Chương 48: Làm tốt lắm, Vãn Vãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Chanh

Trước mắt xuất hiện một cánh cổng sắt hùng vĩ, bên cạnh là vườn hoa được chăm chút tỉ mẩn rất xinh đẹp được lợp lán cao bằng toà nhà hai tầng, tốt tươi hơn vườn trong nhà Lục Tây Kiêu rất nhiều.

Chu Vãn lặng lẽ ngồi trong xe, yên tĩnh ngắm nhìn khung cảnh diễn ra bên ngoài.

Tài xế dừng xe ở trước cửa.

Ông cụ Lục chống gậy đi xuống, Chu Vãn do dự một thoáng rồi bước tới đỡ ông.

Cô không nói câu "Cẩn thận" đầy khách sáo mà chỉ lặng lẽ dìu lấy tay ông cụ Lục, cũng chẳng dùng sức quá mức, chỉ đủ để đỡ lấy người nếu chẳng may có vấp ngã.

"Bình thường ta đều sống ở đây." Ông cụ Lục cười, "Tiếc là con trai và con gái không sống chung, chỉ có ta ở một mình. Ngày bé A Kiêu thường ở lại với ta dăm ba ngày."

Nghe ông nhắc đến thời thơ ấu của Lục Tây Kiêu, Chu Vãn bèn nghiêng đầu.

Ông cụ Lục dẫn Chu Vãn đi vào nhà, không nhờ giúp việc mà tự thân rót cho cô cốc nước.

Chu Vãn đưa hai tay ra nhận lấy, nói lời cảm ơn rồi ngồi xuống phía đối diện.

Nếu Chu Vãn không phải là con gái của Quách Tương Lăng, cũng không liên quan đến Lục Tây Kiêu thì có lẽ ông cụ Lục sẽ rất thưởng thức cô vì sự bình tĩnh, quyết đoán, tàn nhẫn như vậy.

"Ngày bé A Kiêu rất ngoan, ai thấy nó cũng khen, mẹ thằng bé dạy con rất tốt, chỉ tiếc là. . ."

Ông cụ Lục thở dài, giọng điệu chân thành hệt như thật đang chỉ đơn giản ngồi nói chuyện phiếm với Chu Vãn, "Thằng bé từng có một đứa em gái, nhũ danh do ta đặt, tên là cong cong, bởi vì đôi mắt của con bé rất xinh đẹp, lại thích cười, mỗi lần cười rộ lên là đôi mắt cong như vành trăng non."

Cong cong.

Vãn Vãn.

Chu Vãn lặng lẽ siết chặt lòng bàn tay, đột nhiên cảm thấy dạ dày quặn đau.

Co bóp từng cơn hệt như bị muôn vàn mũi kim châm chích.

"A Kiêu rất thích cô em gái này, thường chơi với con bé. Tiếc là tuổi thơ của nó mất mát quá nhiều, những người quan trọng nhất đều lần lượt rời bỏ thằng bé mà đi."

"Sau này tính tình nó thay đổi, không để tâm cũng chẳng để ý, chắc chắn khiến không ít cô thương nhớ, chỉ là trước đây thằng bé đã mất đi quá nhiều thành ra giờ đây, nó không dám đặt ai trong lòng."

"Nhưng ta nhìn ra được A Kiêu rất thích cháu, cháu và nó không giống nhau."

Giọng điệu của ông cụ Lục từ tốn hòa nhã đến mức khiến Chu Vãn càng ngày càng không hiểu mục đích rốt cuộc, hôm nay ông gọi mình đến đây làm gì.

"Cũng bởi vì như thế nên ta mới tìm cháu." Ông cụ Lục lặng lẽ nhìn Chu Vãn, "A Kiêu khác cháu, nó mang họ Lục, nó dính tới chuyện của quá nhiều người, cũng không ít kẻ nhìn chằm chằm vào thằng bé. Cho nên việc cháu làm như thế không chỉ đơn giản là trả thù mẹ cháu, mà còn đặt nó vào thế bị động."

Ông cụ Lục cười khẽ, giọng nói vừa trầm thấp lại bình tĩnh, "Buồn nôn, biến thái, vô đạo đức, xấu xa,. . . những từ này không phải mẹ cháu đi là sẽ biến mất."

Mỗi một từ ông nói ra, cả người Chu Vãn lại căng cứng.

