Chương 57: Anh cố ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Chanh

Nghe những lời này, Chu Vãn sững sờ ngay tại chỗ.

Cô không ngờ Lục Tây Kiêu sẽ nói như vậy, dù là thật hay giả, hay đơn giản chỉ vì chọc tức Thịnh Ngôn, cô đều không ngờ tới Lục Tây Kiêu sẽ nói những lời hèn mọn đầy thoả hiệp như vậy trước mặt mọi người.

Mà sau khi Thịnh Ngôn nghe được câu nói này của anh, sắc mặt cũng trắng bệch.

Giết người không cần dao cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.

Lục Tây Kiêu phớt lờ cô ả, quay người ôm lấy bả vai Chu Vãn đưa cô đi ra bên ngoài.

Chu Vãn vẫn chưa kịp hoàn hồn lại, mãi đến khi nghe được một tiếng: "Hello em gái."

Chu Vãn ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao gầy trước mắt, cô sửng sốt một chút, ngạc nhiên hỏi: "Anh Hoàng Bình ạ?"

Mấy năm qua Hoàng Bình không thay đổi gì nhiều, cả người chỉ bị đen đi vì cháy nắng.

"Bây giờ anh cũng ở thành phố B sao?" Chu Vãn hỏi.

"Không, anh tới đây chơi một chuyến thôi, dăm ba ngày nữa lại về lại Bình Xuyên."

Bấy giờ Chu Vãn mới kịp nhận ra ắt hẳn ban nãy anh đã thấy được toàn bộ sự việc, cả người có chút ngượng ngùng vén tóc, cúi đầu cười cười không nói gì.

Lục Tây Kiêu châm điếu thuốc, nghiêng đầu sang hỏi: "Chưa ăn tối đúng không?"

Chu Vãn gật đầu.

Hoàng Bình cũng nói: "Vậy thì đổi chỗ khác ăn chung luôn đi, còn ăn ở cái chỗ chết tiệt này nữa thì anh ăn không tiêu mất."

Những năm này Lục Tây Kiêu cũng chưa ăn qua mấy hàng quán bình dân, cuối cùng vẫn là Chu Vãn đề nghị tới một nhà hàng hồi còn đi học từng đi với nhóm bạn cùng phòng, nhà hàng có ban nhạc biểu diễn, đồ ăn cũng không tệ.

Đến nơi, Chu Vãn phụ trách gọi món, Hoàng Bình còn gọi thêm hai chai rượu.

Trong thoáng chốc, dường như trở lại quãng thời gian trước đó.

Nghỉ đông năm ấy, cô và Lục Tây Kiêu đi tới siêu thị của Hoàng Bình, họ cùng ngồi trên chiếc ghế nhựa nhỏ ăn lẩu ngon lành.

. . .

Tám rưỡi tối, ban nhạc lên sân khấu, ánh đèn dần tối lại.

Hoàng Bình vốn đã lắm lời, nay có thêm rượu vào lại càng lải nhải nhiều hơn, nhưng cũng may nhờ có anh chàng mà lần đầu tiên trong suốt thời gian qua, Chu Vãn và Lục Tây Kiêu có thể buông lỏng lúc ở chung một chỗ như vậy.

Vị MC nói hôm nay là ngày kỉ niệm khai trương nhà hàng, mỗi bàn đều có thể chọn một cặp nam nữ lên sân khấu tham gia một trò chơi, người thắng cuộc sẽ được miễn phí hoá đơn hôm ấy.

Lời vừa dứt, mấy bàn lớn đã nhao nhao giơ tay lên, phần lớn đều là người yêu hoặc vợ chồng.

"Còn có ai nữa không?" MC nhìn xuống phía dưới hỏi.

Hoàng Bình không ngại giơ tay lên, chỉ chỉ vào Chu Vãn và Lục Tây Kiêu: "Ở đây@"

Chu Vãn giật mình, vội vàng khoát tay từ chối.

