Thiết lập 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_______________________

Thiết lập bảy mươi lăm: Thiên đạo bất nhân (9)

_______________________

Đan Tử Ngụy thật sự "chín"...

Như một quả trái cây chín đến nát rữa, đụng nhẹ một cái sẽ chảy ra nước quả ngọt thơm.

Nhưng ở đây không phải hiện thực, mô hình máy móc của cấu trúc game như vỏ quả thật dày, đóng hộp dục vọng của thanh niên tóc trắng, làm nó nghẹn trong cơ thể, một chút cũng không để rỉ ra.

Đầy quá, căng quá, muốn quá, muốn...!

Cảm giác trơn dính nhoi nhói du đãng trên đùi, dần dần hướng vào phía trong, ngón tay chai và ướt máu của Đoạn Tu Viễn gãi gãi phần da non mịn nhất cơ thể, gần thêm một chút chính là bộ phận mẫn cảm nhất của nam giới. Đoạn Tu Viễn lại dừng ngay lúc này, y dường như gặp phải vấn đề nan giải, bởi vậy nhắm mắt lại, toàn thân toàn tâm cảm thụ và thưởng thức.

"Ôi...!"

Bị thưởng thức, Đan Tử Ngụy đỏ mắt như thú bị vây khốn, phải làm chút gì đó, bằng không hắn sẽ phát điên.

Xúc động mãnh liệt chi phối thân thể thanh niên tóc trắng, thậm chí trùm lên hắn một áp lực nặng vô hình, khiến hắn xê dịch tay phải với biên độ nhỏ, bắt lấy bàn tay Đoạn Tu Viễn đặt nửa vời ở đùi trong của hắn, chuẩn bị dùng sức...

Đoạn Tu Viễn bỗng dưng mở to hai mắt, động tác y cực nhanh, trở tay nắm chặt tay Đan Tử Ngụy, như sợ lại vuột mất.

"... Đây là..."

Cả giọng nói lẫn thân thể thiếu niên tóc xám đều bắt đầu bất ổn, y một tay nắm chặt tay phải Đan Tử Ngụy, tay kia cẩn thận tỉ mỉ sờ sờ vẽ vẽ lên lòng bàn tay, mặt trong ngón tay, đầu ngón tay... Chung quy nhìn như đối chiếu với một điểm nào đó ở trong ký ức, vẻ mặt căng thẳng của Đoạn Tu Viễn dần dần trở nên an bình, y lấy tư thái thành kính quyến luyến quỳ trên đệm hương bồ, chôn mặt vào lòng bàn tay Đan Tử Ngụy, thở gấp thật sâu, phảng phất như rốt cuộc tìm được đường về của mình.

"Đạo của ta."

Hơi thở Đan Tử Ngụy trật mất một nhịp. Hắn thu hồi vài tia lý trí bị vùi lấp, miễn cưỡng chuyển mắt không nhìn thiếu niên úp mặt trong lòng bàn tay, dường như bị tư thái quá mức thành kính kia làm cho bỏng mắt. Chỉ mình Đan Tử Ngụy biết, vừa rồi hắn bắt lấy tay đối phương cũng không phải là muốn kéo ra, mà thực tế là muốn làm Đoạn Tu Viễn thâm nhập càng sâu hơn nữa...

Ngừng! Đan Tử Ngụy không dám nghĩ nữa, cảm giác nhục nhã dữ dội làm đầu hắn cũng ngẩng lên không nổi. Quá dơ bẩn, hắn sao có thể dơ bẩn như vậy với đồng bọn nhỏ!

