù như thế nào

_ Và tại sao những tên đồng bọn của nó đều nằm viện hết vậy anh?

_ Hôm đó Đại Bàng có 1 cuộc họp khẩn ở nhà anh. Tụi anh đã quyết định dùng mạng mình để trả thù cho Hạnh. Các anh em chia làm 8 nhóm, mỗi nhóm 4-5 người đến từng nhà lùng sục 8 thằng mà anh nhớ rõ mặt nhất. Từng thằng 1 phải trả giá cho việc làm của mình. Chúng là những kẻ đã làm bẩn cuộc đời Hạnh…... - Thành nói nhanh và đều

_ Em vẫn chưa hả giận, quá nhẹ nhàng cho tụi nó – Đôi mắt sắc lạnh của Châu đã trở lại. Tình nghĩa chị em 3 năm trời của Châu và Hạnh không cho phép Châu bỏ qua chuyện này 1 cách dễ dàng như thế

_ Chưa xong đâu. Con Thúy mới là người phải chịu sự trừng phạt cay độc nhất – Nó nghiến răng…lần đầu tiên nó thấy sự thù hận trong người mình cuồn cuộn tuôn trào (Núi lửa kià, Boo chuồn đây *xách dép*chạy* )

_ Đúng. Nó đã chết theo cách mà Hạnh chết. Nó bị trừng phạt như cách nó đã làm với Hạnh nhưng khác 1 điều nó bị hiếp bởi những con người dơ bẩn nhất xã hội….. - Thành nở 1 nụ cười. Phút chốc nó có cảm giác người đối diện với nó bây giờ là 1 con quỷ. Nhưng có lạ gì, khi con người đã đạt tới giới hạn của mình

_ Dơ bẩn nhất xã hội??? Ý anh là sao? – Châu ngây thơ…

_ Thị trấn mình những ai được liệt kê vào danh sách dơ bẩn nhất xã hội nhỉ? Haha – Thành cười lớn.... Anh không còn là anh Thành hiền lành, nhẹ nhành và tình cảm nữa. Trước mặt nó bây giờ là 1 con Đại Bàng thật sự. 1 con Đại Bàng khát máu…

_ Phẹt sida ( Thằng này mang trong mình căn bệnh HIV vì suốt 20 nó sống hết 8 năm trong chơi bời và nghiện ngập), Cu rẹt bốc mùi ( gần 50 tuổi đời chưa bao giờ tên này làm được việc gì cho gia đình và xã hội, suốt ngày lê la nhà này qua nhà khác, tay cầm chai rượu miệng nghêu ngao hát…2 chữ "bốc mùi" là kết quả của việc không tắm dài ngày…), Hải điên ( nghe tên cũng hiểu người này như thế rồi nhỉ…Tâm thần nặng. Không gia đình, sống bằng nghề "lượm được cái gì ăn cái đó" ), và người cuối cùng là Bảy cùi ( tên này mang 1 căn bệnh xã hội mà không người nào, dù thương người tới đâu cũng không dám lại gần, khắp người nổi ghẻ và lúc nào theo hắn cũng là đám ruồi nhặng dơ bẩn) haha – Nó cười khoái trá. Như thế mới xứng đáng với con Thúy điệu chứ. Rồi bỗng nhiên nó cảm thấy sợ cái con người đang hiện hữu trong nó bây giờ mới thấu lời cậu 2 nói. "Khi bị dồn vào bước đường cùng con người ta sẽ khác…"

_ Haha…chỉ có em là hiểu anh muốn gì nhỉ - Thành vỗ vai nó

_ Thật kinh tởm. Anh thật hay khi nghĩ ra chiêu này! Bái phục – Nó nháy mắt với Thành. Châu im lặng nhìn nó và Thành cười đùa với nhau. Hận thù đã biến con người hiền lành, giàu tình cảm như Thành thành ác quỷ, 1 đứa nhút nhát, yếu đuối, đa tình, đa cảm như nó thành quái vật không có cảm giác rồi sao. Chợt rùng mình. Châu nghĩ đến ngày mai của 2 con người này

_ Anh tính như thế nào đây? Anh sẽ đi đâu,làm gì khi mang cái tội giết người dã thú như vậy? – Châu trầm ngâm

_ Anh tính hết rồi anh sẽ bỏ trốn. Anh sẽ sang ThaiLan bên đó anh có anh còn 1 ông anh. Yên tâm anh sẽ không sao hết. Hai đứa ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe và đặc biệt cẩn thận. Anh sợ bọn chúng sẽ lại báo thù - Thành giả vờ cười thật tươi để nó và Châu yên lòng

_ Bao giờ anh đi?