MC nhìn thấy ấy là một đôi trai xinh gái đẹp còn tận tình xuống sân khấu mời người lên chơi: "Người đẹp đừng ngại, trò chơi của chúng tôi đều là mấy trò đứng đắn lắm đấy."

Mọi người xung quanh cười ồ lên.

Chu Vãn nhìn Lục Tây Kiêu một chút, sắc mặt người đàn ông vô cùng tự nhiên cũng không khước từ, đứng dậy, Chu Vãn hết cách, cảm thấy bản thân còn tiếp tục từ chối nữa ngược lại càng lúng túng hơn, vì thế cũng cùng đi theo anh lên sân khấu.

MC đưa micro tới bên miệng Chu Vãn: "Cho hỏi cô và anh đẹp trai này là người yêu sao?"

Chu Vãn lắc đầu: "Không phải."

"Thế quan hệ của hai người là như thế nào?" MC hơi ngạc nhiên hỏi.

Chu Vãn dừng lại.

Quan hệ của cô và Lục Tây Kiêu đúng là rất khó giải thích, nói bạn bè thì cũng không đúng.

Đúng lúc này, Lục Tây Kiêu lại nghiêng đầu trả lời thay cô: "Người yêu cũ."

Người yêu cũ.

Một mối quan hệ đầy những chuyện xưa để kể, cộng thêm gương mặt của hai người này, hết thảy đều khiến ai nấy cũng tò mò ồ lên đầy phấn khích.

"Người yêu cũ sao——" MC cũng cười, "Vừa khéo hôm nay chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều câu hỏi để kiểm tra độ ăn ý, hai người chia tay bao lâu rồi, có còn nhớ chuyện của đối phương nữa không?"

Hôm nay Chu Vãn mặc một chiếc áo khoác trắng càng khiến người cô thêm xinh đẹp dịu dàng.

Cô đáp: "Gần bảy năm."

"Lâu như vậy rồi à, thoạt nhìn hai người cũng còn rất trẻ nhỉ, yêu sớm sao?"

"Ừm."

"Thế thì hai người phải cố gắng nhớ lại một chút mới được, những câu hỏi này không có lợi với hai người đâu nhé."

Phục vụ đưa ra một chiếc bảng trắng nhỏ và bút lông chia cho mỗi người, hai người một nhóm, nghe câu hỏi xong rồi viết đáp án, nếu đáp án giống nhau thì coi như qua ải.

Câu hỏi đầu tiên rất đơn giản, hỏi đằng nữ xưng hô với đằng nam như thế nào.

Hết giờ.

Nhìn một lượt các đáp án, nhiều người gọi bằng nickname đặc biệt, có người gọi bảo bối, người gọi anh trai, cũng có người gọi chồng iu, đến bảng của Chu Vãn chỉ có ba chữ đoan đoan chính chính—— Lục Tây Kiêu.

Lục Tây Kiêu cũng viết tên của mình.

MC lại chú ý đến hai người bọn họ, cười bảo: "Đây là cách xưng hô lúc còn yêu đương hay là gọi kẻ thù sau khi chia tay thế."

Chu Vãn nói: "Vẫn luôn gọi như vậy."

Từ lúc mới bắt đầu đến bây giờ, mỗi lần Chu Vãn gọi anh đều gọi cả họ lẫn tên, Lục Tây Kiêu.

"Chuyện tình yêu của hai người đặc biệt phết nhỉ, không muốn xưng hô thân mật một chút sao?"

Lục Tây Kiêu cười cười, hững hờ đáp: "Bảo cô ấy gọi anh trai mà không chịu."

Đầu ngón tay Chu Vãn dừng lại.

Câu hỏi thứ hai, bạn là người yêu thứ mấy của đối phương, và đối phương là người yêu thứ mấy của bạn.

Câu hỏi này rõ ràng là đang cố tình chia rẽ, có vài đôi rất thông minh, đều viết là người đầu tiên, nhưng cũng có hai cặp đôi viết đáp án không khớp nhau bị loại, thậm chị suýt chút nữa đã cãi nhau ầm ĩ ngay trên sân khấu.