"Trước đó cháu từng hứa với Lục tổng, chỉ cần để Quách Tương Lăng mất đi hết thảy, cháu cũng sẽ. . . biến mất khỏi cuộc sống của Lục Tây Kiêu." Chu Vãn rũ mắt, cố gắng bình ổn hơi thở, "Qua mấy ngày nữa cháu sẽ rời đi."

"Nhanh lên đi."

Ông cụ Lục nói, "Con đường A Kiêu đi rất khác, thằng bé thích cháu, có lẽ có thể vì cháu mà từ bỏ mọi thứ, nhưng cháu là đứa trẻ thông minh, hẳn cháu cũng biết từ đây nó sẽ gánh chịu lời ra tiếng vào và tổn thất như thế nào."

"Cháu biết."

Chu Vãn đứng dậy, cúi gập người thật thấp với ông cụ, "Cháu xin lỗi, là cháu đã ích kỷ gây thêm phiền phức cho mọi người."

Khi Lục Tây Kiêu tỉnh dậy trong nhà rất yên tĩnh, nơi phòng khách không có ai, vốn tưởng Chu Vãn còn đang ngủ, nhưng lại thoáng nhìn thấy trước cửa thiếu mất một chiếc ô.

Ngước mắt nhìn bầu trời âm u bên ngoài cửa sổ, mưa rơi lất phất, anh rút máy gọi cho Chu Vãn.

Chuông đổ hồi lâu.

Không ai bắt máy.

Lục Tây Kiêu nhíu mày lại, trong lòng dâng lên cảm xúc lo lắng khó tả, nhớ lại những gì chú Trương nói trước đó.

Bước nhanh tới trước cửa tủ quần áo, anh mở tung, quần áo vẫn ở đó.

Lúc này anh mới thở phào một hơi, khóe miệng khẽ cong lên tự giễu, đóng lại cửa tủ rồi đi ra ngoài phòng khách.

Lục Tây Kiêu đặt hai phần ăn sáng, nhưng chờ đến khi đồ ăn nguội lạnh cũng không thấy Chu Vãn về, anh bèn cầm lấy chiếc ô còn lại, định bụng ra ngoài tìm cô.

Vừa toan khoá cửa, điện thoại chợt rung lên, anh nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ.

Là một cái địa chỉ.

Lục Tây Kiêu nhíu mày gọi thẳng qua.

"Hello."

Là giọng của Lạc Hà, nghiến răng nghiến lợi cười gằn thành tiếng, "Lục Tây Kiêu, đã lâu không gặp."

Anh im lặng, cầm điện thoại đứng dưới mái hiên, mặt mày tối sầm nhìn màn mưa trước cửa.

"Một mình mày tới địa chỉ tao vừa gửi." Lạc Hà cười nói, "Nếu tới muộn cô bạn gái nhỏ của mày khóc thì cũng đừng đau lòng đấy."

Sắc mặt anh không thay đổi, sườn mặt căng chặt, kéo thành độ cong sắc bén như thể chạm vào là đứt.

Nhưng lý trí lại nói cho anh biết Chu Vãn là người thông minh, cô biết Lạc Hà, chắc chắn sẽ không trúng kế của hắn.

"Cô ấy đâu?"

"Không tin à." Bên phía Lạc Hà truyền đến tiếng bước chân thong thả, hắn đi đến một bên khác, ngồi xuống, đưa điện thoại tới, "Nói một câu đi."

Yết hầu Lục Tây Kiêu khẽ trượt.

Đầu bên kia yên lặng, không có bất kỳ âm thanh gì.

Lạc Hà: "Em gái nhỏ, đừng cứng đầu như thế, bây giờ không phải thời điểm em chơi trò thâm tình đâu, nếu hắn không đến em cũng không có kết quả gì tốt hết."

Giữa mày Lục Tây Kiêu nhíu chặt, thấp giọng gọi: "Chu Vãn."

Vẫn không có ai đáp lại như cũ.

Lạc Hà cười lạnh một tiếng, một phát nắm lấy tóc Chu Vãn giật ngửa về sau, khiến cô phải ngẩng cao đầu.

Động tác này của hắn quá đột ngột, Chu Vãn nhịn không được bật ra một tiếng nghẹn ngào đau khổ từ cổ họng.

Rất nhẹ, lại ngắn ngủi, gần như không nghe được rõ.

Nhưng Lục Tây Kiêu lại nghe thấy.

