Thiết lập 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_________________________

Thiết lập tám mươi tám: Thiên đạo bất nhân (22)

_________________________

【Thiết lập 9: Quyền hạn "tâm ma" của bạn được mở khóa, có thể thông qua ngọc tâm ma sản sinh tâm ma.】

Dù hiểu biết cơ bản của Đan Tử Ngụy đối với tiên hiệp là bắt nguồn từ game huyền huyễn từng chơi ngày trước, nhưng hắn cũng biết tâm ma là một trở ngại lớn tới chừng nào đối với tu chân giả.

Tu thân dễ, tu tâm khó.

Vô số tu chân giả luyện được kim thân bảo thể, không chút kinh hãi đối mặt cùng thiên lôi kiếp, lại dễ dàng thảm bại dưới tay một tâm ma bé nhỏ.

Gốc rễ của tâm ma chính là dục vọng. Thử hỏi chúng sinh, kẻ nào có thể thật sự vô dục vô cầu?

Dù một lòng chứng đạo không chút bận tâm ngoại vật như Đoạn Tu Viễn thì cũng không phải là ngoại lệ, bởi chính bản thân "cầu đạo" cũng đã là một loại ham muốn.

Đan Tử Ngụy nhìn thiết lập 9 của mình, muốn dùng quyền hạn "tâm ma" thì phải có ngọc tâm ma, dường như là đạo cụ dính dáng tới ngọc vận mệnh. Hiện tại đừng nói ngọc tâm ma, ngọc vận mệnh hắn cũng chưa sờ được mấy lần. Đan Tử Ngụy nhất thời không biết có nên mừng hay không —— không có ngọc tâm ma thì không cần rối rắm xem có nên dùng quyền hạn mới trên người Đoạn Tu Viễn hay không.

Từ lúc nhận ra dụng tâm hiểm ác của hệ thống, Đan Tử Ngụy cảm thấy đầu óc như bị chém thành hai nửa: một nửa quen thói xưng huynh gọi đệ với Đoạn Tu Viễn, một nửa mãnh liệt coi Đoạn Tu Viễn như là đại địch, vừa đau vừa phân liệt.

Đan Tử Ngụy mạnh mẽ xốc lại tinh thần, suy nghĩ hành động kế tiếp. Bất luận xuất phát từ nhu cầu lấy được đạo cụ hay trao đổi thông tin, thì chuyện hắn nên làm nhất hiện giờ chính là rời khỏi nơi này tiếp xúc cùng thiên đạo khác, như thế tốt hơn.

Đan Tử Ngụy dùng thiên nhãn nhìn quét một vòng, lân cận hiện tại không có bóng dáng bất cứ người chơi nào, thế là hắn lấy ba sợi tơ nhân quả ra, để nhóc Gaia hợp thành tơ cơ duyên.

Lúc trao đổi cùng Thái Tuế trước đó, Đan Tử Ngụy biết được một thông tin rất hữu dụng: về cơ chế thời gian của bàn cờ này.

Bàn cờ tiên hiệp là một bàn cờ trường kỳ nhiều người cỡ lớn, như vậy sẽ dẫn đến một vài vấn đề, chẳng hạn như tuyến thời gian quá dài khiến các người chơi dễ phân tán ở các điểm thời gian khác nhau, như vậy chẳng những các người chơi khó có thể tiếp xúc cùng nhau, mà còn dễ xuất hiện hỗn loạn nhân quả về mặt thời gian —— chẳng hạn như người chơi tại điểm thời gian tương lai gặp phải một quân cờ, vừa vặn vào lúc này người chơi tại điểm thời gian quá khứ chọn giết chết quân cờ đó, nói từ logic thời gian thì người chơi ở điểm thời gian tương lai căn bản không thể gặp được quân cờ này, vì nó đã chết ở trong "quá khứ".

Bởi vậy bàn cờ này đa tuyến trình hóa thời gian, nói một cách khác chính là phân tuyến thế giới, một khi có phân kỳ thì phân ra một thế giới song song, khi các người chơi đăng xuất hay nhảy thời gian thì thông qua tính toán tổng hợp điều chỉnh lại kịch bản, loại trừ sai lệch logic tái sáp nhập thế giới song song.