Lại nhìn sang đáp án của Chu Vãn và Lục Tây Kiêu.

Đáp án của Chu Vãn là: Không biết; người đầu tiên.

Không biết mình là mối tình thứ mấy của đối phương và đối phương là tình đầu của mình.

Còn đáp án của Lục Tây Kiêu là: Người đầu tiên; không nhớ.

"Không phải chứ, hai người này thú vị quá nhỉ."

Ngay cả MC cũng bị chọc người, lại nhìn về phía Lục Tây Kiêu, "Cậu còn không nhớ cô ấy là mối tình thứ mấy của mình hả, đây là nhiều quá đếm không hết sao? Ôi chà trai đểu đấy phỏng."

MC không biết mối quan hệ dây dưa không ngớt và gút mắc giữa Chu Vãn và Lục Tây Kiêu.

Chỉ cho rằng ấy là mối tình thời trẻ, đến bây giờ còn cùng ngồi ăn chung một bàn được tất nhiên là ai cũng đã buông tay.

MC vỗ vỗ bả vai Chu Vãn, đùa hóm hỉnh: "Chúc mừng em gái đã tránh xa được một chiếc cờ đỏ nhé, chúng ta phải cách xa mấy anh dzai đểu một chút mới được."

Đến đây, tất cả mọi người đều coi rằng đây là câu chuyện của cô gái từng yêu phải một gã đểu cáng thời còn non trẻ.

Tiếp theo còn có mấy mươi câu hỏi, nào là sinh nhật của đối phương, thời gian địa điểm lần đầu gặp nhau, sự kiện khiến hai người nhớ mãi. . . Các cặp đôi trên sân khấu ngày càng vãn dần, đến câu hỏi cuối cùng chỉ còn lại Chu Vãn Lục Tây Kiêu là một đôi uyên ương khác.

Chỉ cần loại thêm một đôi nữa là đã có thể giành được chiếc vé miễn phí bữa ăn hôm nay.

Ai cũng không ngờ tới một cặp đôi chia tay đã gần bảy năm còn có thể lọt được vào vòng chung kết, những câu hỏi kia hai người đều trả lời chính xác.

Dưới sự bào mòn của năm tháng, câu chuyện xưa này càng thêm thần bí khiến nhiều người hiếu kì,

Một câu hỏi cuối cùng là, vì sao bạn lại thích đối phương.

MC đột nhiên bộc phát nhân tính, nói với Chu Vãn và Lục Tây Kiêu: "Câu hỏi này không phù hợp với hai người lắm, vậy chúng ta đổi sang câu khác vậy, câu hỏi của hai người chính là vì sao bạn lại quyết định chia tay đối phương."

Chu Vãn: ". . ."

Đầu ngón tay cầm bút của cô vô thức dùng sức.

Vì sao cô lại quyết định chia tay Lục Tây Kiêu.

Bời vì bọn họ đã sai ngay từ khi bắt đầu, từ ngày đầu tiên đồng ý ở bên cạnh Lục Tây Kiêu, cô đã nhìn thấy điểm kết thúc của cả hai người.

Chỉ là không ngờ tới được ngày này lại quanh co khó khăn như vậy.

Câu hỏi này cần kha khá thời gian để viết đáp án, MC cho mỗi đội ba phút trả lời.

Nhưng mãi đến khi ba phút kết thúc, Chu Vãn vẫn không thể viết xuống được một chữ.

Đấy là chuyện cô không thể nói ra, là tội lỗi mà đời này cô không thể rửa sạch.

Cặp đôi bên cạnh giơ bảng lên trước, đáp án vẫn giống nhau như trước, qua hơn mười câu hỏi đều cho mọi người thấy sự ngọt ngào của cả hai.

Bởi vì là vòng chung kế, thế nên toàn bộ sự chú ý đều dời đến trên người Chu Vãn và Lục Tây Kiêu.

Giơ bảng.

Chiếc bảng của Chu Vãn trống trơn, không viết một chữ.

Mà Lục Tây Kiêu lại viết một câu—— Anh cố gắng hết sức đi về phía em, nhưng từ đầu đến cuối, em lại đều nghĩ cách làm thế nào để rời xa anh.