_ Ngay bây giờ. Anh chỉ ghé về báo cho 2 đứa biết tình hình thôi. Anh sẽ đi ngay bây giờ

_ Anh đi liền sao? Khi nào thì anh em mình mới gặp nhau nữa hả anh? – Nó nắm lấy áo anh

_ Có duyên thì mình còn gặp lại…. Tạm biệt 2 đứa - Thành vội bước thật nhanh đễ giấu đi 2 dòng nước mắt. Anh thầm nói "Sống tốt nha 2 đứa. Đây là lần cuối cùng chúng ta được cười nói với nhau rồi…"

Thành đi rồi 1 cảm giác bất an chiếm lấy nó

_ Anh Thành… - Khoản thời gian 1 năm nó biết anh đủ để nó hiểu rõ về con người anh. Anh sẽ không bao giờ bỏ lại đồng đội mình. Đừng làm gì ngu ngốc nha anh

.......

Cầm tờ báo tay chân nó mất hết cảm giác,mắt nó nhòe đi khi hàng chữ to đùng hiện ra: "Hung thủ đã lộ mặt" vậy là dự đoán của nó đã đúng. Vậy là nó hoàn toàn không hiểu sai về người anh mà nó tôn trọng bấy lâu

_ Em đọc báo sáng nay chưa Tâm? – Châu hớt hải xô cửa chạy vào phòng bệnh quên cả để ý xem mẹ nó có ở đó không. Thật may mẹ đi mua đồ ăn sáng cho nó rồi

_ Em vừa mới đọc xong. Chị ơi sao anh Thành ngốc thế hả chị huhu – Nó không biết đây là lần thứ mấy nó bị sốc. Cũng không biết lần thứ bao nhiêu nó rơi nước mắt rồi

_ Ừm. Nhưng không ngạc nhiên. Trước giờ anh ấy luôn như vậy. Giờ mình tính sao đây Tâm?

_ Khi nào thì đến phiên tòa xử vụ án này vậy chị?

_ Sáng ngày mốt

_ Chị đến đó cùng em chứ

_ Đương nhiên

Như đã hứa, sáng hôm xét xử Thành nó viện cớ xin mẹ cho Châu đưa nó ra ngoài chơi. Mẹ đồng ý. Thế là nó và Châu có mặt tại phiên tòa đúng giờ xét xử. Thành đứng trước vành móng ngựa, gương mặt xương xẩu của anh cúi gầm xuống. Thành không hối hận về những việc mình đã làm. Cũng không sợ phải đối điện với cả trái đất này. Nhưng anh sợ phải đối mặt với anh em. Chắc họ trách anh nhiều lắm

Phiên tòa xét xử anh có đông đủ anh em trong băng, mọi người có thể bỏ mặt 1 con người đáng được tôn trọng như anh sao? Sau Hạnh, Thành là người anh đầy trách nhiệm, nếu Hạnh mang lại cho anh em 1 cuộc sống, 1 việc làm ổn định thì Thành là người kéo họ trở về với cuộc sống bình thường của 1 con người, dạy họ cách sống, cách trở thành 1 người có ích. Vậy mà giờ đây họ lại không thể làm gì cho anh. Nhìn anh cúi mặt trước tòa. Mọi người ngồi im như tượng đá, không 1s nào rời mắt khỏi anh

_ Chị à. Chắc anh không thể thoát tội tử hình phải không chị? – Nó hỏi Châu mà 2 dòng nước mắt chảy dài

_ Những tội mà anh Thành nhận quá nặng. Ai không hiểu thì không thể tha thứ được cho anh đâu

_ Tội nghiệp anh Thành. Tại sao lại nhận hết tội về mình chứ? Nếu biết trước như vậy tụi em đã..... - Lam chợt im lặng khi tòa bắt đầu tuyên án

Mọi người nín thở lắng nghe từng lời tuyên phạt của tòa. Những cô gái nước mắt lưng tròng, những cậu trai trẻ cắn răng ngăn những dòng nước mắt

_ Bị cáo Trần Xuân Thành bị kết án tử hình vì tội giết người man rợ, 12 năm tù vì tội cưỡng hiếp trẻ vị thành niên, 18 năm tù vì tôi gây thươg tích hàng loạt. Tổng hợp hình phạt, bị cáo phải lãnh mức án "Tử hình". Bị cáo có muốn nói thêm gì không?

_ Tôi không hối hận. Tôi chấp nhận hình phạt mà tòa đưa ra. - Thành nói không do dự

Kết thúc phiên tòa. Thành bị giải vào lại buồng giam chờ hành hành quyết. Nó, Châu và anh em muốn nán thêm với Thành nhưng không được phép. Thành là tội phạm nguy hiểm

Anh em nó trở lại ngôi nhà gỗ ấm áp của Thành. Suốt quãng đường từ nơi xét xử Thành về nhà không ai nói với ai câu nào. Lòng người nào cũng nặng trĩu

_ Chúng ta nợ anh Thành quá nhiều rồi mọi người ơi. Làm sao trả được cái ơn này cho anh đây… - Lam lên tiếng phá tan sự nặng nề

_ Còn làm được gì cho anh nữa. Quá trễ rồi…huhu…

_ Anh Thành thật ngốc, ảnh nghĩ sau chuyện này tụi mình sẽ sống vui được hay sao?..