Về vấn đề người chơi phân tán ở các điểm thời gian khó có thể tiếp xúc, phương pháp giải quyết mà game đưa ra đơn giản tới phô, chính là "điểm thời cơ". Khác với dự đoán trước kia của Đan Tử Ngụy, điểm thời cơ mà tơ cơ duyên đánh dấu không có nghĩa là ở điểm thời gian này có cơ duyên của Đoạn Tu Viễn, mà điểm thời gian cần thiên đạo hắn nhúng tay vào này cơ bản là tình huống có thiên đạo khác tồn tại xung quanh.

Đan Tử Ngụy nhận lấy tơ cơ duyên nhóc Gaia đưa, khôi phục SP cơ giảm mất. Hắn ngồi xổm trước Đoạn Tu Viễn buộc tơ lên, lại thấy kiếm tu áo trắng mở mắt.

Trong nháy mắt đó, Đan Tử Ngụy ngây ra như phỗng.

Hắn từng rất nhiều lần nhìn thấy mắt Đoạn Tu Viễn, đen mênh mông, tối nặng trĩu, như một mảnh nước chết tù đọng, vạn vật đều không thể in được bóng vào. Trước đó mỗi lần nhìn thấy, Đan Tử Ngụy đều một lần tiếc thương, nhưng hắn trăm triệu lần không ngờ tới, khi đôi mắt khuyết tật kia rốt cuộc trỗi lên ánh sáng thị lực, phản ứng của hắn không phải phấn khởi, mà là bất an.

—— Đoạn Tu Viễn thật sự tiến vào Hóa Thần kỳ.

Đúng như Đoạn Uyên nói, tới Hóa Thần kỳ, khiếm khuyết duy nhất của Đoạn Tu Viễn rốt cuộc cũng được bổ khuyết. Kiếm tu áo trắng lúc này hai mắt đen nhánh hữu thần, nét mặt rạng ngời, toàn thân trên dưới không chút nứt nẻ, sẽ không bị đôi mắt kia liên lụy nữa.

Làm đồng bọn của y, đây tuyệt đối là chuyện đáng bắn pháo hoa chúc mừng; làm kẻ địch của y, lại là tin tức không thể tồi tệ hơn. Đan Tử Ngụy nội tâm một mảnh chua xót, giữa họ, đã không phải quan hệ tương thân tương ái nữa.

Khi một kẻ mù rốt cuộc phục hồi thị lực, y tuyệt đối sẽ say mê thế gian có sáng có màu, mừng không sao kiềm chế. Nhưng vui sướng của Đoạn Tu Viễn chỉ duy trì một khắc, y nhìn bốn phía trống rỗng xung quanh, trong dung nhan dâng lên mấy phần thất vọng.

—— Y không nhìn thấy đạo của mình.

Gần trong gang tấc, Đan Tử Ngụy xả ra một hơi nghẹn, cũng may Đoạn Tu Viễn chỉ phục hồi phàm nhãn, không phải thiên nhãn có thể nhìn thấy thiên đạo thông thấu toàn bộ chân tướng. Đan Tử Ngụy vội buộc tơ cơ duyên lên cánh tay Đoạn Tu Viễn, nhưng không biết có phải vì một tiếng thở dài của hắn vừa rồi hay không, Đoạn Tu Viễn đột ngột hơi cúi mặt nghiêng đầu về phía hắn, trán hai người chống nhau ở hư thực hai giới bất đồng.

"Ngươi ở đây..." Tiếng Đoạn Tu Viễn thân mật gần như thì thầm giữa tình nhân. "Muốn nói gì với ta?"

Y trải qua gian nan cùng khắc khổ tu luyện, rốt cuộc đạt tới Hóa Thần, không vì một thân pháp lực, chỉ cầu cùng thiên địa khai thông.

Ngôn từ khe khẽ của kiếm tu áo trắng lan tỏa trong bóng tối, không còn vết tích nữa, giữa thiên địa một mảnh vắng lặng, phảng phất như từ đầu tới cuối chỉ có một mình y quạnh hiu cô độc.