Chu Vãn không ngờ Lục Tây Kiêu sẽ trả lời câu hỏi này.

Anh vốn không thích đem chuyện riêng tư và quá khứ của mình ra để người khác đàm tiếu.

Thế nên khi nhìn thấy câu nói này, trái tim Chu Vãn như bị ai đó hung hăng bóp chặt, đau đến mức suýt bật khóc.

Ấy là quá khứ không thể chạm tới.

Những năm qua Chu Vãn cũng không dám nghĩ sâu.

Cô thay đổi môi trường sống, đổi số điện thoại di động, đổi tất cả các tài khoản cá nhân, vừa vô tình lại cố ý cắt đứt liên lạc với bạn bè cũ.

Cô không có bố mẹ, không có người thân, không có nhà để về, ngày còn đi học, kỳ nghỉ hè nghỉ đông hàng năm bạn bè đều giành giật vé để về quê, chỉ có một mình cô ở lại trường học, không có chỗ để về.

Cô không muốn dậm chân tại chỗ, cô nghiêm túc học tập và làm việc, cố gắng chạy nhanh về phía trước, hoàn toản bỏ lại quá khứ và Lục Tây Kiêu ở lại thành phố Bình Xuyên, nơi mà mình chưa bao giờ dám đặt chân đến một lần nữa trong đời.

Cô muốn mối tình này giống như những mối tình của Lục Tây Kiêu trước đó, không lưu luyến quá khứ, dứt khoát chia tay.

Nhưng bây giờ lại nghe được anh nói: Anh cố gắng hết sức đi về phía em, nhưng từ đầu đến cuối, em lại đều nghĩ cách làm thế nào để rời xa anh.

Trong nháy mắt đó, rất nhiều hồi ức tràn ngập trong tâm trí Chu Vãn tranh nhau hiện lên.

Cô nhớ đến lần đầu tiên mình quyết định từ nay về sau sẽ không tiếp tục xuất hiện trong cuộc sống của Lục Tây Kiêu, nhưng anh bỗng gọi cô lại, giọng nói khản đặc đầy vẻ thỏa hiệp nói, Chu Vãn, tôi đói.

Nhớ đến buổi tối hai người chính thức ở bên nhau, Lục Tây Kiêu hỏi cô có muốn hẹn hò với anh không, tuy rằng cô nói được, nhưng trong lòng lại nghĩ sớm muộn gì mình cũng bị Lục Tây Kiêu chán ghét, đến lúc đó, cô có thể rời đi cùng túi bí mật mãi mãi chẳng ai hay.

Nhớ đến lúc hai người cùng đi xem tuyết trở về, Lục Tây Kiêu gửi cho cô một tin nhắn thoại nói, Chu Vãn, sau này mỗi năm đều cùng anh đón năm mới đi, khi ấy tim cô chấn động, cũng không dám trả lời lại.

Nhớ đến cô từng nói với anh rằng, nếu có một ngày nào đó chúng ta chia tay thì sẽ không bao giờ liên lạc với nhau nữa, được không?

Nhớ đến Lục Tây Kiêu đã sớm biết cô là con gái Quách Tương Lăng, biết cô lợi dụng anh, nhưng vẫn không màng hết thảy xông lên phía trước cản lấy mũi dao, còn cô lại đợi đến khi vết thương anh lành hẳn liền nhắc đến chuyện chia tay.

. . .

Thời điểm đó cô hoàn toàn thật lòng yêu Lục Tây Kiêu, cũng rất chân thành đối tối với anh, hy vọng anh được vui vẻ.

Nhưng bên cạnh đó, quả thực cho tới bây giờ, cô vẫn không nghĩ tới việc muốn ở bên anh mãi mãi.

Như vậy đúng là quá thiệt thòi cho Lục Tây Kiêu.

Rõ ràng anh không làm sai điều gì.

Thực khách trong nhà hàng bây giờ cũng cảm thấy có chút mờ mịt.

