Rose Into Night

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đại sảnh với ánh đèn pha lê vàng lung linh chiếu rọi lên sàn gạch lát đá cẩm thạch màu nâu trầm lấp lánh, tiếng nhạc phát ra từ dàn giao hưởng thật du dương và hoài cổ, khiến cho tất cả những con người trong bữa tiệc lớn này chìm vào điệu jazz hay waltz mềm mại. Những đại cửa sổ vốn được che bởi rèm nhung đỏ, nay được mở ra đầy lộng lẫy. Nữ thần mặt trăng Artemis soi chiếu ngoài cửa sổ, ánh sáng thanh khiết và trong trẻo, và xung quanh Nữ thần, vô vàn vì sao lấp lánh điểm tô lên trời đêm tựa lụa thần bí mềm mại.

Đó là bữa tiệc mừng sinh nhật 18 tuổi của công chúa tại Vương Quốc này, và cũng là dịp để Nhà Vua có thể xem xét và chọn lựa cho Nàng một tấm chồng tốt. Khi điện mời được phát đi, tất cả quý tộc, trung lưu đều náo nức và tò mò muốn đến bữa tiệc lớn kia. Một phần, họ tò mò, kiến trúc cung điện xa hoa lộng lẫy cùng lối sống sinh hoạt của người Hoàng Tộc sẽ ra sao, nhưng phần nhiều hơn, họ muốn tận mắt chứng kiến nét đẹp tựa hương hoa theo những lời đồn về Công Chúa liệu có phải là thật. Biết rằng Quốc Vương rất yêu quý cô con gái này, bởi trí thông minh và sắc đẹp không ai sánh bằng của con gái mình. 

Và sự tự tin về nàng Công Chúa duy nhất của Ngài cũng lan tới Nữ Vương của cả Lục Địa này. Người vẫn luôn là người phụ nữ có quyền lực tối cao, trí tuệ và sự sắc sảo. Khi thấy người của mình tự hào về một nàng Công Chúa bé nhỏ có thể vượt mặt mình, Người có chút khó chịu trong lòng. 

“Tendo Maya… Ngươi đi cùng ta tới bữa tiệc của Hoàng Gia Lines đi.”

Tendo Maya, vốn chính là một trợ lý của Nữ Vương trong việc cai trị Lục Địa, hơn ai hết, Người là một thiếu nữ thần bí, từ sắc đẹp cuốn hút và đôi mắt tựa biển sâu vùi lấp những bí ẩn không có lời giải, đến giọng nói tựa như kể truyện thần thoại. 

Và theo lời Nữ Vương, Tendo Maya khoác trên mình bộ đồ nam trắng thanh lịch, chiếc áo đuôi tôm được may tỉ mỉ với viền áo dệt chỉ vàng. Những nếp gấp được làm chính xác không lệch một mili về độ đối xứng. Và thứ thu hút nhất, có lẽ là bông hồng được tạo bằng vải ánh kim cài trên cà vạt. Mái tóc nâu dài tựa suối đầy nữ tính giờ đây trở nên gọn gàng bằng hàng tiếng ngồi căng mình để thị nữ khác chải và kẹp bằng cơ số chiếc kẹp tăm. Và bởi đơn giản nhưng đầy lịch lãm, lại đi cùng một người phụ nữ vốn rất xinh đẹp, Tendo Maya, không ngoài dự đoán, thu hút được không chỉ ánh mắt của người tham gia bữa tiệc, mà còn cả cái để ý của Quốc Vương. 

Đồng hồ điểm 23h, điều này khiến lòng Nữ Vương có chút khó chịu. Và khi Nữ Vương định than phiền về sự chậm trễ này, tiếng hô vang của ông quản gia già canh sảnh phá vỡ tất cả những ồn ào, cùng tiếng kèn nhạc vang lên phải khiến người ta im lặng nhìn.

“Đệ Nhất Công Chúa giá đáo !!!!”

Cánh cửa lớn từ trên đại sảnh hé mở, và quả nhiên, Thiếu Nữ ấy không làm cho mọi sự tò mò của đám quý tộc trở thành cát bụi. Miệng Nữ Vương chỉ nở một nụ cười nhẹ.