Vẻ mặt Đoạn Tu Viễn dần dần trầm xuống, khí thế quanh thân ngưng kết muốn thành băng lạnh, thông minh như y tất nhiên nhạy bén phát giác ra được, đạo của y đối đãi với y... dường như có cái gì không đồng nhất.

Ngay lúc Đoạn Tu Viễn nói chuyện với mình, Đan Tử Ngụy liền kích hoạt tơ cơ duyên mà chạy trốn, cảm xúc hiện tại của hắn rất bất thường —— Hắn vô cùng muốn phát hỏa giận chó đánh mèo, nhưng lý trí lại lạnh lùng châm biếm: hắn có tư cách gì mà giận lây nổi cơn thịnh nộ, dù bị thiết lập hệ thống dẫn dụ sai đường, nhưng chơi bàn cờ thành ra nông nỗi này cũng đều là hành vi tự thân của hắn.

Đan Tử Ngụy ở trong hư không bình tĩnh một hồi, mới lật hình ảnh thời gian của Đoạn Tu Viễn, bắt đầu từ thời khắc này, hình ảnh thời gian của Đoạn Tu Viễn rốt cuộc không còn đen toàn bộ nữa, trên đó lấy góc nhìn ngôi thứ nhất hiện ra "thời gian" của Đoạn Tu Viễn.

Thế là Đan Tử Ngụy lặng lẽ như coi phim nhìn Đoạn Tu Viễn xuất quan, được trên dưới Thiên Tuyền phong quỳ lạy đón chào. Đoạn Âm Trần vì thế định liệu lễ mừng long trọng, người ngựa tứ phương đều tiến đến chúc mừng.

Đan Tử Ngụy ngưng lướt hình ảnh thời gian, hắn đã trông thấy nút thắt đánh dấu điểm thời cơ —— trong những người đến mừng, rất có khả năng tồn tại thiên kiêu đã chốt cùng thiên đạo.

Đan Tử Ngụy kéo tơ đỏ chuyển đến bên cạnh Đoạn Tu Viễn, lại bước vào một mảnh vắng lặng.

Rõ ràng là lễ mừng dành cho Đoạn Tu Viễn, nhưng kiếm tu áo trắng lại một mình tĩnh tọa trong phòng, náo nhiệt phương xa dường như cách y cả thế giới, không sưởi ấm được không khí nơi này. Góc nhìn ngôi thứ nhất có thể thấy những thứ Đoạn Tu Viễn nhìn và nghe được, lại không thể trông thấy chính bản thân Đoạn Tu Viễn, lúc này Đoạn Tu Viễn xuất hiện trước mặt Đan Tử Ngụy nhắm hai mắt lại, thậm chí không thể hình dung là nhắm mắt nghỉ ngơi, mày kiếm của y khóa sâu, giữa hai mắt toàn là tích tụ không tan đi được.

Đan Tử Ngụy dằn quan tâm quen thói xuống, lùi mấy bước về sau cách xa Đoạn Tu Viễn, sau đó bắt đầu dùng thiên nhãn xem xét tình huống tứ phương. Thanh niên tóc trắng không hề nhìn thấy, ngay khi hắn lùi ra sau rồi chuyển mắt đi, nếp nhăn thẳng đứng giữa đôi mày kiếm tu lại càng sâu hơn nữa.

Trong thị giác thiên nhãn, Vạn vật phai màu đơn giản hóa, không đợi Đan Tử Ngụy nhìn thấy rõ ràng, một âm thanh quen thuộc dào dạt nhiệt tình liền xông thẳng vào màng nhĩ.

"Phiến Tử!"

Thái Tuế ở hội trường lễ mừng phía xa dốc sức vẫy tay với hắn, cách mấy bức tường Đan Tử Ngụy cũng có thể nghe được rành rành tiếng hô của thanh niên tóc màu vỏ quýt, đủ thấy con hàng này vui vẻ và hưng phấn chừng nào.

—— Lại có thể là chế!