Vốn tưởng rằng là chuyện tình trai đểu và gái ngoan, bây giờ xem ra người bị tổn thương hình như là phía nhà nam mà không phải là nhà nữ.

Mà rốt cục MC cũng nhìn ra được gút mắc giữa hai người, không tiếp tục trêu ghẹo chuyện xưa nữa.

Chu Vãn và Lục Tây Kiêu đi xuống sân khấu, trở lại chỗ ngồi.

Bọn họ đi được đến vòng chung kết, suýt chút nữa đã có thể cầm được chiếc vé miễn phí bữa ăn.

"Được rồi, cũng qua hết rồi." Hoàng Bình không ngờ trò chơi lại như thế này, hoà giải nói, "Uống rượu uống rượu."

Lục Tây Kiêu không nói một lời, cầm chén rượu ngửa đầu uống cạn, sau đó đứng lên.

Hoàng Bình hỏi: "Làm cái gì đấy, về à?"

Anh cũng không quay đầu lại: "Phòng vệ sinh."

Trên bàn chỉ còn lại Hoàng Bình và Chu Vãn.

Chu Vãn cúi đầu uống canh, đầu còn đang suy nghĩ chuyện ban nãy.

"Em gái." Hoàng Bình bắt chuyện, "Mấy năm nay em sống thế nào?"

Chu Vãn cười nhẹ: "Tốt ạ, cũng giống như trước đây thôi."

"Thật ra có một vài chuyện anh không nên nói cho em biết, trước đây, một thời gian ngắn sau khi em đi, nó đột nhiên sinh bệnh nặng, cả người đều gầy như bộ xương khô."

"Từ đầu anh vốn không nghĩ căn bệnh kia có liên quan với em, dù sao lúc ấy hai đứa cũng chia tay một thời gian rồi, nhưng có một dạo anh về thăm nó, nó dù mất ý thức vẫn không ngừng gọi tên em."

Hoàng Bình nâng chén rượu nhấp một hớp, tiếp tục kể: "Anh chưa thấy nó khổ sở vì mất đi một mối quan hệ bao giờ, nó là Lục Tây Kiêu cơ mà, nhưng khi ấy lại biến thành dáng vẻ anh chưa hề biết, nói thật lúc đó anh vẫn trách em, anh coi nó như em trai ruột, hiển nhiên không đành lòng nhìn nó như vậy."

"Mồm miệng nó cứng nhưng dễ mềm lòng lắm, bình thường có thể nói đôi ba lời dỗ dành con gái người ta, nhưng thật ra từ trước đến nay lại chưa từng bày ra vẻ chân thật nhất của bản thân cho ai biết."

"Chắc em cũng không biết, thật ra nó đã sớm nói với anh rằng, nó biết em có bí mật."

Mi mắt Chu Vãn run lên: "Lúc nào?"

Hoàng Bình nghĩ nghĩ: "Đợt hai đứa cãi nhau nghiêm trọng suýt chút nữa chia tay ấy, hình như là trước hôm em đi thi mấy ngày."

Chu Vãn nhớ tới lúc cãi nhau ngày đó, Lục Tây Kiêu nói với cô ——

Em rốt cuộc có xem anh là bạn trai không, chuyện gì cũng không chịu nói, chuyện gì cũng giấu hết ở trong lòng, không ai có thể chen vào được, Chu Vãn, có người nào yêu đương như em không?

Đã lâu như vậy nhưng cô vẫn còn nhớ rõ hết thảy.

Hoá ra, anh đã phát giác được từ sớm như thế.

"Em gái, nó là người thông minh, chính nó cũng nói chỉ cần mình muốn biết là nhất định có thể điều tra được rốt cuộc em đang giấu diếm nó điều gì, thế nhưng nó không dám."

Hoàng Bình cười bất đắc dĩ, "Lục Tây Kiêu nói nó không dám, trước đó dù nằm mơ anh cũng chẳng ngờ tới sẽ có ngày nghe được lời như vậy từ miệng của nó."