Khói trắng lượn lờ khuếch tán vào bóng tối, dần dần mất đi vết tích. Đan Tử Ngụy cảm thấy trên người nhẹ đi, nhiệt độ trên tay chậm rãi tan mất, hắn lại trở về trạng thái ngăn cách không thể nhận biết. Thân thể vừa thả lỏng của Đoạn Tu Viễn lại kéo căng, càng muốn giữ chặt đạo của mình, y lại càng nắm không được đạo. Lúc sợi khói trắng cuối cùng tan biến, Đan Tử Ngụy rốt cuộc được tự do, phản ứng đầu tiên là bóp đùi, nghiến răng nghiến lợi tính sổ tiểu yêu tinh PGAD trên người: Cho mày dâm này! Cho mày dâm này!

Tay bắt lấy không khí rơi xuống đất, tâm trí thiếu niên tóc xám run lên, tu vi đã cực điểm áp chế lỏng ra một khe, bắt đầu bành trướng cuồn cuộn. Trong nháy mắt, vô số linh lực ép ra từ trên người Đoạn Tu Viễn, lôi kéo linh khí, ngàn vạn đốm sao lấp đầy cả phòng Ngộ Đạo. Đan Tử Ngụy vốn đang oán bệnh PGAD liền hoảng sợ, thấy cảnh đẹp ngàn sao tràn khắp cõi trần này, sợ hãi lại biến thành kinh hoảng —— đây đều là linh lực đại diện cho sinh lực của Đoạn Tu Viễn!

May mà linh lực rỉ ra này chỉ tồn tại trong một hơi thở, liền bị cái gì đó điên cuồng lôi kéo hội tụ vào đan điền Đoạn Tu Viễn, dung hợp cùng tinh khí thần tập trung, dần ngưng đặc thành một ảnh ảo kim đan...

Đan Tử Ngụy khẩn trương nhìn chằm chằm: Đồng bọn nhỏ là muốn kết đan? Thiên đạo đại đại không có đạo cụ can dự thích hợp, chỉ có thể như phụ huynh theo con mình tham gia kỳ thi đại học, vừa lo lắng tình trạng của con không tốt, vừa cầu nguyện cho con có thể qua được điểm sàn: thiên vân thiên vân thiên vân... Nhất định phải là thiên vân!

Nền tảng của Đoạn Tu Viễn vô cùng vững chắc, quá trình kết đan quả thật thuận gió xuôi buồm, không gặp phải bất cứ khó khăn nào cả. Theo tinh khí thần hội tụ, ảnh ảo kim đan càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng hóa thành thực thể, Đan Tử Ngụy đã có thể mơ hồ nhìn thấy sáu đường vân trên đó —— chờ một chút, sáu đường?

Đan Tử Ngụy ngu người, số đường vân trên kim đan đại diện cho phẩm chất của kim đan, không có vân là hoàng, một vân là huyền, hai vân là địa, ba vân là thiên. Đan Tử Ngụy thẳng mắt đếm một lần nữa: một hai ba bốn năm sáu —— không phải ảo ảnh chồng chập vì hoa mắt, trên hư đan của Đoạn Tu Viễn có sáu đường vân, vừa vặn hơn gấp đôi kim đan thiên vân!

Đù, đồng bọn nhỏ là muốn nghịch thiên! Hay hiệu quả và lợi ích của thiên nhân giao cảm là tốt tới như vậy? Con bệnh PGAD nào đó sắc mặt muôn hồng nghìn tía, lần sau lại gặp phải tình huống thế này, có nên cho sờ nữa không đây...

—— Tại sao "ngộ đạo" trong bàn cờ tiên hiệp lại phi tu chân đến thế! QAQ

Linh lực linh khí cuồn cuộn mà vào không chỉ bổ sung cho hư đan, cũng tẩy tủy thân thể thiếu niên. Cương phong lắt nhắt ngoan cố kia dù bị bật ra, nhưng trên người Đoạn Tu Viễn vẫn đang chảy máu, lại là hắc huyết đỏ đen lẫn lộn, đây đều là tạp chất luyện chế thể bị bài trừ ra theo máu. Kim Đan kỳ là cánh cửa tiếp xúc đại đạo, là bước đầu tiên của thoát tục siêu phàm, tất nhiên phải tẩy đi phàm tủy, luyện thành bảo thể.