Chuyện tới lúc này, Đan Tử Ngụy không thể không thừa nhận hắn cùng Thái Tuế thật sự rất "hữu duyên". Nghĩ đến cơ chế bị động "mình nhọ người khác càng nhọ hơn" đáng sợ kia của Thái Tuế, Đan Tử Ngụy thân là "người khác" vô cùng vô cùng vô cùng muốn nhảy thời gian một lần nữa, lại không nhúc nhích vì lo đó sẽ là một flag nào đó nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thái Tuế quẹo qua quẹo lại bung lụa phóng tới trước mặt hắn.

"Mình về với nhau rồi~"

"... Cậu cứ quăng Tề Nhất đi như vậy? Còn người chơi khác ở đây đó!" Đan Tử Ngụy đổ mồ hôi lạnh nhìn hội trường lễ mừng, Tề Nhất bị thiên đạo nhà mình quăng lại không chút phát giác ở cùng Vân Lễ xinh như tiên tử, thiếu nữ sườn xám bên cạnh Vân Lễ đang nhìn bọn hắn chằm chằm như hổ rình mồi.

"Kệ mẹ nó đi!" Vừa nói ra câu này, Thái Tuế nguyên cái mặt bị lừa tình nhăn như trái khổ qua mà kêu rên. "Thiên đạo bất nhân, coi vạn vật chẳng khác gì chó rơm —— CMN ai ngờ điều kiện qua cửa lại là như thế!"

Đan Tử Ngụy sợ tới mức lập tức nhìn Đoạn Tu Viễn, sợ bị người nọ nghe được. Cũng may tính khai thông thiên địa của Hóa Thần kỳ hình như có giới hạn, Thái Tuế hú hét như vậy nửa ngày, Đoạn Tu Viễn vẫn thờ ơ ngồi đó.

Để đảm bảo, Đan Tử Ngụy vẫn lùa Thái Tuế ra ngoài cửa, vừa ra khỏi phòng, cái cảm giác áp chế lạnh lẽo liền rút đi, thậm chí có thể rải rác nghe được nhạc khúc và tiếng náo nhiệt phía xa.

"Cậu cảm thấy thiết lập qua cửa "thiên đạo bất nhân, coi vạn vật chẳng khác gì chó rơm" này có nghĩa là gì?" Đan Tử Ngụy hỏi.

"Iem cũng không hiểu lắm..." Thái Tuế uể oải nói. "Hình như tụi mình hồi trước rảnh rỗi sinh nông nổi lo chuyện bao đồng, giờ muốn tụi mình bù nợ."

Dù không tốt lắm, nhưng lúc Đan Tử Ngụy từ trên người Thái Tuế cảm thấy không chỉ một mình mình bị hệ thống đùa giỡn, thì buồn bực trong lòng cũng phai đi không ít.

Bùm ——

Giữa bầu trời đêm đột ngột nở rộ một cụm pháo hoa cực đại, gần như soi sáng màn đêm thành ra ban ngày. Dưới ánh quang rạng rỡ, thân thể mong manh của Đan Tử Ngụy bắt mắt cực kỳ.

"Bác... bác... bác ——" Thái Tuế cuống cuồng bắt lấy tay Đan Tử Ngụy, thấy thanh niên tóc trắng giật mình một cái mạnh, vội vàng như thiêu như đốt mà buông ra. "Xin lỗi xin lỗi xin lỗi! Bác sao tự nhiên biến thành trong suốt thế này?"

Đan Tử Ngụy đưa bàn tay ra sau lưng ngắt mạnh. "Tề Nhất của cậu còn chưa tới Hóa Thần kỳ?"

"Ừ, nó không trâu như Đoạn Tu Viễn nhà bác, còn kẹt ở Nguyên Anh kỳ giữa đây này."

Có thể kẹt ở Nguyên Anh chính là một loại hạnh phúc... Đan Tử Ngụy cười gượng, hắn tỉnh lược vài phần không thể miêu tả, nói với Thái Tuế trải nghiệm Hóa Thần của mình.

Thanh niên tóc màu vỏ quýt nháy mắt mất bình tĩnh. "Bọn nó thăng cấp là phải trừ "mạng" của tụi mình? Nguyên Anh kỳ trừ 50, Hóa Thần kỳ trừ 75, Đại Thừa kỳ chẳng phải trừ 100 à? Còn Độ Kiếp kỳ sau chót nữa, ở đâu có chừng đó MP đút ăn bọn nó, tụi nó thật sự phải hút chết tụi mình sao ——"

"...... Chết?"

