Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

translator & editor: Bon

Colin Bridgerton được vây quanh bởi các thiếu nữ tươi tắn trong buổi nhạc kịch Smyth-Smith vào tối Thứ Tư, tất cả đều xu nịnh trên bàn tay đau thương của cậu ta.

Tôi đây không rõ nguyên nhân của cơn đau đó—thực vậy, Ngài Bridgerton khá kín tiếng về điều đó. Nói về sự khó chịu, người đàn ông trong chủ đề trông buồn bực bởi thành tâm điểm của ánh mắt. Thật, Cây bút này đã tình cờ nghe được ngài trò chuyện cùng anh trai Anthony rằng ngài ước đã bỏ (từ không thể lặp lại) cuộn băng tay ở nhà.

TỜ BÁO XÃ HỘI CỦA QUÝ BÀ WHISTLEDOWN, NGÀY 14 THÁNG 4 NĂM 1824

Tại sao sao sao cô lại làm vậy với bản thân?

Năm này qua tháng nọ, lời ngỏ đến từ người đưa tin, và năm này qua năm kia, Penelope thề rằng cô ấy sẽ không bao giờ, như Chúa chứng giám, không bao giờ tham dự buổi nhạc kịch của Smythe-Smith nữa.

Và vẫn năm qua năm, cô thấy mình an tọa trong phòng nhạc của nhà Smythe-Smith, cố gắng hết sức để không co rúm (ít nhất là không để ai thấy) khi thế hệ quý cô mới nhất của Smythe-Smith tàn sát hình thể âm nhạc của Ngài Mozart* tội nghiệp.

 Thật đau đớn. Sợ hãi, xấu hổ, ghê tởm trong đau đớn. Thực, không từ gì có thể diễn tả nữa.


Dường như còn khó hiểu hơn khi Penelope luôn là người kết thúc hàng ghế đầu, hoặc gần cuối, điều này thật quá kinh khủng. Và không chỉ tai nghe. Cứ sau vài năm, sẽ có một tiểu thư Smythe-Smith nhận ra được cô ấy đang tham gia vào cái được gọi là tội ác chống đối luật thính giác. Trong khi những quý cô khác tra tấn chiếc violin và piano của họ với tiềm tàng mãnh liệt, thì cô gái kỳ quặc này lại chơi với vẻ mặt đau khổ—cái biểu hiện mà hẳn Penelope rất rõ.

Đó là gương mặt mà ta muốn ở chốn nào đó khuất đây. Bạn có thể cố để che đậy, nhưng nó sẽ luôn xuất hiện ở khóe miệng đó, chặt và căng ra. Và đôi mắt nữa, tất nhiên, lơ lửng lên trên hoặc xuống dưới hơn góc nhìn của ai khác.

Có trời mới biết mặt Penelope bị bỏ bùa với cái biểu hiện đó bao nhiêu lần.

Hẳn là lý do vì sao cô không bao giờ ở nhà vào cái đêm của Smythe-Smith. Ai đó phải gặng cười khích lệ và giả vờ như đang phiêu nhạc.

Bên cạnh đó, dù gì cô cũng không bị ai ép đến và nghe nhiều hơn một lần mỗi năm.

Tuy nhiên, không thể trách nếu ai đó nghĩ phải ngốn cả gia tài để đổi được một cái bịt tai kín đáo.

Bộ tứ đang khởi động—một nồi cám heo của nốt và thang âm loạn xạ, hứa hẹn sẽ còn tệ hơn khi họ bắt đầu chơi một cách cống hiến. Penelope được an tọa ở chính giữa hàng hai, dù khiến cho em gái của cô, Felicity , thất vọng.

"Rõ là còn hai chỗ đẹp ở ngay góc sau," Felicity rít vào tai cô.

"Quá trễ rồi," Penelope đáp, đặt mông xuống chiếc ghế đệm mỏng.

"Chúa cứu tôi," Felicity than thở.

Penelope với lấy tờ chương trình và bắt đầu lướt qua nó. "Nếu chúng ta không ngồi đây, ai đó sẽ giành mất," cô nói.