Chu Vãn cứ ngỡ, mối quan hệ giữa mình và Lục Tây Kiêu trước giờ, cô luôn là người chiếm chủ đạo.

Là cô tự tiện xông vào thế giới của anh, cũng là chính cô tự ý rời khỏi thế giới ấy.

Mãi đến giờ phút này mới biết được, chẳng qua Lục Tây Kiêu giả vờ không biết, anh tình nguyện để mình bị lừa gạt cũng không muốn buông tay cô.

Là anh dung túng, mới có thể để cô điều khiển mối quan hệ của hai người.

Chu Vãn dùng hai tay bụm lấy mặt, dùng sức day chặt hốc mắt, hít sâu một hơi rồi chậm rãi hỏi: "Anh Hoàng Bình, anh có thể kể về cuộc sống của anh ấy mấy năm nay không?"

"Em không hỏi nó à?"

Chu Vãn lắc đầu: "Em không dám."

Hoàng Bình thở dài: "Cũng ổn, sau trận ốm nặng kia nó bắt đầu dốc sức học hành, nó vốn thông minh, chỉ cần chịu làm thì không gì không làm được, sau này điểm thi đại học cũng cao lắm, thoải mái chọn các trường nơi hàng top nhưng ông nội lại tính cho nó đi du học."

Chu Vãn ngẩng đầu: "Du học sao?"

"Thật ra anh cảm thấy ông nội nó sợ nó chọn học ở Thành phố B, sợ gặp lại em, nhưng anh không ngờ nó lại nghe lời như vậy, lựa chọn đi du học ở nước ngoài."

"Trước đây mẹ nó có một người anh trai định cư ở nước ngoài đã lâu, ông cậu nó coi như giúp nó một tay, thai nghén ra công ty hiện tại, từ đó về sau nó cũng gần như cắt đứt liên lạc với Lục gia, chưa bao giờ xin tiền họ, cũng không muốn nợ ân tình, một mình đi từng bước cho tới bây giờ."

"Càng về sau anh lại càng hiểu lý do vì sao nó lại từ bỏ trường đại học trong nước để du học nước ngoài. Từ khi đó đến bây giờ, mỗi ngày nó đều bộn bề nhiều việc, có đôi khi anh rất sợ nó đang đốt cháy giai đoạn, nhưng nó đúng là tự đứng lên bằng đôi chân của mình."

"Chu Vãn, mẹ của A Kiêu trước đó chính là bị gia đình quản chế nên mới tạo thành bi kịch, nó ép mình trưởng thành như vậy đến cùng là vì chấp niệm gì, chẳng lẽ em lại nghĩ mãi mà không rõ sao?"

. . .

Lục Tây Kiêu trở về, Hoàng Bình cũng không tiếp tục nói nữa.

Anh chàng sắp sửa phải về Bình Xuyên, mấy ngày sau Lục Tây Kiêu cũng bận tối mày tối mặt không có thời gian ngồi ăn với nhau nữa, thế nên hai người uống nhiều hơn bình thường một chút, đến gần 0 giờ mới đứng dậy.

Mấy năm nay ngoại trừ xã giao thì rất ít khi Lục Tây Kiêu uống đến muộn như vậy, cũng hiếm lúc uống nhiều, người đã hơi chếnh choáng.

Anh đi tính tiền, Chu Vãn và Hoàng Bình đi ra ngoài trước, cô lấy điện thoại gọi người lái xe hộ.

Nửa đêm, khu vực trung tâm thành phố luôn ồn ào náo nhiệt.

Cách đó vài chục mét có có một quán bar, đứng bên kia đường cũng có thể nghe được tiếng nhạc rock ầm ĩ.

Hầu hết những người trên đường nếu không phải đang chuẩn bị đi uống rượu thì chính là đã uống đến say mèm.

Đúng lúc này, cách đó không xa có hai gã say rượu đang đi tới, vừa đi vừa cầm chai rượu trong tay vừa chửi, cả người nồng nặc mùi rượu.

Chu Vãn nhìn thoáng qua, người tự giác lùi về sau một bước tránh đi.