Tiếng nói đột ngột vang lên dọa các thiên đạo nhảy dựng một cái thật mạnh, quay đầu lại thấy Tề Nhất không biết đã mò qua hồi nào. Thanh niên mắt tròng đôi năm ngón tay bấm một bốc quyết, dường như muốn tính lại cái quẻ vừa rồi. Nhưng lúc này các thiên đạo đều im như thóc, hắn đương nhiên không có được thông tin gì hữu dụng.

Khi thấy Đoạn Tu Viễn trong phòng, mắt Tề Nhất sáng lên. "Đoạn huynh."

Hắn ở ngoài cửa lễ độ kêu một tiếng. "Ta có thể tiến vào không?"

Đoạn Tu Viễn mở mắt, như một pho tượng băng gội rửa dương quang, chảy tan ra mấy phần nhân khí. "Mời."

Đan Tử Ngụy và Thái Tuế theo Tề Nhất vào phòng, hai thiên đạo nhìn chằm chằm các thiên kiêu hài hòa ngồi chung, nhưng không còn cảm thấy vui mừng nữa, chỉ có tâm tình phòng bị phức tạp.

"Vọng Nhân cư giã biệt, nhiều năm chưa gặp lại, thật là tưởng niệm." Tề Nhất lấy trà thay rượu kính Đoạn Tu Viễn một ly. "Khi đó rời đi vội vàng, chưa kịp cảm tạ huynh —— đa tạ Đoạn huynh trả lại cho ta di vật của Trí Viễn sư huynh."

Đoạn Tu Viễn gật đầu nhận lòng biết ơn của Tề Nhất, Tề Nhất đặt ly trà xuống, có chút chần chừ nói. "Gần đây huynh phải cẩn thận một chút. Tu vi của huynh tiến triển quá nhanh, có thể sẽ có lời đồn huynh lấy được truyền thừa Vọng Nhân cư..."

Tề Nhất nói đến một nửa liền mất giọng, chằm chằm nhìn thẳng hạt châu hắc bạch mà Đoạn Tu Viễn đẩy ra ngay trước mặt mình. Hai luồng sương mù đen trắng không dung hợp chính giữa hạt châu du tẩu quấn quýt tựa cá âm dương, lộ ra một chữ "Vọng" như ẩn như hiện.

Phản ứng đầu tiên của Tề Nhất chính là tức tốc đóng cửa lại, bày ra tầng tầng kết giới, làm xong tất cả những thứ này rồi mới rớt mồ hôi lạnh mà dò hỏi. "Đây là của vị kia...?"

Thấy Đoạn Tu Viễn lãnh đạm gật đầu, Tề Nhất nói cũng không nói được, vừa cảm động vì sự tín nhiệm của Đoạn Tu Viễn với mình, vừa cho rằng Đoạn Tu Viễn tùy tiện lấy ra như vậy cực kỳ không thích đáng.

Dù lúc này lập trường nhạy cảm, Thái Tuế cũng nhịn không được cảm thán sự lợi hại của Đoạn Tu Viễn. "Lúc iem và Tề Nhất còn bị nhốt ở Nhĩ Chi Khuyết, tự nhiên lại bị Vọng Nhân cư tống ra, hóa ra là bị kiếm tu nhà bác đánh thông."

Đan Tử Ngụy càng ngổn ngang trăm mối, dưới tình trạng gay go như vậy, truyền thừa của Vọng Nhân cư cuối cùng vẫn rơi vào trong tay Đoạn Tu Viễn.

—— Vì hắn không có mặt.

Đúng như hắn suy nghĩ trước đó: hắn không có mặt, tốt hơn lúc hắn có mặt.

Đan Tử Ngụy lúc này mới nhận thấy một việc: mỗi lần hắn đăng xuất, Đoạn Tu Viễn đều luôn phát triển theo hướng tốt nhất —— như vậy mới xem như gia tăng độ khó cho người chơi. Trước đó hắn còn kinh ngạc vì mỗi lần đăng nhập Đoạn Tu Viễn đều thăng cấp, nhưng ở đâu có chuyện ngon ăn như vậy, "Role-play" căn bản không phải một trò chơi để người chơi thẳng cẳng mà qua cửa.