"Em muốn vậy mà!"

Penelope choàng tới đủ gần để chỉ mình em gái có thể nghe thấy tiếng cô lẩm bẩm. "Chúng ta được giám thị luôn phải lịch sự và mỉm cười. Hãy tưởng tưởng ai đó như Cressida Twombley ngồi đây và cười khúc khích suốt buổi đi."

Felicity nhìn quanh. "Em không nghĩ Cressida Twombley sẽ bị mắc kẹt ở đây đâu."

Penelope quyết định bỏ qua câu nói. "Điều duy nhất họ cần là một là ai đó ngồi ngay trước đây và ai đó thích đưa ra những lời phê bình không thiện chí. Những quý cô đáng thương đó sẽ bị hành quyết."

"Kiểu gì cũng bị mà," Felicity càu nhàu.

"Không, họ sẽ không," Penelope nói. "Ít ra không phải người này, này, hay này," cô vừa nói vừa chỉ tay vào hai cô đàn violin và một cô đàn piano. Nhưng người đó"—cô kín đáo ra hiệu vào cô gái với chiếc cello chính giữa hai đầu gối—"đã đủ khốn khổ rồi. Ít ra chúng ta có thể giúp mọi thứ bớt tệ hơn bằng cách không để ai đó nhỏ nhen và thô lỗ ngồi đây."

"Cô ấy sẽ chỉ bị Quý bà Whistledown moi móc tuần này," Felicity lẩm bẩm.

Penelope mở miệng định nói gì thêm, nhưng ngay chăng lúc đó cô nhận ra cái người vừa ngồi vào chiếc ghế đối diện lafEloise.

"Eloise," Penelope gọi với vẻ sáng bừng chân thật. "Tớ tưởng cậu định ở nhà chứ."

Eloise nhăn nhó, làn da cô chuyển tái xanh rõ ràng. "Tớ không biết nói sao nữa, nhưng tớ có vẻ không thể tránh. Như kiểu một tai nạn xe ngựa. Cậu đừng có nhìn tớ."

"Hoặc nghe," Felicity nói, "phòng trường hợp thôi."

Penelope cười. Cô không ngăn được.

"Tớ nghe thấy cậu vừa bảo gì về Quý bà Whistledown khi tớ tới đúng chứ?" Eloise hỏi.

"Em nói Penelope," Felicity đáp, hơi thô thiển nghiêng người qua chị gái cô chỉ để nói với Eloise, "rằng họ sau sẽ bị Quý bà Whistledown khai tử tuần này."

"Chị không biết nữa," Eloise nói chắc chắn. "Bà ta không chọn những quý cô nhà Smythe-Smith, mỗi năm. Không hiểu tại sao."

"Ta biết lý do," tiếng khúc khích đáp từ phía sau.

Eloise, Penelope và Felicity cùng xoay đầu, rồi loạng choạng lùi lại khi thấy cây gậy của Quý bà Danbury áp sát mặt họ một cách nguy hiểm.

"Phu nhân Danbury," Penelope nuốt nước bọt, không thể cản lại ý muốn sờ mũi mình—chỉ để trấn an bản thân rằng cái mũi còn đó.

"Ta biết Bà Whistledown đã tìm ra điều gì," Quý bà Danbury nói.

"Vâng?" Felicity hỏi.

"Bà ta có trái tim nhân hậu," quý bà trung niên nói tiếp. "Cháu thấy người"—bà trỏ cây gậy về hướng của nghệ sĩ cello, gần như xuyên thủng tai của Eloise—"ngay đó không?"

"Vâng," Eloise nói, xoa xoa lỗ tai, "mặc dù ta không nghĩ ta sẽ muốn nghe cô ta."

"Có lẽ là một phước lành," Phu nhân Danbury nói trước khi quay về chủ đề đang bàn luận. "Cháu có thể cảm tạ ta sau."

"Bác đang nói gì về cô gái cello à?" Penelope nhanh chóng nói, trước khi Eloise bật ra gì đó không phù hợp.