Mà hai gã say rượu kia càng cãi càng hăng, thậm chí còn muốn động thủ, một tên không kiên nhẫn đẩy người còn lại ngã bổ nhào về sau, lảo đảo bất ổn ném chai rượu về phía Chu Vãn.

Cô không kịp phản ứng nên chẳng tránh kịp, chỉ theo bản năng nắm chặt mắt, giơ tay lên bảo vệ mặt và đầu.

Bỗng, người cô bị một lực kéo qua.

Nơi chóp mũi đều tràn ngập mùi hương đặc thù của Lục Tây Kiêu.

Cánh tay anh vòng qua đầu Chu Vãn, hoàn toàn bảo vệ cô trong lòng ngực mình.

Chu Vãn vừa mở mắt ra liền thấy gã say rượu đã ngã xuống, bình rượu cầm trong tay đập thẳng lên đầu vai Lục Tây Kiêu.

"Lục Tây Kiêu. . ."

Anh trầm mặt buông Chu Vãn ra, quay người nhìn về phía gã kia.

Gã kia ngã một phát, mảnh thuỷ tinh của chai rượu vỡ văng tứ tung trước mắt, cuối cùng cũng đã thanh tỉnh đôi chút, lại nhìn cách ăn mặc của người đàn ông trước không phú thì cũng quý, lập tức xin lỗi rối rít.

Lục Tây Kiêu không nhập nhằng thêm với gã, khoát tay để người rời đi.

Cũng may những mảnh thuỷ tinh kia không cắt vào da làm người bị thương, nhưng rượu lại làm bẩn vạt áo sau lưng anh.

"Không sao chứ?" Anh quay người hỏi.

Chu Vãn lắc đầu, toan quay lại tìm nhân viên phục vụ mượn khăn lau đi vết rượu dính trên người.

"Không sao." Lục Tây Kiêu thờ ơ nói, cởi áo khoác xuống vắt ở trên tay, "Lát về tắm là được."

. . .

Xe đến.

Hai người đưa Hoàng Bình về khách sạn trước rồi mới trở về nhà.

Lúc thang máy từ từ đi lên, đột nhiên Chu Vãn nghĩ đến điều gì đó, cả người chợt sững lại.

Ban nãy, phản xạ không điều kiện của Lục Tây Kiêu chính là ôm cô từ phía chính diện, nếu không những mảnh thuỷ tinh vỡ kia có thể cắt phải cổ hoặc mặt anh thì sẽ rất phiền phức.

Đây mới là phản xạ vô điều kiện của con người.

Cửa thang máy mở ra.

Lục Tây Kiêu đi ra ngoài, nhưng lại không thấy Chu Vãn có phản ứng gì mới quay đầu lại nhìn: "Làm sao thế?"

"Lục Tây Kiêu."

Giọng nói của Chu Vãn khẽ run rẩy, "Năm đó lúc ở nhà ga bỏ hoang, anh thật sự bởi vì không kịp phản ứng nên mới chắn ở trước người em sao?"

Bước chân Lục Tây Kiêu dừng lại.

Anh nhìn hốc mắt của cô gái nhỏ trước mắt dần dần ửng đỏ, chân mày dần nhíu chặt.

"Không phải." Giọng nói của anh khản đặc, lẳng lặng nhìn Chu Vãn.

Nhưng anh nghĩ, nhất định mình đã uống say nên mới có thể cho ra đáp án như vậy.

". . . Vậy thì bởi vì cái gì?"

Lục Tây Kiêu cúi đầu cười một tiếng, vừa bất đắc dĩ lại đầy vẻ thỏa hiệp: "Tôi cố ý."

Xưa nay Lạc Hà đều ra đòn thẳng thắn, Lục Tây Kiêu không phải chưa bao giờ thua thiệt dưới tay hắn, cho nên trước đấy đã đề phòng, ngay lúc hắn bỏ tay vào trong túi quần anh đã chú ý tới.

Anh vốn có thể thuận lợi tránh đi.

Chỉ có điều, tình yêu thời niên thiếu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net