Gân xanh trên trán anh nháy mắt nổi lên, tràn đầy lửa giận: "Lạc Hà, nếu mày dám đánh cô ấy, tao nhất định chơi chết mày!"

Nghe được âm thanh tức hổn hển của anh, Lạc Hà càng cười đến sảng khoái: "Yên tâm, tao chỉ túm tóc nó thôi. Đi đi, Lục Tây Kiêu, mau tới đây đi, tao cũng không có quá nhiều kiên nhẫn đâu."

Không đợi Lục Tây Kiêu trả lời, Lạc Hà đã cúp máy rồi ném sang một bên.

Hắn ngồi xổm trên mặt đất nhìn thẳng vào Chu Vãn, sau đó lại đưa tay vỗ vỗ trên gò má của cô: "Em gái, nếu không muốn bị đánh thì phải nghe lời đấy."

Trong nhà ga bỏ hoang của thành phố Bình Xuyên, chân tay Chu Vãn bị trói chặt ngã sõng soài trên mặt đất.

Mái tóc rối bời của cô gái xõa tung trên vai, quần áo dính đầy bụi bẩn lốm đốm, cô không khóc, cũng không lộ ra vẻ mặt sợ hãi, đôi mắt đỏ ngầu đầy thù hận nhìn chằm chằm vào Lạc Hà.

Một lần nữa, Lạc Hà lại nhìn thấy bóng dáng của Lục Tây Kiêu trên người nữ sinh nom gầy yếu trước mắt.

Hắn cười nhạo một tiếng: "Ra vẻ cái gì, lát nữa chống mắt lên xem Lục Tây Kiêu có còn kiêu ngạo được nữa không."

"Dù anh ấy như thế nào thì mày cũng không bao giờ sánh bằng được."

"Được thôi." Lạc Hà bật cười, "Vậy lát nữa em gái phải nhớ mở mắt to một chút đấy."

Hắn ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn sang Khương Ngạn đang bị hai người khác giữ chặt, không ngừng giãy dụa mắng hắn không giữ chữ tín, mắng hắn du côn lưu manh.

Lạc Hà đi qua, không nói lời nào, một chân đá vào bụng Khương Ngạn, toàn thân cậu ta cứng đờ, nháy mắt mồ hôi lạnh túa ra, đau đớn rên lên một tiếng.

"Tao là du côn lưu manh, thế mày là cái thá gì?" Lạc Hà từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt đầy vẻ khinh bỉ, "Mày ngay cả du côn lưu manh cũng không bằng, không có đầu óc, đạo đức giả."

"Chẳng qua vẫn phải cảm ơn mày một tiếng." Lạc Hà nói, vừa cười vừa dìu lấy cánh tay đỡ cậu ta dậy, "Nếu không phải mày gọi điện thoại thì Chu Vãn cũng sẽ không tới, mày nói có đúng không."

Khương Ngạn hận đến mức không thốt nên lời.

Sau khi rời khỏi công ty của Lục Chung Nhạc, trong đầu Khương Ngạn đều là những lời kia của ông cụ Lục, cậu hận Lục Tây Kiêu thấu xương, thật sự không biết rốt cuộc anh giỏi hơn mình ở chỗ nào, hận không thể khiến anh biến mất khỏi thế giới này.

Cho nên cậu mới nhất thời nóng não, nói cho Lạc Hà biết mình có cách dụ Lục Tây Kiêu ra.

Nhưng tới tận bây giờ, cậu vẫn luôn không muốn làm tổn thương Chu Vãn.

Cậu nói với Lạc Hà rằng bất kể cuối cùng Lục Tây Kiêu thế nào, nhưng tuyệt đối không được làm tổn thương đến Chu Vãn.

Trong lòng Khương Ngạn, Chu Vãn là người bạn duy nhất.

Cậu vẫn luôn có chút tình cảm khó nói đối với cô.

. . .

Cảm nhận được ánh mắt Chu Vãn nhìn qua, toàn thân Khương Ngạn như bị trăm ngàn mũi tên bắn vào, cậu không dám thừa nhận, cảm thấy luống cuống, vừa sợ hãi lại tủi thân.

"Không có." Cậu vô thức phủ nhận, "Chu Vãn, không phải tớ."

Chu Vãn không tin tưởng, cũng không trách cứ cậu ta, chỉ hờ hững dời đi ánh mắt.