"Tất nhiên ta. Nhìn cô ấy đi," Quý bà Danbury đáp. "Khốn khổ. Và nên như vậy. Người duy nhất rõ manh giáp mỏng manh khủng khiếp của chúng. Ba cô còn lại đứt âm như một con ruồi vậy."

Penelope trao em gái một cái nhìn tự mãn.

"Hãy nhớ lời ta," Quý bà Danbury nói. "Quý bà Whistledown chẳng có gì để nói về cái buổi nhạc này. Bà ta không muốn tổn thương tấm lòng của kia. Phần còn lại—"

Felicity , Penelope và Eloise đều cúi xuống mỗi khi cây gậy quơ qua.

"À. Bà ta không thể cẩu thả phần còn lại đâu."

"Đó là một giả thiết thú vị," Penelope nói.

Phu nhân Danbury hài lòng ngồi xuống chiếc ghế của mình. "Đúng như vậy. Phải không?"

Penelope gật đầu. "Cháu nghĩ bác đúng rồi ạ."

"Hmmm. Thường thôi."

Vẫn vặn người trên ghế, Penelope xoay sang Felicity trước, rồi tới Eloise, và nói, "Đó cũng là lý do tôi đến buổi nhạc kịch tệ hại này năm qua năm."

"Để gặp Quý bà Danbury?" Eloise hỏi, chớp mắt với vẻ bối rối.

"Không. Vì dạng tiểu thư như cô ấy." Penelope trỏ vào cô gái cello. "Bởi vì tớ biết chính xác cảm giác của cô ấy."

"Đừng ngốc thế, Penelope," Felicity nói. "Chị chẳng bao giờ thèm chơi piano trước công chúng, và kể cả chị làm thế, chị cũng khá chuyên nghiệp mà."

Penelope quay về phía em gái. "Không phải về âm nhạc, Felicity."

Và rồi điều lạ nhất đã xảy đến với Quý bà Danbury. Thay mặt. Hoàn toàn, vô cùng, bất ngờ. Đôi mắt bà trở nên mơ hồ và đăm chiêu. Và đôi môi, thường hơi mím lại ở khóe, châm chọc cũng dịu đi. "Ta cũng thuộc dạng đấy, Quý cô Featherington," bà nói, thật im ắng tới nỗi Eloise và Felicity buộc phải tiếp lời, Eloise với, "Xin thứ lỗi?" và Felicity với một câu kém thanh lịch hơn, "Cái gì?"

Nhưng Quý bà Danbury chỉ để mắt đến Penelope. "Đó là lý do ta dự tiệc, mỗi năm," quý bà trung niên nói. "Như cháu."

Và trong một khoảnh khắc Penelope cảm nhận điều kỳ quặc nhất của sự liên kết với quý bà lớn tuổi này. Điều đó thật điên rồ, bởi họ không có điểm chung gì ngoài giới tính—không phải tuổi hay trạng thái, không gì hết. Tuy nhiên gần như nữ công tước đã chọn cô vì một lý do nào đó—có mục đích nhưng Penelope chẳng thể đoán. Nhưng bà trông có vẻ quyết tâm thắp lên ngọn lửa cho cuộc đời luôn ngăn nắp và nhàm chán của Penelope.

Và Penelope không thể không nghĩ rằng nó đang có hiệu quả.

Thật tuyệt khi biết ta không chính xác như chúng ta nghĩ nhỉ?

Những câu từ của Quý bà Danbury vào đêm hôm trước vẫn ám ảnh trong đầu Penelope. Như một lời cầu nguyện trong kinh thánh. Như một lời đố.

"Cháu biết ta đang nghĩ về gì không, Quý cô Featherington?" Phu nhân Danbury hỏi, giọng điệu nhẹ rõ giả.

"Cháu chẳng thể cố mà đoán được," Penelope đáp với sự chân thành sâu sắc—và kính trọng—trong lời nói.

"Ta nghĩ cháu có thể là Quý bà Whistledown."

Felicity và Eloise há hốc mồm.