Ngay lúc máu đen chảy hết, vết thương tứ tán trên người Đoạn Tu Viễn rốt cuộc bắt đầu khép miệng. Trước đó tuy có ngấn đỏ, nhưng Đan Tử Ngụy vẫn có thể nhìn ra ngoại hình Đoạn Tu Viễn xác thực tuyệt mỹ vô cùng, hiện giờ minh ngọc rốt cuộc không còn tỳ vết, danh họa rốt cuộc không còn sứt mẻ, làn da trắng óng ánh của thiếu niên mơ hồ có ánh quang lưu động, mắt đen thuần khiết phản chiếu vô vàn điểm sáng tựa tinh tú, như màn đêm vô hạn gánh vác vạn vật thiên không trên lưới trời.

Khó có thể hình dung cái cảnh mỹ lệ đó, tựa một vầng trăng đã bị đánh nát, sau khi sóng gió gian khổ rút đi, giữa muôn ngàn tinh tú vây quanh, khôi phục lại thành sáng trong nguyên bản. Đan Tử Ngụy cũng không nỡ chớp mắt, đó đã là sự mỹ lệ không chi sánh bằng, cũng là sự hoàn mỹ gương hóa lành sau khi bị vỡ.

Nếu ra ngoài với bộ dạng bây giờ, còn ai đành lòng cô lập Đoạn Tu Viễn! Đan Tử Ngụy vui vẻ vô cùng, đồng bọn nhỏ không chỉ khôi phục thân thể, còn kết thành kim đan nghịch thiên trước nay chưa từng có, ngày một ngày hai sẽ bước lên trên đỉnh nhân sinh. Thanh niên tóc trắng ánh mắt sáng rực chằm chằm nhìn kim đan sắp sửa thành hình, lúc đang mặc sức tưởng tượng quyền hạn mới của mình sau khi đồng bọn nhỏ đến Kim Đan kỳ sẽ là gì, lại thấy Đoạn Tu Viễn cầm lấy cái bình Đoạn Uyên để lại, rút nút gỗ ra, khẽ đặt môi lên.

Đồng tử Đan Tử Ngụy đột ngột thắt lại: Y —— đang làm gì ——

Đoạn Tu Viễn nghiêng nhẹ thân bình, động tác vô cùng khẽ, nhưng có khẽ thế nào thì Đan Tử Ngụy cũng không ngăn được. Trong tầng giới hạn không thể nhận biết và trông thấy, thanh niên tóc trắng đột ngột bắt lấy cổ tay thiếu niên tóc xám, dùng hết sức bình sinh mà vẫn không thể ngăn cản đối phương uống vào Hóa Đan thủy.

Tức khắc, hư đan sáu đường vân mơ hồ lộ ra uy thế vô thượng kia như lâu đài cát bị sóng biển đánh trúng, phút chốc bất thành hình. Không được dẫn dắt, tinh khí thần mang theo linh lực bắt đầu cuồng lên, mất trật tự tán loạn trong cơ thể Đoạn Tu Viễn, tàn phá khắp nơi. Nội thương đáng sợ này thậm chí lan tới bên ngoài, từng ngấn đỏ lại tàn sát bừa bãi trên da dẻ thiếu niên, như mặt đất nứt toác lúc núi lửa phun trào, lộ ra máu thịt đỏ tươi kinh khủng.

Đoạn Tu Viễn toàn thân thương tích ngẩng đầu, dường như đang nuốt xuống máu tươi trào lên cổ họng, một sợi đo đỏ chảy thành đường ở bên khóe miệng, thê lương rực rỡ như vật tế vươn cổ bị cắt giết.

Đan Tử Ngụy không thể tin được nhìn thẳng vào con mắt Đoạn Tu Viễn gần sát: Ngươi rốt cuộc —— suy nghĩ cái gì?