Trong bộ y phục lộng lẫy đính trăm ngàn những vì sao tựa dải ngân hà, sắc đẹp của Công Chúa dường như chính là ngôi sao sáng nhất. Dẫu ánh đèn pha lê kia có chiếu rọi, tôn lên vẻ lấp lánh quá đỗi quý phái của bộ đầm, Nàng, với gương mặt thanh tú, làn da trắng mịn tựa sứ và đôi vai thanh mảnh, đều lấn át tất cả. Mái tóc dài, bồng bềnh tựa sóng biển đại dương xô vào bờ cát màu ngà được điểm tô bởi chiếc vương miện vàng ròng đính ngọc lục bảo cao quý. Và hơn tất cả, đôi mắt của Nàng thật sự phải làm Nữ Vương vốn kiêu ngạo kia phải thốt lên rằng: “Tendo Maya, đôi mắt Nàng ấy thật đẹp.” Nếu vị Nữ Hoàng đáng kính được người đời cảm thán những lời tựa mây hoa rằng đôi mắt ấy xinh đẹp tựa mặt hồ mùa thu buồn nét của trời không gợn mây xanh, nhẹ nhàng mà sầu thương, thì có lẽ đôi mắt của Công Chúa sẽ là nét hoàng hôn của ngày hè trong trẻo. Sau hàng mi cong vút mềm mại ấy, đôi mắt tựa ngọc hồng lựu, ánh lên nét trẻ trung đầy thần bí. Sự cao quý của Nàng khiến người ta bàn tán không ngớt, là những lời khen và trầm trồ, xinh đẹp tựa bông hồng Damask rực rỡ. 

Và dường như khoảnh khắc đầu tiên va vào hàng mi mềm mại và đôi mắt mộng mơ đầy ngọc ngà kia, Tendo Maya có một chút rung động. Nhưng mấy ai mà không rung động trước sắc đẹp này ? 

Bước những bước uyển chuyển trên hành lang cẩm thạch trải thảm mềm mại, Nàng dường như đang tìm kiếm điều gì. Và có lẽ cũng như Tendo Maya, giữa một rừng những kẻ ăn vận hết sức xa hoa phô trương mà lố bịch, vẻ đẹp lịch lãm của Maya dường như thu hút Nàng hơn cả. Thấy con gái mình tiến về phía người phụ nữ quyền lực bậc nhất Lục Địa này, lòng Đức Vua có chút điều khó hiểu.

“Con gái, đây chính là Nữ Vương của Lục Địa này.”

Tendo Maya khẽ cúi người chào Công Chúa và Nhà Vua đang tiến tới, cũng như Nàng với gương mặt cao ngạo không chút biến sắc nhún người chào Nữ Vương.

“Ra đây là viên ngọc quý mà Đức Vua Lines giấu bao lâu nay. Quả nhiên là rất xinh đẹp. Đây là một người thân của ta, Tendo Maya. Thiết nghĩ Công Chúa có muốn nhảy với Tendo một điệu hay không ?”

Trước lời giới thiệu của Nữ Vương, Tendo Maya không khỏi ngỡ ngàng. Nhưng trên hết, hai người không thể từ chối nhau. Khẽ thở dài và nhìn Nữ Hoàng một cách khó hiểu, Maya khẽ cúi người, đưa bàn tay với chiếc găng trắng, lịch thiệp nói.

“Thưa Nàng, thật vinh hạnh cho ta nếu ta được hòa mình vào điệu nhạc Waltz du dương trong màn đêm này, liệu Công Chúa cao quý có thể nhảy với ta một điệu hay không ?”

Như một lời đồng ý, Công chúa khẽ đặt bàn tay thon thả của mình lên bàn tay của Maya đang đợi chờ. Lòng có chút run, nhưng Maya vẫn cố điềm tĩnh, nắm hờ lấy bàn tay trắng trẻo và quàng lấy eo thanh mảnh của Công Chúa. 