Đôi môi của Penelope hé mở vì ngạc nhiên. Chưa từng có một ai nghĩ đến việc buộc tội cô như vậy.

Nó thật khó tin...không tưởng...và...

Khá tâng bốc, thiệt sự.

Penelope tự thấy mình cười mỉm chi, và cô nhoài người tới, như thể sẵn sàng để truyền đạt một báo cáo quan trọng.

Quý bà Danbury ngã về trước.

Felicity và Eloise rướn theo.

"Bác biết cháu đang nghĩ gì không, Phu nhân Danbury?" Penelope hỏi, bằng giọng nhẹ nhàng lôi cuốn.

"Chà," Quý bà D đáp, đôi mắt lóe lên chút quỷ quyệt, "Ta sẽ bảo rằng ta không thể kiên nhẫn được lâu, nhưng cháu đã một lần nói rồi đó, cháu nghĩ ta là Quý bà Whistledown."

"Vậy ư?"

Quý bà Danbury cười phóng khoáng. "Cũng có thể là ta."

Felicity và Eloise há hốc lần nữa, to hơn lần trước.

Dạ dày Penelope quặn lên.

"Bác đang thừa nhận đấy à?" Eloise thì thầm.

"Tức nhiên ta không thừa nhận rồi," Phu nhân Danbury quát, thẳng lưng và gõ cây gậy xuống sàn đủ mạnh để ngăn bộ tứ nhạc-công khỏi khúc khởi động. "Kể cả nếu nó là sự thật đi—và ta không thừa nhận là nó đúng hay sai đâu nhé—liệu ta có thành kẻ khờ nếu ta thừa nhận không chứ?"

"Vậy sao bác lại bảo—"

"Đám ngờ nghệch, bởi vì, ta đang cố làm rõ vấn đề."

Sau đó, bà tiếp tục im lặng tới khi Penelope buộc phải hỏi, "Là?"

Quý bà Danbury ném cho họ một cái nhìn cực kỳ cáu tiết. "Rằng ai cũng có thể là Quý bà Whistledown," bà kêu lên, gõ cây gậy xuống sàn với một sinh lực mới. "Bất kỳ ai trong chúng ta."

"Chà, ngoài cháu ra," Felicity thêm vào. "Cháu khá chắc chắn không phải cháu."

Phu nhân Danbury thậm chí còn chẳng thèm quăng cho Felicity một cái ánh mắt. "Để ta bảo các cháu cái này," bà nói. 

"Bọn cháu chẳng dám ngăn bác đâu," Penelope nói, thật ngọt ngào như một lời khen. Và nếu nói thật thì, đó là một lời khen. Cô rất ngưỡng một Quý bà Danbury. Cô ngưỡng mộ bất kỳ ai có thể nói thẳng tâm tư trước đám đông.

Phu nhân Danbury cười khúc khích. "Cháu có nhiều thứ tiềm ẩn hơn vẻ ngoài đấy, Penelope Featherington."

"Thật vậy," Felicity nói với nụ cười. "Chị ấy có lúc xấu tính, thí dụ vậy. Không ai tin chuyện đó cả, nhưng khi chúng cháu còn nhỏ—"

Penelope thúc cùi chỏ vào hông cô ấy.

"Đấy?" Felicity nói.

"Cái mà ta muốn bảo," Quý bà Danbury tiếp lời, "rằng bọn quý tộc đang lầm tưởng về câu đố của ta."

"Vậy người định gợi ý gì cho chúng cháu nào?" Eloise hỏi.

Quý bà Danbury hất tay qua mặt Eloise. "Ta phải giải thích cái mà họ sai đã," bà nói. "Cứ mà nhìn vào những người hiển-nhiên. Người như mẹ cháu," bà nói, xoay người về phía Penelope và Felicity.

"Mẹ?" họ cùng thốt lên.

"Ôi, làm ơn," Quý bà Danbury chế giễu. "Một kẻ bận rộn chưa từng thấy trong thị trấn. Bà ta như kiểu dạng mà ai cũng nghi ngờ."