Rất nhanh, bên ngoài nhà ga bỏ hoang đã truyền đến tiếng động cơ ồn ào.

Lạc Hà nhíu mày, cười nói: "Nhanh vậy sao."

Hắn vòng ra phía sau lưng Chu Vãn, kéo cô một cách thô bạo, lòng bàn tay Chu Vãn bị ép chà ở trên mặt đất, da thịt bị cọ xát rớm máu tươi.

Cô đau đến mức nhíu chặt mày lại, mái tóc rũ xuống trước ngực, lọn tóc quét lê trên mặt đất cuốn lên một ít bụi bặm, xuyên qua mái tóc, cô nhìn thấy một bóng người cách đó không xa, mặc một bộ đồ đen đi về phía bên này.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mọi sự thù hận trong người Lục Tây Kiêu như bùng phát ra khỏi cơ thể.

Anh bị dính mưa, nơi đầu vai và tóc đã ướt sũng.

Chu Vãn dùng sức mím chặt môi.

"Quả nhiên mày thích nó thật." Lạc Hà kéo Chu Vãn sang một bên, cười nói.

Giọng của Lục Tây Kiêu thật trầm: "Mày muốn thế nào."

Lạc Hà cắn điếu thuốc, cà lơ phất phơ đi đến trước mặt anh, búng lấy tàn thuốc rồi nhả ra hai chữ: "Quỳ xuống."

Sắc mặt Lục Tây Kiêu không thay đổi, đứng im bất động.

Lạc Hà biết quá rõ Lục Tây Kiêu là người kiêu ngạo đến nhường nào.

Cho dù chết anh cũng không cam lòng chịu nhục.

Thế nên lúc này hắn càng hưng phấn, ngay cả con ngươi cũng bị nhuốm bởi một tia sáng điên cuồng, hắn cười dữ dội, gằn lấy từng chữ một: "Quỳ xuống, ngay trước mặt tao."

Chu Vãn nhìn chằm chằm Lục Tây Kiêu.

Gương mặt thiếu niên trầm lại, không vì nhục nhã mà thẹn quá hóa giận, không lùi bước cũng chẳng trốn tránh, an tĩnh đến đáng sợ.

Trái tim Chu Vãn không ngừng treo lơ lửng, gần như rỉ máu.

Lạc Hà quan sát vẻ mặt của Lục Tây Kiêu, thưởng thức từng li từng tí hệt như đánh giá một loại rượu ngon.

Dừng một chút, hắn nói: "Nếu không, tao sẽ lột quần áo của nó, chụp ảnh lại rồi dán kín trường mày, tuy có hơi gầy nhưng nhìn mày thích như vậy, chắc hẳn dáng người cũng không tồi nhỉ."

Đến giờ phút này, rốt cuộc trên mặt Lục Tây Kiêu mới lộ ra kẽ nứt.

Không còn là dáng vẻ lạnh lùng xa cách, hốc mắt anh đỏ ngầu dày đặc tơ máu, đây là lần đầu tiên trong trí nhớ của Chu Vãn nhìn thấy anh như vậy.

Dường như cô nhận thức được điều gì đó, đột nhiên thét lớn.

"Lục Tây Kiêu!" Cô hét, "Đừng!"

Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Chu Vãn không khóc, không nói, cũng không lạy lục xin tha.

Thậm chí sau khi Lục Tây Kiêu tới, cô chưa từng phát ra một âm thanh nào, sợ một chút phản ứng của mình đều sẽ ảnh hưởng đến anh, cho đến tận giờ phút này——

Nhưng cô trơ mắt nhìn Lục Tây Kiêu cúi thấp người, đầu gối khẽ cong.

Thẳng lưng quỳ xuống.

Có lẽ động tác quỳ này căn bản không phát ra âm thanh, nhưng Chu Vãn lại nghe được tiếng "bịch" rất rõ ràng.

Là tiếng xương đầu gối của anh đập xuống đất.

"Đừng! Lục Tây Kiêu, đứng lên đi!" Đầu óc Chu Vãn trong giây lát trở nên trống rỗng, cô vùng vẫy trong tuyệt vọng, vừa khóc vừa thét lớn: "Không được, anh không được như vậy, Lục Tây Kiêu. . . đứng lên đi!"

Thiếu niên kiêu ngạo vốn là tâm điểm của mọi người giờ phút này không nói một lời, thẳng lưng quỳ xuống.

