Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Nhưng—"

Cô ngừng nói, và Colin tự thấy khá thất vọng khi biết cô định nói cái gì. "Nhưng gì, Penelope?" anh thúc giục.

"Không có gì."

"Với anh không sao đâu." Bàn tay anh đặt trên cánh tay cô, và vì thế anh siết nhẹ, để cô biết ý anh vừa bảo.

Trong một thời gian dài, anh đã không nghĩ rằng cô sẽ thực sự đáp lại, và rồi, ngay khi anh nghĩ rằng nụ cười ngụy trang sẽ nứt toạc ra—dù sao thì họ cũng ở nơi công cộng, và điều đó sẽ không xảy ra, và cũng không nên yêu cầu bình luận hay suy đoán bằng cách tỏ ra khẩn cấp và băn khoăn—cô thở dài.

Một âm thanh đáng yêu, thoải mái, dịu dàng, và khôn ngoan đến lạ. Và nó khiến anh muốn nhìn cô kỹ hơn, để nhìn vào tâm trí cô, để nghe nhịp điệu của tâm hồn cô.

"Colin," Penelope lặng lẽ nói, "nếu anh cảm thấy thất vọng với hoàn cảnh hiện tại của mình, anh nên làm gì đó để thay đổi nó. Nó thực sự rất đơn giản."

"Đó là những gì tôi làm," anh nói với một cái nhún vai bất cẩn. "Mẹ anh buộc tội anh vì đã chọn rời khỏi đất nước hoàn toàn theo ý thích, nhưng sự thật là—"

"Anh làm chỉ khi thấy hụt hẫng," cô kết thúc câu giùm anh.

Anh gật. Cô ấy hiểu anh. Không chắc vì sao diễn ra, hay nó có ý nghĩa như nào, nhưng Penelope Featherington thấu hiểu anh.

"Em nghĩ anh nên xuất bản nhật ký của mình," cô nói.

"Không thể."

"Tại sao?"

Anh khựng lại, buông tay cô ra. Thực ra anh không có câu trả lời nào cả, ngoài tiếng đập thình thịch trong tim. "Ai sẽ muốn đọc nó chứ?" cuối cùng anh cũng hỏi.

"Em nè," cô thẳng thắn nói. "Eloise, Felicity..." cô thêm, đếm tên trên ngón tay. "Mẹ anh, Quý bà Whistledown, chắc luôn," cô nói kèm nụ cười tinh nghịch. "Bà ta viết về anh cũng kha khá đó."

Tính hài hước của cô ấy rất dễ lây lan, và Colin không thể kìm được nụ cười của mình. "Penelope, sẽ không thể tính nếu những người duy nhất mua cuốn sách là những người anh biết."

"Tại sao không?" Môi cô giật giật. "Anh quen rất nhiều người. Tại sao, nếu chỉ tính thành viên Bridgerton—"

Anh nắm lấy tay cô. Anh không biết tại sao, nhưng anh lại nắm lấy tay cô. "Penelope, dừng lại."

Chỉ là, cô cười to. "Em tưởng Eloise đã bảo em rằng anh có hàng đống anh em họ, và—"

"Đủ rồi," anh cảnh báo. Nhưng anh vẫn cười toe toét khi cất lời.

Penelope nhìn xuống cảnh tay trong tay, rồi nói, "Hàng tá người sẽ muốn đọc về hành trình của anh đấy. Có thể ban đầu chỉ vì anh là một người nổi tiếng ở London, nhưng không lâu sau đó mọi người sẽ nhận ra anh là một nhà văn giỏi như thế nào. Và sau đó họ sẽ quảng bá nhiều hơn nữa."

"Anh không muốn thành công khi chỉ dựa trên danh xưng Bridgerton," anh nói.

Cô buông tay anh ra và đặt tay lên hông. "Anh thậm chí còn không thèm nghe em đang nói gì ư? Em chỉ bảo rằng-"

"Hai người đang nói về cái gì vậy?"

Eloise. Trông rất, rất tò mò.

"Không gì," họ đồng thanh thốt ra.

Eloise khịt mũi. "Đừng nhạo báng tôi như vậy. Không không. Penelope trông như thể cậu ấy sẽ thét ra lửa bất cứ lúc nào."

"Anh trai của cậu chỉ là rất khó hiểu," Penelope nói.

"Chà, không mới mẻ cho lắm," Eloise đáp.

"Đợi một chút!", Colin kêu lên.

"Nhưng sao," Eloise thăm dò, hoàn toàn phớt lờ anh trai, "anh ấy khó hiểu về cái gì?"

"Đây là vấn đề riêng tư," anh rống lên.

Eloise nói: "Điều đó làm cho mọi thứ trở nên thú vị hơn. Cô nhìn Penelope chờ đợi.

"Thật xin lỗi," Penelope nói. "Tớ thật sự không nói được đâu."

"Không thể tin được!" Eloise kêu lên. "Cậu dám giấu tớ."

"Không," Penelope đáp, thấy bản thân hài lòng đến lạ. "Tớ không có."

"Không thể tin được," Eloise lặp lại, xoay sang phía anh trai cô. "Tớ không tin đâu."

Môi anh nhếch lên thành một nụ cười nhạt nhất. "Tin đi."

"Hai người giấu bí mật với em."

Anh nhướng mày. "Em nghĩ anh sẽ kể hết mọi thứ cho em sao?"

"Tức nhiên không." Cô cau có. "Nhưng em nghĩ Penelope thì có."

"Nhưng đây không phải bí mật của tớ," Penelope nói. "Nó là của Colin."

"Tôi nghĩ hành tinh này đang quay vòng trên trục," Eloise càu nhàu. "Hoặc có lẽ nước Anh sắp va chạm nước Pháp rồi. Tất cả những gì tôi biết rằng đây không còn là thế giới tôi thấy sáng nay nữa."

Penelope không biết làm gì hơn. Cô cười khúc khích.

"Và cậu lại đang cười nhạo tớ!" Eloise thêm vào.

"Không, tớ nào dám," Penelope đáp, cười to. "Thật, chẳng dám."

"Em biết em cần gì không?" Colin hỏi.

"EM á?" Eloise truy vấn.

Anh gật đầu. "Một tấm chồng."

"Anh xấu xa như Mẹ vậy!"

"Anh có thể tồi hơn nhiều nếu anh nhúng tay vào đó."

"Chẳng dám nghi ngờ vụ đó đâu," Eloise đáp trả.

"Ngừng, ngừng!" Penelope nói, bây giờ mới thật sự cười hết mức.

Hai anh em cùng nhìn cô chờ đợi, như thể muốn nói, Giờ sao?

"Tớ rất vui vì đã đến tối nay," Penelope nói, những từ ngữ tuôn ra phóng khoáng từ đôi môi. "Tớ không thể nhớ một buổi tối đẹp hơn. Thực sự, không thể."

Vài giờ sau, khi Colin đang nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà trong phòng ngủ trong căn hộ mới của anh ở Bloomsbury, anh chợt nhận ra rằng mình cũng cảm thấy y như vậy.


*Wolfgang Amadeus Mozart (tên đầy đủ là Johannes Chrysostomus Wolfgangus Theophilus Mozart) là nhà soạn nhạc người Áo nổi tiếng, quan trọng và có tầm ảnh hưởng trong âm nhạc cổ điển châu Âu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net