Rất nhiều chuyện đã làm trước kia, hiện tại nhìn lại rõ ràng buồn cười như chủ động đưa đồ đao cho đao phủ.

"Phiến Tử..." Thái Tuế trông thấy sắc mặt Đan Tử Ngụy, cố gắng động viên tinh thần. "Đừng có rầu! Bọn nó trâu cỡ nào thì cũng chỉ là phàm nhân, tụi mình chính là thiên đạo! Hệ thống không phải cho một quyền hạn mới sao? Bác dùng đối phó nó đi —— đúng rồi, mấy cái này cho bác!"

Đan Tử Ngụy trợn tròn mắt chằm chằm nhìn năm tơ nhân quả và ba ngọc vận mệnh trong tay, ánh mắt nhìn Thái Tuế như trông thấy quái vật. "Cậu sao có nhiều đạo cụ như thế?"

"Vì iem nhọ." Kẻ đáng sợ kia còn thật sự tỏ vẻ buồn rười rượi. "Sau khi bị ném khỏi Vọng Nhân cư, iem và Tề Nhất rớt ngay một đám ma tu cùng gamer —— bác không biết khi đó nguy hiểm cỡ nào đâu, cũng may iem nhanh trí chọn một thằng phát động thiết lập bài danh "Bánh Xe Vận Mệnh", hai đứa quyết đấu xong thì hỗn chiến cũng gần như kết thúc, dưới đất la liệt không biết bao nhiêu thi thể và đạo cụ —— iem mém chút cũng thẳng cẳng nằm dưới đó!"

Đan Tử Ngụy cũng sắp lờ mờ không biết "nhọ" có phải có nghĩa xấu hay không, phàm nhân như hắn thật sự không thể đánh giá vận khí như thần này của Thái Tuế, chỉ có thể thành thật nói cảm ơn.

"Cám ơn làm gì." Thái Tuế háo hức muốn thử. "Mau thử coi mấy cái đạo cụ này có thể làm ra ngọc tâm ma không."

Tương tự tơ nhân quả và tơ cơ duyên, Đan Tử Ngụy phỏng đoán ngọc vận mệnh và ngọc tâm ma có lẽ có quan hệ đồng dạng. Quả thật không sai, khi hắn đem ba khối ngọc vận mệnh giao cho nhóc Gaia, búp bê tóc bạc phun ra một chữ bong bóng. [Hợp thành?]

"Hợp thành."

Không bao lâu sau, một khối ngọc đen như mực rơi vào trong tay Đan Tử Ngụy, cũng dây thắt đỏ tươi như ngọc vận mệnh, sắc thái lại như bị nhúng máu mà ngâm ra.

【Ngọc tâm ma

Thuộc tính: ♣10

Loại hình: Đạo cụ đặc biệt

Hiệu quả: Kích thích cường hóa dục vọng của đối tượng tùy ý, hình thành tâm ma.

Giải thích: Tham, sân, si, mạn nghi (tham lam, giận dữ, si dại, chậm chạp, nghi ngờ) —— đây là ngũ độc nhân tâm.】

"...... Nhìn có hơi ghê ghê." Thái Tuế nói ra suy nghĩ trong lòng Đan Tử Ngụy.

Các thiên đạo đồng thời nhìn thiên kiêu của họ, lúc này Đoạn Tu Viễn và Tề Nhất đang nghiên cứu hạt châu hắc bạch kia.

"Ta chưa giải được pháp này." Đoạn Tu Viễn nói.

"Cái này..." Tề Nhất hít sâu một hơi. "Ta có thể xem không?"

Đoạn Tu Viễn không nói gì, lại là ngầm đồng ý.

Tề Nhất cẩn thận cầm hạt châu lên, mắt tròng đôi chằm chằm nhìn không chớp mắt. Hạt châu không biết tạo thành từ chất liệu gì, dù dưới ánh nhìn của mắt tròng đôi, cũng không thấu được sự huyền diệu trong đó. Tề Nhất thử đưa linh lực vào, lại bị hạt châu bài xích. Hắn nghiên cứu nửa ngày tìm khắp nơi mà không ra phương pháp phá giải, theo thói quen lấy đạo cụ ra từ ngực chuẩn bị bốc quẻ.