Thế giới lặng yên không một tiếng động, nhưng lại cuồng quay như dời sông lấp biển.

Chu Vãn không thể chấp nhận Lục Tây Kiêu như vậy.

Cô không nhìn được dáng vẻ Lục Tây Kiêu bị sỉ nhục, nếu như vậy, cô thà chết còn hơn.

Hại anh nhiều như vậy, cô không thể cướp đi sự kiêu ngạo còn sót lại của anh nữa.

Nhưng Lục Tây Kiêu không hề nhìn cô dù chỉ một chút, anh chỉ quỳ như vậy, quần dính đầy bụi đất, hệt như một vị thần sa ngã.

Lạc Hà đứng bên cạnh cười điên cuồng, hắn đã đấu với Lục Tây Kiêu lâu như vậy mà chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày có thể giẫm Lục Tây Kiêu dưới chân tuỳ ý chà đạp.

Hắn cười ngặt nghẽo, khom người xuống một tay chống lấy bả vai Lục Tây Kiêu, trong nhà ga quẩn quanh tiếng cười the thé của hắn.

"Lục Tây Kiêu, mày cũng có ngày hôm nay."

Thật vất vả mới đứng thẳng người lên, hắn sờ sờ túi quần, không thấy điện thoại đâu, lại nhìn quanh một vòng.

Sau đó đi tới một bên nhặt lấy áo khoác, rút điện thoại từ trong túi ra, mở máy ảnh chĩa vào Lục Tây Kiêu đang quỳ xuống.

"Mày nghĩ gì về bức ảnh này?"

Lạc Hà đem bức ảnh kia đến trước mắt Lục Tây Kiêu, cười lớn: "Để tao nghĩ xem nên ghi gì cho hay nhỉ?—— Lục Tây Kiêu quỳ xuống cầu xin tha thứ, dập đầu xin lỗi thì sao?"

"Lạc Hà, mày thả cô ấy ra." Lục Tây Kiêu quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhàn nhạt nói, "Những cái khác là chuyện giữa tao với mày."

Chu Vãn khóc đến tê tâm liệt phế.

Cô giằng xé, kêu gào thét lên chói tai, muốn Lục Tây Kiêu đứng dậy, muốn anh đừng quan tâm đến mình nữa, muốn nói bản thân không xứng để anh phải đối xử và trả giá như vậy.

Vừa khóc, cô vừa thoáng nhìn thấy chiếc ô rơi trên mặt đất.

Bụi bẩn bám lên mặt ô ướt nhẹp kết thành từng khối bụi loang lổ trên bề mặt.

Vừa nãy lúc Chu Vãn giãy dụa không biết sao lại làm gãy chiếc ô kia, những khung xương sắc nhọn nhô ra, loé lên tia sáng bạc lạnh lẽo.

Giờ phút này, Chu Vãn chợt nhớ đến lần đầu tiên cô và Lục Tây Kiêu gặp nhau.

Cũng là vào một ngày mưa như thế, cô bị một đám giang hồ chặn đường, chiếc ô bị vứt qua một bên, nằm chỏng chơ nơi góc, khung xương bị bẻ gãy, lộ ra những đỉnh sắc nhọn.

Lúc ấy cô đã nghĩ, cô không muốn bị làm nhục, cũng không muốn bị vấy bẩn.

Nếu như đám người kia định làm gì, cô chắc chắn sẽ dùng xương ô đâm vào mắt chúng.

Cho tới bây giờ, cô cũng không phải là cô nữ sinh mềm yếu, ẩn sâu bên trong cô vẫn luôn hung ác âm u.

Cô siết chặt nắm đấm, sự tỉnh táo đang bị đe doạ.

Nhưng vào lúc này, lẫn vào tiếng gió luồn qua kẽ lá, cô nghe thấy giọng nói của Lục Tây Kiêu.

Anh không mở ô, chỉ mặc một chiếc áo hoodie màu đen có chiếc mũ trùm qua đỉnh đầu, trên người là mùi thuốc lá nồng đậm hoà cùng mùi gỗ nhàn nhạt.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, kéo người lùi về phía sau.

Anh cứu cô.

Anh cứu cô dù ở bất cứ mặt ý nghĩa nào.

Về cả thể xác, lẫn tinh thần.

Hoá ra cô đã nợ anh từ rất lâu như vậy.