Penelope chẳng biết phải nói gì với điều đó. Mẹ cô là một tay buôn chuyện tai tiếng, nhưng thật khó để ngầm định bà là Quý bà Whistledown.

"Nên là," Quý bà Danbury tiếp tục, với cái nhìn sắc sảo, "không thể nào là bà ta."

"Chà, đó," Penelope đáp có chút mỉa mai, "và sự thật rằng Felicity và cháu cũng chắc cú là không phải mẹ."

"Xùy. Nếu mẹ cháu là Quý bà Whistledown gì gì đó, bà ta phải biết đường mà giữ bí mật khỏi bọn cháu."

"Mẹ cháu ư?" Felicity nói thẳng thừng. "Cháu không nghĩ thế đâu."

"Cái mà ta định bảo," Quý bà Danbury nhấn mạnh, "trước tất cả những gián đoạn chết tiệt này—"

Penelope nghĩ cô đã nghe thấy tiếng khịt mũi của Eloise.

"—là nếu như Quý bà Whistledown là ai đó rành rành, thì bà ta đã bị bắt chẹt từ lâu rồi, cháu không nghĩ vậy sao?"

Lặng, cho tới khi nhận ra cần một câu đáp rõ ràng nào đó, thì cả ba mới cùng gật đầu với vẻ cân nhắc và góc độ phù hợp.

"Bà ta là người mà không ai nghĩ đến," Quý bà Danbury nói. "Bà ta sẽ là."

Penelope thấy mình lại gật đầu nữa. Phu nhân Danbury nói có lý, theo một kiểu lạ lùng.

"Đó là sao," quý phụ trung niên tiếp tục đắc thắng, "ta hẳn không thích hợp là một ứng cử viên!"

Penelope chớp mắt, rõ là không theo kịp cái logic này. "Xin thứ lỗi?"

"Ôi, làm sao." Phu nhân Danbury trao một cái nhìn hơi khá khinh bỉ. "Cháu không nghĩ đến cháu là người đầu tiên nghi ngờ ta à?"

Penelope lắc đầu. "Cháu vẫn nghĩ đó là bác ạ."

Điều đó mang lại cho cô được giá trị của sự tôn trọng. Phu nhân Danbury gật đầu tán thưởng khi bà nói, "Trông táo tợn hơn cả vẻ ngoài."

Felicity rướn người tới và nói với giọng khá bí hiểm, "Đúng vậy."

Penelope đập vào tay em mình. "Felicity!"

"Cháu nghĩ là buổi biểu diễn sắp bắt đầu," Eloise nói.

"Chúa cứu thế," Phu nhân Danbury nhấn mạnh. "Ta không rõ vì sao ta—Ngài Bridgerton!"

Penelope đã xoay mặt về phía khu vực sân khấu nhỏ, nhưng cô nhanh chóng quay lại và thấy Colin đang có những bước tiến về phía cái ghế trống cạnh Quý bà Danbury, tạ lỗi một cách thanh lịch khi chạm phải đầu gối của mọi người.

Lời tạ lỗi đó, đương nhiên, kèm theo một trong những nụ cười chết người của anh, và kết quả là không ít hơn ba quý cô đã tự tan chảy trên chiếc ghế của họ.

Penelope cau mày. Thật kinh tởm.

"Penelope," Felicity thì thầm. "Chị vừa gầm gừ đấy à?"

"Colin," Eloise gọi. "Em không hề biết anh sẽ tới đấy."

Anh nhún vai, khuôn mặt sáng bừng với nụ cười toe toét. "Đổi ý phút cuối. Anh luôn dành trọn một tình yêu cho âm nhạc mà."

"Lời biện giải cho sự hiện diện của anh," Eloise nói với chất giọng khô khan.

Colin đồng tình với câu nói của cô bằng một cái nhướng mày trước khi anh quay sang Penelope và nói, "Chào buổi tối, quý cô Featherington." Anh gật đầu với Felicity bằng một cái khác, "Quý cô Featherington."