Phảng phất như nghe được chất vấn của Đan Tử Ngụy, con mắt không có tiêu cự của Đoạn Tu Viễn bình tĩnh đối diện một điểm nào đó trong hư không. Rõ ràng mắt y chỉ soi ra bóng tối, Đan Tử Ngụy lại cảm thấy mình bị in vào trong đáy mắt đối phương.

"Ta cả đời này, chỉ cầu một đạo."

Lời nói bâng quơ như bộc bạch lại như tự nói, hòa tan vào bóng đêm, đó là trút hết mọi sự chuyên tâm chăm chú, dù thịt nát xương tan cũng phải đạt được mục tiêu cuộc đời.

Lông tơ Đan Tử Ngụy dựng lên, còn chưa kịp suy nghĩ thấu triệt, đã theo bản năng cảm thấy không ổn.

"Két ——"

Cửa phòng Ngộ Đạo bị Đoạn Uyên đẩy ra, gã nửa kinh nữa ngờ chằm chằm nhìn Đoạn Tu Viễn bên trong bóng tối, vừa rồi ở ngoài gã rõ ràng cảm thấy trong phòng Ngộ Đạo có dấu hiệu kết đan, còn một uy thế không thể hình dung nữa. Vốn tưởng Đoạn Tu Viễn ăn chắc ngưng tụ được kim đan thiên vân, lại không ngờ uy thế kia đến cũng nhanh mà đi cũng lẹ. Tiến vào lại thấy đệ tử nhập phòng duy nhất của mình toàn thân là máu quỳ ở giữa phòng, bình Hóa Đan thủy lăn lóc một bên, hiển nhiên là thất bại.

"Sư phụ." Đoạn Tu Viễn yếu ớt nói. "Xin cho phép ta vào lại Kiến Mộc cảnh."

Bản thân Đoạn Uyên cũng chỉ kết thành kim đan địa vân, biết kim đan thiên vân khó đạt tới cỡ nào. Nhìn dấu hiệu vừa rồi, Đoạn Tu Viễn chắc chắn chỉ thiếu một bước nữa là đạt đến. Bởi vậy cũng không khiển trách gì nhiều, chỉ cảnh tỉnh một câu: "Đây là cơ hội cuối cùng."

"Dạ." Tiếng Đoạn Tu Viễn lộ ra chút thoải mái, y như đạt được kết quả một lòng hướng tới, an tâm mà ngất đi.

Thu hết mọi thứ vào trong mắt, tâm tình Đan Tử Ngụy có thể nói là nặng nề tương phản, hắn rất muốn thuyết phục mình đồng bọn nhỏ uống Hóa Đan thủy căn bản không phải vì muốn trở vào Kiến Mộc cảnh, lấy được Kiến chủng lần thứ hai, rồi sử dụng Kiến chủng tiến hành ngộ đạo —— nhưng ngoại trừ điều đó ra, còn gì có thể giải thích được nữa chứ? Rõ ràng là tu vi bất cứ lúc nào cũng có thể kết đan, rõ ràng là ngộ tính có thể ngưng kết ra sáu đường vân, lại cứ khăng khăng dây dưa với Kiến Mộc cảnh của Trúc Cơ kỳ!

Con bệnh PGAD nào đó cảm thấy đau thận: Đây là nghiện "ngộ"?