"—— Tiêu!" Thái Tuế há mồm, cuối cùng chỉ có thể phun ra từ này.

Lúc team thiên kiêu chưa giải được cái này, team thiên đạo sớm đã dùng thiên nhãn nhìn thấu hạt châu mồn một.

—— Chỉ có thể dùng câu "nhìn thấy rợn người" để mà hình dung.

Trong hạt châu hắc bạch, vị vọng nhân ngông cuồng kia không chỉ để lại công pháp đối kháng thiên đạo, còn trần trụi nói ra "chân tướng".

【Thiên đạo bất nhân, coi vạn vật chẳng khác gì chó rơm

Ở dưới thiên đạo, con người cùng vạn vật còn lại không khác là bao, đều là sinh sinh tử tử tới tới đi đi, thuộc về luân hồi.

Song tu chân giả lại ngông cuồng vọng cầu phi thăng trường sinh, nhảy khỏi luân hồi, tất nhiên là đối nghịch với trời.

May mà đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, lưu một đường thoát.

Người ta có thể tu đạo, đoạt tạo hóa thiên địa mà dùng cho chính mình, giành lấy một đường sinh cơ đó.

Muốn phi thăng, tất phải nghịch thiên.

Thiên đạo bất nhân, coi vạn vật chẳng khác gì chó rơm —— thế thì đã sao, mệnh ta do ta không do trời!】

Dù đã phỏng đoán được tám chín phần mười, Đan Tử Ngụy cũng bị quả ghi chép này đập thẳng vào đầu mắt nổ đom đóm. Ý của thiết lập qua cửa sáng tỏ chưa từng thấy, đối với thiên đạo mà nói, tu chân giả cần bị tiêu diệt giống như châu chấu.

"Đoạt tạo hóa thiên địa mà dùng cho chính mình —— tụi mình thật sự sẽ bị bọn nó nuốt mất!" Thái Tuế than khóc thê lương trước nay chưa từng có. "Hóa ra iem chính là nuôi sói trong nhà —— cho mày bốc nè!"

Uỳnh!

Thái Tuế vươn tay kích hoạt điểm kiếp hình thành do bốc quẻ, một tia thiên lôi từ hư không đánh xuống, phăng nguyên con Tề Nhất. Thanh niên mắt tròng đôi "AH" một cái phun ra một ngụm máu to, hắn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn lên trên, mắt tròng đôi hơi nở to, thay vì nói là bị sét phăng choáng váng, không bằng nói là căn bản không thể tin được kẻ phăng mình là ai.

Tới Đan Tử Ngụy cũng không ngờ Thái Tuế sẽ phăng sét quyết đoán như vậy, nhất là khi nhớ lại Thái Tuế lúc trước cẩn trọng bảo vệ Tề Nhất bốc quẻ thế nào, sợ là cả bản thân Thái Tuế cũng không nghĩ tới chuyện có một ngày người ra tay với Tề Nhất sẽ chính là mình.

"Mày bất nghĩa cũng đừng trách tao bất nhân..." Thái Tuế lầm bầm xây lại tâm lý, tay cũng không ngừng động tác. Lại một tia thiên lôi nữa đánh xuống, mắt thấy Tề Nhất sắp trúng đòn, Đoạn Tu Viễn bên cạnh ra tay. Kiếm tu áo trắng năm ngón tay khép lại, vươn tay chém một cái, thiên lôi khiến Tề Nhất bị thương nặng kia dưới tay Đoạn Tu Viễn lại yếu ớt không chịu nổi một đòn, bị đánh tan như thủy tinh nát bấy.

"Yểm trợ ta ——"

Tề Nhất ném mai rùa nhiễm máu qua một bên, cứng lòng lên bắt đầu dùng cỏ thi. Thái Tuế tức khắc càng thêm nóng ruột, nhưng thiên lôi đánh xuống đều bị Đoạn Tu Viễn Hóa Thần kỳ chặn mất. "Bốc quẻ cỏ thi là thu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net