Mất một khoảng để Penelope tìm thấy cuốn họng. Họ đã chia tan trong cảnh khó xử nhất trần đời vừa chiều, và giờ anh lại đến với nụ cười thân thiện. "Chào buổi tối, Ngài Bridgerton," cô cuối cùng cũng xoay sở được.

"Liệu có ai biết gì về lịch diễn tối nay không?" anh hỏi, nhìn có vẻ đặc biệt thích thú.

Penelope phải thừa nhận rằng. Colin có cái kiểu nhìn mà như thể lời tiếp đáp bạn sắp nói còn thú vị hơn bất cứ gì trên trần đời. Tài năng, là đó. Đặc biệt như bây giờ, khi ai cũng rõ ràng anh cả thèm quan tâm những gì mà các quý cô Smythe-Smith sẽ chơi tối nay.

"Em nghĩ là Mozart," Felicity nói. "Họ gần như luôn chọn Mozart."

"Đáng thưởng thức," Colin đáp, tựa người vào chiếc ghế như thể anh vừa hoàn thành một bữa ăn xuất sắc. "Tôi là người hâm mộ của Ngài Mozart."

"Theo đó thì," Phu nhân Danbury cười to, thục cùi chỏ vào hông anh ấy, "cháu nên muốn tẩu thoát khi còn có thể đi."

"Đừng ngờ thế," anh nói. "Tôi đoán các quý cô sẽ làm tốt thôi."

"Ôi, không nghi ngờ gì chuyện họ làm hết sức đâu," Eloise nói có vẻ quan ngại.

"Suỵt," Penelope nói. "Tôi nghĩ họ chuẩn bị bắt đầu rồi."

Không, cô thừa nhận với bản thân, rằng cô rằng cô đặc biệt háo hức muốn nghe phiên bản Smythe-Smith của Eine Kleine Nachtmusik. Nhưng cô cảm thấy vô cùng khó chịu với Colin. Cô không chắc phải nói gì với anh—ngoại trừ, bất cứ điều gì cô có định nói, thì cũng chắc chắn không phải trước mặt Eloise, Felicity, và hơn hết là Phu nhân Danbury.

Một người quản gia đi vòng quanh và thổi tắt vài ngọn nến để báo hiệu rằng các quý cô đã sẵn sàng bắt đầu. Penelope chuẩn bị tinh thần, nuốt nước bọt theo cách làm tắc ống tai trong của cô ấy (nó không hoạt động), và rồi màn tra tấn bắt đầu.

Và rồi cứ thế...và bắt...đầu.

Penelope không chắc chắn điều gì đáng suy tư hơn—nhạc hay sự thuật rằng Colin đang ngồi ngay sau lưng cô. Gáy cô nổi gai ốc vì sự nhận thức, và cô thấy mình bồn chồng như điên, ngón tay gõ nhịp không ngừng trên nhung xanh đậm của chiếc váy.

Khi bộ tứ Smythe-Smith sắp gần xong, ba trong bốn quý cô rạng rỡ trước những tràng pháo tay lịch thiệp, và một phần tư—cô gái cello—nhìn như thể muốn chui xuống cái lỗ nào đó cho rồi.

Penelope thở dài. Ít ra cô, trong tất cả mùa hội thất bại, chưa bao giờ bị ép phô bày những khiếm khuyết trước giới quý tộc như những quý cô đây. Cô luôn được phép hòa mình vào bóng tối, lặng lẽ lượn quanh rìa của khán phòng, trông xem những tiểu thư khác khiêu vũ lần lượt trên sàn nhảy. Ôi, mẹ cô xách cô đi chỗ này chỗ kia, cố để đặt cô vào lối đi của quý ông đủ tư cách nào đó, nhưng điều đó cũng chẳng là gì—cả!—như cái mà các quý cô nhà Smythe-Smith buộc phải chịu đựng.

Mặc dù, nói thật thì, ba phần tư trông có vẻ hạnh phúc đến nỗi không quan tâm đến sự kém cõi trong âm điệu của họ. Penelope chỉ cười và vỗ tay. Cô chắc chắn cũng không định phá vỡ ảo tưởng của họ.