Điệu Waltz tiếp tục vang lên du dương và nhẹ nhàng, hai con người tựa như những đóa hoa di chuyển những bước nhịp nhàng ngay tại trung tâm đại sảnh. Và một điều gì đó khiến bờ môi xinh đẹp kia nở một nụ cười nhẹ, một nụ cười thoáng chốc đã khiến Người suýt lỡ một nhịp chân. Mùi hương từ mái tóc và cơ thể Nàng, nước da mềm mại từ đôi tay dường như làm Maya say đắm vào điệu waltz êm đềm dưới ánh đèn vàng trầm ấm. Nàng khẽ bật người ra, xoay một vòng thật uyển chuyển, rồi lại ngả cơ thể vào người Tendo Maya. Nàng lúc này thật quyến rũ, một thiếu nữ trong bộ đầm bí ẩn tựa trời đêm dường như khiến điệu waltz này hút hồn hơn bao giờ hết. Hai cô gái với không gian nhẹ nhàng này, với những câu hát trầm và trong trẻo vút lên, như một điểm nhấn đầy xinh đẹp giữ một bức tranh quá đỗi rối bời. 

Có lẽ Nữ Vương đã nhìn đúng một điều gì.

Và Công Chúa vẫn say sưa vào điệu nhảy ấy, tuy vậy, Nàng càng ngày càng dẫn Maya ra về phía cửa phụ, nơi hướng ra ban công. Bỗng chốc, tiếng nhạc nhỏ dần, và trở về với lặng thinh. Ánh trăng khẽ tràn ban công, một vẻ tĩnh lặng đến lạ, khiến người ta chìm đắm vào sự kì bí của màn đêm này. Maya lấy làm lạ. Và khi Người định căng thẳng cất lời, một tiếng nói nhẹ nhàng có chút bẽn lẽn vang lên.

“Điệu nhảy… tốt lắm…”

Công Chúa hướng gương mặt mình về phía mặt trăng chiếu rọi. Và Maya chỉ dám giữ một khoảng cách nhất định với Nàng.

“Vâng, Công chúa cũng vậy, điệu nhảy thật sự rất tuyệt.”

“Nếu không phiền, chị có thể đến với ta mỗi đêm chứ ?”

Maya ngạc nhiên. Công chúa đã nhận ra Người là phụ nữ rồi sao ?

“Điều này… tôi không chắc…”

“Khó vậy sao ?”

“Vâng. Vì tôi còn là người của Nữ Vương.”

“Nhưng nếu đến, mỗi tối ta sẽ chờ chị trong hồng trà ngự uyển phía đông đến mỗi 10 giờ đêm.”

“Điều gì khiến Công Chúa…”

Nhưng chưa kịp giãi bày thắc mắc trong lòng, thật nhanh, Công Chúa liền quay người lại, tiến về phía Người thật nhanh. Khẽ cài lên ngực áo Người một bông hồng Damask với sắc kem diễm kiều Nàng ngắt đi từ bao giờ, thì thầm vào vành tai lạnh điều gì, rồi lướt qua, hòa vào dòng người trong bữa tiệc, để lại Tendo Maya tần ngần như bị ai đem hồn đi giữa ban công ngập ánh trăng.

“Ta mong sẽ được gặp lại… à…?”

Trên xe ngựa trở về cùng Nữ Vương, dường như Maya không thể để tâm được những lời Nữ Vương đang nói. Bởi giờ Người như bị cuốn vào điệu nhạc nhẹ nhàng êm đềm bên tay, và cả hương thơm nhẹ nhàng vương vấn trên bông hồng kia như khiến hình bóng của Nàng không thể thoát ra trong tâm trí Tendo Maya. Có lẽ cô ấy cũng quyết định sẽ lén Nữ Vương mà đến vườn hoa thăm công chúa, bởi nàng ấy có điều gì quá đỗi bí ẩn muốn nói với mình. 

Nhận thấy sự thẫn thờ của Maya sau khi từ bữa tiệc trở về, Nữ Vương hỏi nhẹ.

“Sao vậy ? Ngươi có vẻ mất tập trung.”

Giật mình tỉnh khỏi những suy nghĩ, Maya đáp lại Nữ Hoàng.

“Thần chỉ có chút suy nghĩ thôi ạ.”

“Về Công chúa của xứ Lines sao ?”

