#1 🍀

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có những ngày bản thân tự cảm thấy buồn, muốn buồn, và cần được buồn.
Hôm nay Bomi lại im lặng... Đúng như cái cách em đứng trước cổng công ty cùng đôi mắt biếc ngước nhìn lên tận bầu trời xanh..."

Park Chorong nhẹ nhàng gấp quyển sổ nhỏ nhắn lại rồi nhét thật sâu vào tận đáy giỏ hành lý.

***

Cách đây hơn 7 năm về trước khi làm thực tập sinh, đang mải mê tập luyện thì bỗng nghe tiếng ồn ào phía dưới công ty.

Vươn người ra phía cửa sổ nhìn xuống dưới, Park Chorong bỗng chạm phải đôi mắt nhỏ xanh biếc của một cô bé đang đứng thẫn thờ với tư thế cổ ngẩng cao hết cỡ đang nhìn lên bầu trời.

Hôm đó trời bỗng nhiên đẹp một cách lạ thường.

Kèm theo đó là nụ cười ngớ ngẩn cùng khuôn mặt tròn xoe với sóng mũi cao ngất ngưởng.

"Ai được nhỉ?" - Chorong thầm nghĩ rồi quay lại tập luyện ngay lập tức.

...

Chỉ chưa đầy 5' sau thì chị quản lý Kungfu Panda đã đứng trước cửa, tay xách theo một đống túi xách và hành lí, miệng luyên thuyên không ngừng.

"Lại đây nào. Chị sẽ chuyển đồ của cô đến kí túc xá, mọi thứ sẽ được chuẩn bị đầy đủ. Việc của cô chỉ là làm quen với mọi người và tập luyện thôi."

"Nê." - Một giọng nói nhỏ xíu vừa đủ nghe thốt ra từ miệng cô bé đang đứng lấp ló đằng sau bị chị Kungfu Panda che khuất.

"Chorong ah~. Cô bé này sẽ hướng dẫn cho em nhảy."

"Nê!" - "What?" - "Hướng dẫn cho em?"

"Ừ. Cô bé ấy sẽ trở thành main dance của nhóm mình."

Nói xong chị Kungfu Panda xách đống đồ đi mất. Bấy giờ Chorong mới thấy được cô bé ấy, mắt chưa lia được 5 giây thì bỗng nhiên cái bóng ai xẹt ngang qua Chorong rồi vứt chiếc áo khoác lên ghế, chậm rãi lôi đống đồ ăn từ túi áo khoác ra rồi ngồi cặm cụi gặm nhấm như thể đây là phòng ăn??!

"Chuyện gì đang xảy ra?" - Chorong nghĩ.

"Unnie."

Bịch bánh mì ngọt từ đâu bay đến trước mặt, Chorong cầm lấy rồi ném lại ngay lập tức.

"Yah. Cái con người này."

Bomi nhe răng cười.

"Em là Yoon Bomi, sinh năm 1993.

"Chorong 91."

"Nê!" - Cười thật tươi với đôi mắt nhắm tịt, Bomi lại tiếp tục công cuộc ăn uống của mình.

"Thật là... KHÓ CHỊU!"

Một cô gái khó gần khó tính như Chorong bỗng nhiên bị "làm thân" một cách "có duyên" như vậy quả thật khiến người khác khó chịu mà.

...

Chorong vỗ tay liên tục lùa lũ nhỏ thực tập sinh đứng dậy luyện tập.

Ở đây Chorong đúng nghĩa là một "người già khó tính" nên ai cũng phải kiêng nể cô gái chỉ mới 18 tuổi này.

Duy chỉ có cô bé mới đến vẫn đang ngồi ăn ngon lành.

Tiếng nhạc dần vang lên cũng là lúc cô bé vừa đến ném miếng bánh ngon lành qua một bên. Chọn cho mình chỗ đứng che lấp Chorong rồi thản nhiên thả hồn vào nhạc.

"Argggg... " - Chorong cắn môi.

Nhưng bỗng chốc mọi thứ khiến Chorong bực tức chuyển hóa thành ánh mắt tò mò hơn bao giờ hết. Từng bước chân đến cái đưa tay uyển chuyển nhẹ nhàng của Bomi khiến cả phòng xốn xang bất ngờ.

Nhạc tắt, mọi người đều lại gần bắt chuyện hỏi han. Chỉ riêng Chorong lặng lẽ lấy đồ rồi về kí túc.

...

Thả mình xuống giường, đây là thời gian trong ngày Chorong cảm thấy hạnh phúc nhất.

Miệng lẩm nhẩm nhớ lại bài tập nhảy, Chorong nhắm mắt rồi dần chìm vào giấc ngủ.

"Unnie.  Chorong unnie."

Khẽ vặn mình với khuôn mặt nhăn nhó, Chorong hỏi với ra:

"Ai?"

"Àn nhon. Em, Sparkling Bomi nì tà."

"Con nhỏ âm binh?" - Chorong thì thầm rồi lại gần cửa.

"Có chuyện gì?"

"Chị Kungfu Panda nói từ giờ em sẽ ở đây!"

"Tôi chưa nghe chuyện đó?"

"Đồ của em ở trong phòng chị mà."

Ngó nghiêng xung quanh Chorong giật mình, đúng là đống hành lí ban sáng trên tay chị Kungfu Panda đang nằm chình ình trong góc phòng nhỏ. Khẽ mở cánh cửa. Chorong lết lại chiếc giường thân yêu của mình.

"Chị chưa ăn tối?"

"Ừ."

"Sao chị không đi ăn chung với mọi người?"

"Vì mệt."

"Chị ốm sao?"

"Không."

"Thế sao chị không đi?"

"Yah. Hỏi nhiều thế, không thích đi, không muốn đi và không cần đi."

Bomi gật gù ra vẻ hiểu ý.

"Thế nên em mua ramen về cho chị."

Trợn trừng mắt, Chorong chẳng hiểu nổi ở đâu ra một con bé lạ hoắc chẳng thân thiết cùng với vẻ mặt càng không thân thiện của mình có thể làm như thế.

Nói xong Bomi bỏ đi tắm, để lại đống đồ ăn trên bàn. Với cái bụng đói meo sau khi luyện tập Chorong đành miễn cưỡng ăn hết.

Chorong ăn xong thì Bomi cũng tắm gội xong, vừa lau đầu vừa hỏi.

"Unnie, phòng này chỉ có 1 cái giường?

"Ừ."

"Em nằm đâu?"

"Đất!"

Chorong nhún vai ra vẻ đó là điều dĩ nhiên rồi bước đi.

Ngâm mình thật lâu trong làn nước với vô số bong bóng xà phòng, Chorong cảm thấy thoải mái vô cùng.

30' sau...

Chorong choáng váng khi thấy con bé lạ hoắc đó nằm ngủ từ bao giờ ngay chân giường.

Tiếng ngáy to đủ để cảm nhận được việc con bé đã đi bao xa để đến được đây.

"Quả là thật thà." - Chorong mỉm cười tự nói với mình rồi lau khô tóc sau đó cũng đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net