oneshot.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kamonohashi Ron thích việc khám phá mọi thứ.

Mọi việc trên đời đều có nguyên do và bí ẩn của chúng, việc của gã là lần lượt giải đáp từng chút, từng cái một.

-

"Toto, xem này tôi vừa mua một quán quà, siêu cấp thú vị! Đoán xem, món đấy là gì nhỉ?"

Chà, với Toto mà nói: Ron thật sự như một đứa trẻ: thích khám phá, trải nghiệm bất cứ thứ gì mới lạ và sẽ không ngần ngại làm mọi việc để thỏa mãn điều đó.

"Tiếc là tôi không thể đoán được món quà ấy rồi, Ron."

Vì anh luôn mới lạ theo cách của mình.

Đúng vậy, cả cái cách anh làm tim tôi đập liên hồi chỉ khi anh đang ở cạnh.

-

Ron không thích điều này.

Gã phát hiện dạo gần đây Ishiki của mình có xu hướng khép mình hơn: cậu dường như thu mình lại trước gã, không dễ dàng bị cuốn vào những lần pha trò ngớ ngẩn có chủ đích như trước đây vẫn từng, và đôi mắt...

Có chút gì đó giấu diếm và thoáng buồn.

Anh là thám tử, vậy anh biết tôi đang nghĩ gì chứ?

Chết tiệt, gã chẳng nghĩ được gì.

-

Tối hôm đó đã có đợt mưa sao băng, chính vì thế Ron đã không ngại việc vác cả một chiếc ghế dài, mặc thêm áo khoác, khăn choàng (cho gã, cả Toto nữa) còn chiếc kính thiên văn kia là thứ không cần thiết trong việc này.

"Đã mấy giờ rồi, Ron?"

"Toto chịu khó chút he! Phải tận vài giờ nữa đó."

"..."

"Nhưng tin anh đi, đảm bảo với cậu đợt này sẽ rất đẹp."

---

"Dạo này công việc thì nhiều, còn cậu thì tăng ca thường xuyên, đúng chứ?" – gã bất chợt hỏi, nhưng không phải là giọng điệu cợt bỡn như cậu vẫn thường nghe, trông nghiêm túc và điềm tĩnh hơn đôi phần.

Có vẻ đó là Ron của trước đây, khi cuộc sống của gã vẫn chưa xảy ra những việc tồi tệ kia. Nhưng có lẽ nhờ những việc đó, cậu mới gặp được gã.

"Ừm."

Phải công nhận là gã: gì cũng mò ra được.

"..."

"Mưa sao băng đẹp thật."

Cảm ơn anh, Ron.

Cuộc trò chuyện gần như đã kết thúc khi mọi thứ lại chìm vào tĩnh lặng. Họ không còn nói chuyện nữa. Ngoài trời lúc này có chút se lạnh, làm người ta dễ thấy buồn ngủ, chỉ muốn quấn chặt chăn và đánh tận một giấc cho đến tận ngày mai.

Gã lúc này vẫn đang nhìn lên bầu trời, một màu xanh đậm, tương tự như màu mắt gã – cô độc, có vẻ đúng. Và gã lại nghĩ tới màu mắt của Toto, hổ phách.

Không quá chói lóa như mặt trời, mà là vài tia nắng dịu vào những ngày cuối hè.

Khác với gã ha.

Chợt như có một sức nặng nào đó tựa nhẹ lên vai gã, kèm với tiếng hơi thở đều đều.

Chậc, mình bắt cậu ấy thức khuya mà ngủ gục luôn mất.

Nhưng gã thấy thế này cũng được. Với một Toto không hề có chút đề phòng nào mà thản nhiên gục lên vai gã.

Điều đó có nghĩa gã cũng là người mà cậu tin tưởng, nhỉ?

-

Kamonohashi Ron không tin tưởng bất kì một ai.

Gã ghét việc bị người khác điều khiển, thao túng bản thân như một quân cờ, nói một cách chính xác hơn là một con rối. Cũng chính vì từ những thứ đáng không nên được xảy ra với bản thân gã trong quá khứ, điều này như càng được xác thực một cách đáng tin.

Đáng ra, ta nên không nên tin tưởng bất kì một người nào, điều đó thật phí phạm.

"Anh cũng cho rằng mình là thủ phạm!?"

"Chết tiệt..chắc là vậy rồi, tôi chẳng nhớ được thứ gì. Bằng chứng cũng không có."

"Được rồi. Dừng lại nào, việc này chẳng giống anh một chút nào cả. Anh bị mất trí?"

"Cô Onodera là người bình thường. Và anh thì: kẻ anh luôn ép ch*t chỉ toàn là những kẻ sát nhân đồng thời là hung thủ của vụ án, đúng chứ?"

"Anh chưa bao giờ cố ép một người bình thường nào phải ch*t cả. Chẳng phải đều đó cả anh và tôi đều biết sao, Kamonohashi Ron."

Khi Trái Đất tròn chỉnh mang trên nó 7 tỉ người, xác suất để hai người không quen biết gặp được nhau là 1:20000, thật sẽ phải cảm ơn thứ xác suất đó, cả lão Kiku nữa.

Đôi lúc, Ron sẽ cảm thấy gã hẳn là một trong những người hạnh phúc nhất thế giới.

-

"Ishiki, cậu đang thích một người nào đó?"

"Amamiya-san, chị rảnh vậy luôn..."

Chị cũng không muốn tò mò đâu, nhưng cậu vì người đó mà thay đổi nhiều thứ lắm...quen biết cậu gần đây nhưng cậu đã khác đi hẳn ít nhiều.

"Nhưng tôi cần phải biết, làm ơn, thành thật với chị lần này nhé."

Câu trả lời không nằm ngoài dự đoán của cô.

-

Amimaya đã thức cả đêm để vắt óc suy nghĩ, đối tượng của Ishiki là ai mới được chứ.

Cô bé Chikori thì có vẻ thần tượng cậu ấy lắm, nhưng chắc cũng chỉ ở mức bạn bè.

Cô đành gạch đi.

Bác sĩ Mofu? Cô ấy có tài nhưng cũng hậu đậu không kém gì cậu ấy. Vì là bác sĩ, nên nhìn cô ấy như "gà mẹ" hơn, chăm đoàn "con thơ": Ishiki và anh Kam-o...

Khoan đã, thật hả?

Làm ngành này bao năm, lần đầu tiên Amimaya có thể bất ngờ đến vậy.

Nhưng vẫn cần phải xác thực.

-

Vụ hôm nay cũng giải xong, càng cho thấy hôn nhân hiện nay chẳng qua cũng chỉ là một tờ giấy. Muốn giữ được, quan trọng hơn là tình cảm và sự tôn trọng mà hai người dành cho nhau cả. Coi như hết một ngày.

Giờ là cơ hội vàng phải chớp lấy. Bước 1: quan sát đối tượng

Và Amimaya lại được một phen sững sờ trước cảnh ấy.

Cái cách mà anh Kamo nhìn Ishiki kìa. Dịu dàng quá.

Như cái cách ta nhìn cả thế giới chỉ gói gọn trong một người.

Thì ra yêu đương là sẽ vậy sao. Cô chỉ quen họ gần đây thôi mà.

Cơ mà thế này thì không phải là đơn phương rồi. Chỉ là cậu kia chưa nhìn ra thôi.

Amimaya không ngừng cảm thán. Liệu trên đời vẫn có một ai sẽ trân quý ta đến vậy ư?

-

"Tôi thích anh, Ron."

"Cảm ơn cậu. Vì đã luôn tin tưởng và yêu thương một người như anh, Toto."

end.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net