Tiền của anh, tình yêu của anh, tôn nghiêm và kiêu ngạo của anh.

Cô nợ anh quá nhiều.

Chí ít thì trước khi rời đi, Chu Vãn muốn bù đắp lại càng nhiều càng tốt, bất kể bản thân phải trả giá như thế nào, bất kể từ nay về sau, cô có rơi xuống vào Địa ngục tối tăm hay không.

. . .

Phớt lờ cơn đau do sợi dây thừng buộc quanh cổ tay và chân gây ra, cô lao người về phía trước rồi ngã mạnh xuống đất.

Cô duỗi tay ra, cả người trườn lên, cuối cùng đầu ngón tay cũng chạm đến cán ô.

Chu Vãn dùng sức kéo qua, lại dùng sức bẻ gãy khung xương ô, đầu ngón tay bị quẹt đến rướm máu.

"Làm gì đấy." Lạc Hà quở trách hai tên đang giữ chặt lấy Khương Ngạn, "Bọn mày không trông nổi một đứa à!"

Hắn nhìn thấy hành động của Chu Vãn, nhưng căn bản không nghĩ tới một gương mặt như Chu Vãn lại có gan làm ra chuyện gì.

Lạc Hà buông lỏng cảnh giác, bước nhanh đến bên cạnh Chu Vãn, xoay người xốc cổ áo của cô lên muốn túm trở về.

Cũng đúng vào lúc này, Chu Vãn giơ chiếc khung ô bị bẻ gãy trong tay lên.

Đôi mắt cô đỏ hoe còn ngấn nước, nhưng tay lại rất dứt khoát dùng sức đâm xuống.

Ngay khi giọt máu nóng bắn lên trên mặt, Chu Vãn đột nhiên dừng lại, toàn thân cứng đờ sững sờ nhìn bàn tay nhuốm đầy máu của mình.

Cô không biết mình đã dùng bao nhiêu lực, thanh sắt trực tiếp đâm thẳng vào xương quai xanh của Lạc Hà.

Lạc Hà trợn tròn mắt, không dám tin nhìn về phía Chu Vãn.

Cả thế giới như được bấm nút tạm dừng.

Phải mất mấy giây sau Lạc Hà mới cảm nhận được sự đau đớn.

Một tay hắn che lấy vị trí xương quai xanh, thẹn quá hóa giận điên cuồng hét lên: "Mày muốn chết đúng không!"

Tay còn lại luồn vào trong túi.

Ánh sáng sắc lạnh lóe lên từ con dao găm.

Chu Vãn nhìn thấy rõ ràng, nhưng đột nhiên cả người không còn sức lực để trốn tránh, bàn tay dính đầy máu run rẩy, cô gần như cảm thấy mình đang từng bước rơi xuống, ánh sáng xung quanh càng ngày càng mờ ảo, đến cuối cùng là màn đêm đen kịt tĩnh mịch đến đáng sợ.

Lúc Lạc Hà cầm lấy con dao, cả người Chu Vãn cứng đờ ngồi yên tại chỗ, hai mắt nhắm nghiền.

Ít nhất thì cô không muốn lại trở thành điểm yếu của Lục Tây Kiêu, không muốn để anh phải vứt bỏ tôn nghiêm vì mình một lần nữa.

. . .

Nhưng giây tiếp theo, cô bị một lực đè mạnh xuống.

Mùi thuốc lá đã quá đỗi quen thuộc cùng mùi máu tanh nồng đậm tràn vào khoang mũi của cô.

Đến giờ phút này, ánh mắt Chu Vãn cũng bắt đầu trở nên không rõ ràng.

Trong thoáng chốc, giống như cô là người đã đâm Lục Tây Kiêu bị thương, hết thảy mọi chuyện đều là bởi vì cô.

Cả người cô không ngừng run rẩy: "Lục Tây Kiêu. . ."

Gương mặt thiếu niên dần tái nhợt, anh ngã vào trong vòng tay của cô, từng chút một tách ngón tay của cô ra, đan tay mình vào nắm chặt lấy như thể trấn an.

"Làm tốt lắm, Vãn Vãn."

Anh dùng tay siết chặt lấy cô, nhưng rất nhanh đã không còn sức lực mà buông ra, nghiêm túc nhìn cô nhẹ nói: "Đừng sợ."

------------

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "Tiệm Nhà Kẹo" trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net