“Cũng… không hẳn ạ…”

“Nếu Nàng ấy và ngươi có ý với nhau thì ta cũng không muốn cản. Nàng ấy muốn hẹn gặp ngươi vào dịp khác à ?”

“Vâng… nhưng thần nghĩ thần sẽ từ chối.”

“Đừng từ chối một thiếu nữ mong manh xinh đẹp vậy chứ. Nếu ngươi muốn, ngươi có thể đi.”

“Nhưng…”

“Ta không cho phép ngươi từ chối nàng ấy đâu.”

Bởi Nữ Vương hiểu rằng Tendo Maya bên cạnh người sẽ không dám rời người nửa bước nếu không có lệnh, dẫu sao nàng ấy cũng đi theo người hơn 18 năm rồi, bởi vậy mà giờ, Nữ Vương muốn cô ấy có được những mối quan hệ cho riêng mình.

“Vâng…”

*

Đó là một đêm hè thanh vắng, với gió nhẹ đưa hương hoa trong không gian tĩnh lặng về tối trên cung điện vốn ồn ào này. Khu vườn ngự uyển phía Đông này quả thật lớn, và tráng lệ, khi mà người ta sẽ dễ dàng nhận ra, đây không chỉ là một khu vườn. mà còn là một mê cung với muôn vàn hàng hoa hồng và hoa trà nở rộ. Những ánh sáng lập lòe của đom đóm đâu đây mờ ảo. Và cố gắng đi sâu hơn, Maya bắt gặp được cảnh tượng đẹp tựa tranh dưới ánh trăng xanh. 

Nàng công chúa đẹp tựa hoa nở, với bộ thường phục màu kem tinh tế, ngồi trên một xích đu, đăm chiêu đợi chờ điều gì. Vẫn mái tóc bồng bềnh ấy, và đôi mắt hồng ngọc khiến người ta phải luyến lưu, giờ đây, dù hoa trà có nở rộ tinh khôi, cũng khó bằng Nàng, dáng vẻ diễm kiều xinh đẹp. 

Không muốn đánh động, Maya nhẹ bước tới, cất lời.

“Tôi đã tới rồi, thưa Công Chúa.”

Nghe được tiếng Người, công chúa khi đang khẽ vuốt cánh hoa, ngẩng gương mặt tựa trăng thanh tú, và đôi mắt như sáng hơn, đáp lại.

“Vậy là chị đã đến sao ?”

“Vâng. Suy cho cùng tôi nghĩ, vẫn không nên từ chối yêu cầu của người.”

“Chị quả nhiên là một người phụ nữ thanh lịch.”

Một lời khen cho y phục với sắc nâu trầm cafe, áo sơ mi gọn gàng và quần âu với mái tóc buộc gọn bằng chiếc ruy băng xanh. 

“Vâng. Khu vườn này thật đẹp.”

“Chị cũng thấy vậy sao ?”

Khẽ đặt bông hồng trên tay xuống xích đu gần đó, đưa tay vẫy gọi Tendo Maya lại gần.

“Chị có biết hát không ?”

Nhận được câu hỏi kì lạ của Nàng, Người có chút khó xử. Nhưng sau cùng, bản thân Người vẫn đáp lại bằng sự chân thật.

“Vâng, tôi có thưa công chúa.”

“Chị có thể bỏ kính ngữ, gọi ta bằng “nàng” đi, dù sao tôi cũng ít tuổi hơn chị. Vậy chị có thể hát chứ ?”

“Vậy… Nàng muốn bài ca nào, nhẹ nhàng du dương, hay mạnh mẽ vui tươi ?”

“Tùy chị.”

Một đêm tranh thanh tĩnh đầy yên bình với hai người thiếu nữ, có lẽ sẽ chẳng còn gì hợp hơn một bản tình ca. Người chợt nhớ những câu hát Nữ Vương nói với Người, rằng hãy hát cho người mà Người cảm thấy sẽ rất quan trọng. Và giai điệu ngày Nữ Vương dạy Người chợt vang lên trong đầu. Dẫu có thông minh và vùi mình vào tri thức, Người vẫn sẽ không bao giờ bỏ quên giọng hát của mình. 