Và nếu giả thiết của Phu nhân Danbury đúng, Quý bà Whistledown sẽ không định viết một từ về buổi nhạc kịch này.

Tràng pháo tay dập tắt khá nhanh, và mọi người chẳng mấy chốc đã quay lại, lịch thiệp trò chuyện với người hàng-xóm và để mắt đến chiếc bàn ăn nhẹ ở phía cuối căn phòng.

"Nước chanh," Penelope lẩm bẩm với bản thân. Hoàn hảo. Cô ấy nóng khủng khiếp—rất chi là, cái cô đang suy nghĩ, mặc váy nhung vào một buổi tối ấm áp?—và một thức uống mát lạnh sẽ là thứ khiến cô thấy tốt hơn. Chẳng cả nhắc đến Colin đang kẹt trong cuộc trò chuyện với Phu nhân Danbury, nên giờ là lúc hợp lý để cô trốn thoát.

Nhưng ngay khi Penelope cầm chiếc ly trên tay, cô nghe thấy tiếng quen thuộc của Colin ngay phía sau, thì thầm tên cô.

Cô xoay lại, và trước khi cô có ý tưởng gì về việc đang làm, cô nói, "Xin lỗi."

"Vậy ư?"

"Vâng," cô đảm bảo. "Ít ra em nghĩ vậy."

Đôi mắt anh cong cong ngay khóa. "Cuộc trò chuyện trở nên hấp dẫn từng giây."

"Colin—"

Anh chìa cánh tay ra. "Dạo một vòng với anh quanh phòng nhé?"

"Em không nghĩ—"

Anh dịch cái tay sát lại cô—cỡ một inch hoặc chừng đó, nhưng lời nói vẫn rõ. "Nha," anh nói.

Cô gật và đặt ly nước chanh xuống. "Được thôi."

Họ bước đi trong tĩnh lặng gần như một phút, rồi Colin nói, "Anh muốn tạ lỗi với em."

"Em là người đã xông ra khỏi phòng trước mà" Penelope chỉ ra.

Anh hơi nghiêng đầu, và cô thấy rõ nụ cười nuông chiều thoáng qua đôi môi anh. "Khó có thể gọi đó là 'xông'," anh nói.

Penelope cau mày. Lẽ ra cô không nên bỏ đi trong cơn giận dữ như vậy, nhưng cô ấy đã làm, tự hào về điều đó đến lạ. Không phải ngày nào cũng có một người phụ nữ như cô làm một cú thoát ấn tượng như vậy.

"Chà, em đáng lẽ không nên thô lỗ như thế," cô lẩm bẩm, dù thật sự không có ý định đó.

Anh nhướng một bên mày, rồi quyết định không làm nặng vấn đề. "Anh chỉ muốn tạ lỗi," anh nói, "vì hành xử như thằng nhóc nhõng nhẽo."

Penelope thực sự vấp ngã.

Anh giúp cô lấy lại thăng bằng, rồi nói: "Anh biết rằng có rất nhiều điều trong đời mà anh nên biết ơn. Để biết ơn vì điều đó," anh đính chính lại, miệng anh không hoàn toàn mỉm cười nhưng chắc chắn là bẽn lẽn. "Thật là thô lỗ khó tha khi kêu ca với em."

"Không," cô nói, "em đã dành cả buổi tối để suy nghĩ về những gì anh nói, và trong khi..." Cô nuốt nước bọt, rồi liếm đôi môi khôi khóc. Cô dành cả ngày để nghĩ về từ ngữ thích hợp, và cô tưởng cô đã soạn xong, nhưng giờ khi anh ở đây, cạnh cô, cô chẳng thể nghĩ huống chi là một điều gì đó sai lầm.

"Em có cần một ly chanh khác không?" Colin lịch thiệp hỏi.

Cô lắc đầu. "Anh có quyền riêng tư về cảm nhận của mình," cô thốt ra. "Có thể chúng không phải thứ em cảm được, khi em đặt mình giống anh, nói chung là anh có mọi quyền với chúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net