Càng làm hắn đau đầu hơn chính là cảnh báo đỏ thoáng cái phủ kín tầm nhìn:

【WARNING: THỜI GIAN GAME CÒN 1 PHÚT.】

Nghĩ đến đau đớn bị kick ra lần trước, Đan Tử Ngụy rùng mình một cái, lập tức đòi nhóc Gaia kim đồng hồ ghim điểm đăng xuất. Hồi tưởng quá trình mười hai tiếng này của mình, dù chưa đánh ra thiết lập vượt ải, nhưng chí ít đồng bọn nhỏ từ Khai Ngộ kỳ nhảy ba cấp đến Trúc Cơ kỳ —— vốn có thể tới Kim Đan kỳ, đâu ngờ đồng bọn nhỏ cuối cùng lại cho hắn một cái plot twist thần thánh. (plot twist: một thay đổi triệt để khiến cốt truyện lệch xa phương hướng hoặc kết quả mà khán giả đoán đợi)

Đan Tử Ngụy tính toán một chút: Sau Kim Đan là Nguyên Anh, Hóa Thần, Đại Thừa, Độ Kiếp, hắn có 4 cái kim đồng hồ, còn có thể ở trên bàn cờ này 4×12 tiếng, chắc đủ để hoàn thành nhiệm vụ. Nghĩ đến đây, cảm giác uất nghẹn khi trơ mắt nhìn kim đan bay đi của Đan Tử Ngụy cũng lắng xuống không ít, trên tay hắn chợt lạnh, là nhóc Gaia đặt kim đồng hồ vào lòng bàn tay hắn.

Cái kim đồng hồ kia dài mà hoa mỹ như kim phút của đồng hồ phương tây, vừa chạm vào tay Đan Tử Ngụy liền vỡ nát. Trước mắt Đan Tử Ngụy phóng ra một lưu ý:

【Bạn sẽ đăng xuất sau 30 giây nữa, đang lưu trạng thái nhân vật hiện tại, xin đừng chuyển động. Cần chú ý, để bảo đảm trải nghiệm game tốt đẹp của mình, sau khi đăng xuất xin bạn đừng dùng bất kỳ cách thức nào trao đổi thông tin bàn cờ này với người khác. Lúc đăng nhập lại bạn sẽ trực tiếp tiến vào bàn cờ này, điểm tham gia quyết định bởi tiến trình tổng hợp của những người chơi khác.】

Gì? Đan Tử Ngụy sửng sốt, đây không giống như hắn nghĩ, hắn vốn tưởng kim đồng hồ tương tự điểm save game trước kia, ra từ nơi nào thì vào từ nơi đó. Lưu ý vừa rồi lại ám chỉ: Cho dù hắn đăng xuất, thời gian trong bàn cờ vẫn sẽ trôi qua.

Dù sao thì nhìn từ góc độ của nhiều người chơi, bàn cờ tiên hiệp rộng lớn như vậy quả thật không thể vì một mình hắn mà ngưng thời gian lại. Đan Tử Ngụy còn chưa đăng xuất liền cảm thấy xương sọ đau buốt, hắn không khỏi chất vấn. "Sau khi tôi rời game —— Đoạn Tu Viễn sẽ thế nào?" Nếu bất cẩn bị người chơi khác quần chết thì ăn nhọ!

[Chồng chập lượng tử]

Hệ thống không trả lời, trả lời chính là nhóc Gaia. Thấy ánh mắt mờ mịt khó hiểu của Đan Tử Ngụy, búp bê tóc bạc kéo tay áo thật dài, dùng chữ bong bóng đen khoa tay múa chân miêu tả. [Cậu không có mặt.]

[Cậu ta là đám mây dữ liệu]

[Không thể truy cập]

[Không thể sửa đổi]

....

Một lượng lớn bong bóng đen nuốt mất tư duy của thanh niên tóc trắng, dù đã trở về hiện thực, Đan Tử Ngụy vẫn cảm nhận được một sự ngạt thở.

—— Cậu ta vừa tồn tại vừa không tồn tại, chỉ có trong thời gian cậu có mặt, cậu ta mới có thể được trích xuất thành hiện thực xác định.

Tác giả có chuyện muốn nói: Ở bình luận trước có tiểu thiên sứ đề cử một bài hát phù hợp với truyện này: Mili – World. execute(me), mỗ Đồi đi nghe, lời bài hát thật sự khớp với Role-play một cách thần thánh á~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net