Hoa trà nở rộ khi trăng lên cao, và hương hoa hồng quyến rũ theo gió hè vương vấn nơi đâu. Người cất giọng hát, một thanh âm đầy trong trẻo và nhẹ nhàng. Có một điều gì chợt khiến không gian này im lặng hơn ? Thậm chí cả gió lay khẽ cành cây cũng chẳng còn tạo ra chút tiếng động nữa. Và chính Nàng cũng đang chìm đắm vào điều gì trong giọng hát ngây người của Maya. Tựa như tiếng chim hót mùa xuân, suối chảy róc rách trên những sườn núi, từng câu hát ấy như ru đi nỗi bận lòng về điều gì trong lòng Nàng. Sự nhẹ nhõm và xoa dịu này, từ giọng hát của một người mới chỉ nhảy với Nàng một lần rồi biến mất, một điều nàng cần. Tuy tình ca ấy có buồn, một chuyện tình buồn của mùa thu hoa tàn, nhưng điều gì khiến tâm hồn Nàng nhẹ êm như thế ?

Khi Người ngừng hát, Nàng bẽn lẽn đu nhẹ chiếc xích đu, bẽn lẽn hỏi.

“Chị hát hay thật… Chị có phải tới từ vùng đất phía Đông Vương quốc Canvas không ?”

Maya có chút bất ngờ đáp lại.

“À đúng. Đó là quê hương tôi, sao em biết ?”

Nhận ra mình vừa nói gì không đúng, Người khẽ giật mình. 

“Tôi xin lỗi… tôi lỡ lời.”

“Không sao đâu, chị gọi vậy cũng được. Giọng của chị, chúng trầm bổng tựa như gió hoa trên thảo nguyên của vương quốc Canvas vậy. Nó làm tôi cảm thấy an tâm hơn.”

“Thật tốt khi nghe em nói vậy.”

“Hôm nay đến đây thôi, chị có thể về.”

Maya mỉm cười, nâng bàn tay thon thả ấy lên, khẽ đặt lên làn da mịn màng ấy một nụ hôn rồi khuất dần sau những hàng bạch trà trắng tinh khôi. Bí ẩn và quyến rũ.

Nàng dường như rung động một nhịp trước Tendo Maya lịch thiệp như thế. So với sự ồn ào của đám quý tộc, những lời xu nịnh, ghen ghét sau lưng làm Nàng mệt mỏi, sự trầm lặng của Người như làm Nàng có thể thả lỏng. Trên gò má mịn màng, hửng lên một màu đỏ tựa cánh hoa hồng.

*

Tendo Maya quay về phòng sau cuộc gặp gỡ bí mật trong đêm với công chúa của Lines. Và dường như, hình bóng thiếu nữ say mê bên những bông hoa hồng không ngừng đeo bám Người. Hương thơm dịu nhẹ cuốn hút ấy vẫn vương vấn đâu ở khắp bầu không gian này, và cả những lưu luyến đầu môi khi chạm vào làn da mịn màng ấy.

“Mình làm sao vậy…?”

Người lẩm bẩm điều gì, khi cứ nghĩ đến dáng hình thiếu nữ ấy. Bất giác, Người mở một ngăn kéo đã cũ, bám đầy bụi, và lấy ra một vật gì. Chiếc đồng hồ quả quýt đã hoen gỉ màu đồng. Trong phút chốc, dường như có gì đó ùa về, một chút ký ức mong manh đọng lại trong chiếc đồng hồ chất chứa điều xưa cũ này. 

[“ Lại đây đi, nhìn này, thảo nguyên này thật rộng phải không ?”

“ Đúng vậy nhỉ. Nhưng mà mai em phải đi rồi…”

“Đừng lo, chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại nhau mà.”

“Hứa nhé ? Hứa với em.”

“Ừ, chị hứa.” ] 

Những câu nói vụn vỡ của trẻ con hằn lên trong chút suy nghĩ đăm chiêu. Và quanh quẩn đâu đây, mùi hương ngát của thảo nguyên Canvas mùa thu chợt ùa về.