_ Nếu con người anh không như vậy liệu anh có làm anh của tụi mình suốt 5 năm nay được hay không? Mọi người đều biết quá rõ con người anh mà. Cách duy nhất mọi người trả ơn anh là sống thật tốt, ân oán giang hồ nên khép lại thôi. Đã có quá nhiều người hi sinh vì nó. Chỉ có như vậy Hạnh và Thành mới yên lòng… - Châu trầm ngâm…

_ Tụi mình cho qua. Liệu bọn nó có chịu cho qua không?

_ Ừm đúng đó. Nếu tụi nó lại muốn chiến nữa thì sao?

_ Oan oan tương báo bao giờ mới dứt đây?

Mặc cho mọi người nói gì. Nó thu mình vào một gốc khuất, dù rằng đã đoán trước được việc hôm nay nhưng sao nó vẫn bàng hoàng quá, mất mát quá. Nó đã mất quá nhiền thứ cùng một lúc rồi! Mất chị, mất cả anh, mất hết hi vọng và niềm tin vào cuộc đời. Con người có thể dễ dàng chết đi như vậy sao. Nó và anh vừa cười nói cùng nhau vài ngày trước thôi mà. Sao bây giờ nó lại sắp mất anh mãi mãi. Nó chợt thấy cuộc sống của Nó thật vô nghĩa, cuộc đời sao mà khốn nạn với nó quá. Trái tim Nó vở mất rồi, một cảm giác nhói đau ở ngực trái. Giới hạn? đâu mới thật sự là giới hạn?

Trời đang trong xanh bổng nổi mưa dông, sấm sét thi nhau giáng xuống và 1 cơn mưa lớn nhất nó từng thấy trút như thác. Mưa à? Có nỗi đau nào của nó mà không gắn liền với mưa đâu. Thật lạ. Chẳng lẽ ông trời cũng muốn khóc cho anh em nó sao?

Anh đã mất. Ngay cái ngày tòa kết án tử hình anh. Chú 3 đưa cho nó 1 mảnh giấy lấy được trong túi áo anh. 1 lá thư gửi anh em trong băng Đại Bàng. Nuốt nước mắt. Nó đọc lớn từng chữ

"Anh xin lỗi vì đã ra đi đột ngột như thế này, mọi người đừng trách anh vì đã tự mình quyết định tất cả nhé. Cũng đừng buồn, đừng thương tiếc cho anh. Anh đã làm xong tâm nguyện cuối cùng của mình là trả thù cho Hạnh. Bây giờ anh phải đi tìm Hạnh thôi! Chỉ có như vậy anh mới típ tục bảo vệ được Hạnh. Anh ích kỷ lắm đúng không? Hãy tha thứ cho anh nhé! Thù hận tới đây chấm dứt được rồi. Hãy sống và trở thành những con người có ích. Vĩnh biệt mọi người."

Đằng sau bức thư là hình một con Đại Bàng bị 2 cây thương đâm xuyên qua người tạo thành hình chữ X. Ai cũng hiểu thông điệp đó có ý nghĩa gì. Băng Đại Bàng giải tán

..............

Mộ anh được xây cạnh mộ Hạnh. Đến cuối cùng anh đã có thể ở mãi bên cạnh người anh yêu rồi. Ở nơi đó sẽ không còn ân oán,không còn đau thương và không ai có thể chia cắt họ nữa

Dù rằng sau Hạnh và Thành còn rất nhiều người có thể đứng lên lãnh đạo anh em trong băng nhưng ai cũng hiểu chỉ có giải tán ân oán mới thôi không chồng ân oán nữa. Từ ngày hôm đó băng Đại Bàng mỗi người mỗi ngã. Có người chấp nhận cuộc sống bình lặng nơi gia đình, có người rời thị trấn về quê sống cuộc đời ẩn dật, cũng có người bỏ đi xa che giấu mình bằng sự bon chen và ầm ĩ nơi thị thành. Nhưng không ai trong số họ quên được những ngày tháng ấm áp trong ngôi nhà gỗ ấy

........................

Không phải cứ trạm trổ mới là hổ báo.

Cuối tuần vui vẻ nha mọi người :3 À thứ tư sẽ có chap mới hí hí hí chap này Boo ấp ủ từ lâu roài :v Ai đoán được diễn biến Boo có thưởng *tung hoa*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net