“Chuyện này…”

*

Và lại một tối nữa, khi Maya đến bạch trà viên gặp Nàng. Lần này, vẻ nữ tính với bộ đầm trắng nhẹ, mái tóc nâu xõa mềm mượt tựa suối với chiếc ruy băng xanh thắt nơ khiến Nàng có chút bất ngờ. Có lẽ Nàng đang quen với vẻ đẹp gọn gàng, lịch thiệp có chút nam tính của Maya, giờ đây thấy một thiếu nữ nữ tính xinh đẹp tựa bông hoa trà sắp nở rộ đêm nay, Nàng có chút rung động. Lần đầu tiên, Nàng bông đùa với Maya.

“Chàng trai đêm qua và đêm dạ vũ của tôi đi đâu rồi ? Thiếu nữ xinh đẹp này là ai ?”

Hiểu được lời nói đùa từ phía Công Chúa, Maya mỉm cười tiến sát gần hơn, khẽ nâng bàn tay thon thả ấy lên, thì thầm bất chợt.

“Người lịch lãm đêm dạ vũ của em đây. Liệu em đồng ý nhảy với tôi một điệu chứ ? Công chúa xinh đẹp của ta ?”

Gương mặt thanh tú chợt ửng hồng, nắm chặt lấy bàn tay đang khẽ đan, Nàng nói nhỏ.

“Chị cũng ranh ma thật đấy. Chị có thể hát không ?”

“Em muốn tôi hát sao ?”

“Ừm.”

“Vậy theo ý em.”

Giọng hát trong trẻo ấy cất lên, những bước chân bắt đầu di chuyển thật nhịp nhàng. Lại một bản tình ca Nàng chưa bao giờ được nghe trên đời, tuy vậy, trong trẻo nhẹ nhàng. Những tiếng ngân nga, điệp khúc vang lên trầm ấm đến lạ. Và những bước chân không một lỗi sai. Nàng xoay vòng, một cái xoay thật uyển chuyển, rồi lại được ôm mình lại bằng đôi tay ấm áp kia.

“Chị là một người phụ nữ bí ẩn đấy, chị biết không ?”

Nàng khẽ thì thầm, khi Tendo Maya kéo Nàng lại sát gần hơn. Và điều gì kỳ lạ đến thế ? Nàng và cả Maya, đều cảm nhận được lồng ngực có những cảm xúc khó tả. 

Maya khẽ cúi người, như một nghi thức khi điệu nhảy kết thúc. Ánh trăng vẫn chiếu rọi lên hạt sương lấp lánh đọng trên cánh hoa. 

“Liệu Nàng đang lo lắng điều gì sao ?”

“S-sao chị biết ?”

Công chúa khẽ giật mình, gương mặt đỏ ửng đầy xấu hổ và đôi mắt ngọc hồng lựu lo lắng đến lạ.

“Tôi thấy sự căng thẳng của em thông qua điệu nhảy.”

Cùng ngay ngồi xuống bậc thềm đá cẩm thạch, với những chậu hoa hồng xung quanh, Maya nói nhẹ. Có lẽ thông qua điệu nhảy, Người bắt gặp được điều gì qua con mắt của Nàng.

“Cũng không có gì… tôi chỉ đang lo cho tương lai thôi.”

Cũng có chút kì lạ. Bởi vốn dĩ Nàng là công chúa, từ bé đến giờ có lẽ chưa từng sống khổ cực, và mãi mãi sẽ không thiếu thốn điều gì. Nhưng tại sao Nàng lại lo lắng ? Nàng đang bận tâm một điều gì ?

“Tương lai của em sao ?”

“Ừm… tôi nghĩ cha sẽ không để tôi được chọn lựa người mình yêu. Vả lại tôi phải đợi chờ một người.”

Vậy ra, Nàng lo cho con tim không có sự lựa chọn này.

“Ta nghĩ Đức Vua sẽ chọn cho em một người tốt thôi.”

“Ai mà biết được người đó yêu tôi, hay yêu sắc đẹp và quyền lực của tôi chứ ? Chị thì sao ? Chị có ý với ai chưa ?”

“Tôi chưa…”

“Cũng đúng, vị Nữ Vương khó tính đó sao để chị có ý với ai khác chứ. Vậy mà lại cho chị tới đây.”

Công Chúa quả thật khiến Maya phải á khẩu. 

“Này…”

“Sao vậy ?”

“Chị có người bạn nào không ?”

“Tôi không, bởi tôi cũng bận với công việc của mình. Nhưng tôi cũng có một người bạn hồi bé.”

“Vậy chị giống tôi nhỉ ? Đó là lý do mà tôi có hứng thú với chị.”

“Quả nhiên em cũng không được tự do. Như chim trong lồng gai vậy Nếu em muốn, mỗi tối tôi sẽ đến bên em.”

“Ai… ai cần chứ…”

“Vậy tôi về nhé ? Và cũng chính em mời tôi đến nơi này mà ?”

“T-thôi… đừng…”

“Pfff…”

“Chị cười gì vậy !?”

Gương mặt Nàng đỏ ửng như cánh hoa hồng, bộ dạng bẽn lẽn rối bời kia khiến Maya bật ra tiếng cười nhẹ. Người khẽ ngắt một cành hồng gần đó, chớm nở dịu dàng, khẽ cài lên mái tóc mềm mại bồng bềnh. 

“Coi như đáp lại bông hồng em cài giúp tôi trên ngực áo, được chứ ?”

Maya khẽ vuốt mái tóc mượt ấy, và cơ thể Nàng khẽ run lên. Đôi mắt hồng ngọc mở to và đầy bối rối, dường như một nốt nhạc bị bỏ quên trên bản nhạc này. Nhưng lại là một nhịp điệu rung động hơn bất cứ điệu nhạc nào. Hai ánh mắt chạm nhau, bối rối và thẹn thùng.

“Em thật xinh đẹp… nhưng cũng rất cô đơn, nhỉ ? Vậy , em sẽ để tôi bầu bạn với em chứ ?”

“Vâng…”

*

Dường như có gì đó khiến Người nghĩ về Nàng ngày càng nhiều hơn. Sau ngày hôm ấy, hai người luôn gặp nhau, và luôn hát. Nàng ấy hay kể về những điều thần thoại bí ẩn của những vì sao, chòm sao trên bầu trời bí ẩn. Đáp lại những câu chuyện ấy, Người sẽ hát, hát những khúc ca làm êm dịu lòng Nàng. Nhưng Nàng tự hỏi rằng, liệu có thật hay không, khi hai vì sao có thể chạm tới nhau và mãi mãi bên nhau ? Hay tất cả sẽ như Flora và Claire, một người bị mất đi ánh sáng của đời mình mãi mãi và một người bị giam cầm trong đống đổ nát, trong một vở kịch cổ mà Nàng hằng biết ? Nàng, và cả Người lo lắng rằng, liệu tình yêu này là mãi mãi ?

Và cũng một đêm thu êm dịu tựa tình ca, Người gặp Nàng, vẫn tại nơi khu vườn xinh đẹp ấy. Đã bao lâu kể từ khi hai người gặp nhau rồi nhỉ ? Có lẽ là hơn hai tháng rồi. Nhưng có gì đó khiến những cảm xúc này bồi hồi như lần đầu mới gặp. Điệu jazz cùng Nàng nhảy, cơ thể mềm mại khẽ tựa vào cơ thể Người, hay cái nắm tay thật chặt như thể không để nửa kia của mình đi mất. Dường như Nàng đã hút lấy Người, cướp mất một phần tâm trí vốn không hề giao động bởi tình cảm.

Như mọi đêm khác, hai thiếu nữ vẫn sát gần nhau, nói về những chuyện mình hay nói cho đối phương, tuy nhiên…

“Này, Nữ Vương sắp kết hôn rồi đấy.”

“Vậy sao ? Vậy còn chị ?”

Nàng ấy bất chợt đưa tay vén mái tóc dài tựa suối của Người. Vẫn là hơi ấm nơi bàn tay ấy. Bắt được đôi mắt dịu dàng, có chút tò mò của Nàng, Người liền lâm vào trạng thái bối rối. Đôi mắt ấy vẫn thật hiền, long lanh tựa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC