Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Đến 9 giờ thì bác sĩ Son theo thường lệ đến thăm bệnh cho Gong Yoo, đi cùng mấy y tá từ xa, ông vẫn thấy Jungkook như cũ đứng bên ngoài đang chào ông, nhưng bước vào phòng, ông nhận ra có thêm một thành viên mới, một cô gái nhỏ đang im lặng đánh cờ với Jeon lão.
" Bác sĩ đã đến " Jeon lão lập tức đừng lên chào , bên này bà Jeon nghe tiếng cũng đứng dậy theo, tránh sang một bên để bác sĩ coi tình hình.
" Ồ, nhìn xem, tình trạng Gong Yoo có chuyển biến tốt " Bác sĩ Son xem xét cái máy bên cạnh một lúc, bất chợt kinh ngạc thốt lên, mấy ngày trước vẫn duy trì một chỉ số nhất định, hôm nay đã có biến chuyển, quả đáng mừng.
Diệp lão nghe vậy vội bước vài bước đến gần giường Gong Yoo, giọng run run, nhưng là vì đang vui, hỏi lại
" Thật sao bác sĩ, có tốt lên sao, vậy nó sẽ sớm tỉnh lại đúng không ??" Bà Jeon, Jungkook cũng nhìn mặt bác sĩ Son chằm chằm ,nôn nóng câu trả lời
" Đúng vậy, ông ấy có thể sớm tỉnh hơn, nhưng là thế này, nếu thời gian ông ấy cần hồi phục là 1 tháng chẳng hạn, thì ông ấy chỉ tỉnh sớm hơn 1,2 ngày, nghĩa là vẫn còn lâu mới tỉnh lại, còn nếu là chừng nữa tháng, thì vài ngày sau sẽ tỉnh đấy " Bác sĩ Son mĩm cười, đối với một bác sĩ như ông, bệnh nhân có tiển triển tốt là thành tựu đáng tự hào và vui mừng.
" Ra vậy sao ...?" Jeon lão đã hiểu tình hình, hơi thất vọng một chút vì sợ trường hợp Gong Yoo sẽ rơi vào bất tỉnh lâu dài, nhưng ngay sau đó lại bình tĩnh , không sao, ngắn hay dài , chỉ cần con ông có thể tỉnh lại, có thể sống tiếp với ông mới là quan trọng nhất.
Bà Jeon đưa tay nằm lấy bàn tay Gong Yoo, cũng có suy nghĩ như Jeon lão, đôi mắt vẫn còn rưng rưng vì vui mừng . Chỉ có Chaeyoung không hiểu gì hết đang ôm tay Jungkook, đôi mắt chớp chớp cố nạp vấn đề vào đầu, cái gì mà tỉnh với không tỉnh, cái gì mà sớm với muộn vậy nhỉ , vậy là lắc tay Jungkook thì thầm
" Jeikei, bác sĩ nói cha sắp khỏe bệnh rồi ,đúng không vậy ??"
Vì cả căn phòng đang im lặng nên ai cũng nghe tiếng thì thầm đó, Jungkook quay qua gật đầu với câu nói của Chaeyoung, bác sĩ Son cũng quay lại nhìn cô gái mới nói chuyện, cô gọi Gong Yoo là cha, ông bất ngờ vô cùng, nhìn Jungkook, lại nhìn Chaeyoung, ông tự hỏi, lẽ nào Gong Yoo có thêm đứa con riêng này nữa.
Diệp lão đang có tinh thần, thấy bác sĩ Son thắc mắc Chaeyoung vội lên tiếng giới thiệu
" Bác sĩ, nó là cháu dâu của tôi đấy, là vợ Jungkook" lại hướng Chaeyoung nói " Tiểu Chae , mau chào bác sĩ Son đi cháu, ông ấy đang chữa bệnh cho cha cháu đấy "
Ồ, người này là chữa vết thương cho cha sao, ngay lập tức Chaeyoung ban cho bác sĩ Thích danh hiệu người tốt, vậy là nhìn ông tươi cười chào
" Chào bác sĩ Son"
" Chào cô bé " Bác sĩ Son gật đầu chào lại, dù thấy Chaeyoung đã làm vợ rồi nhưng ông nhìn thấy cô giống một cô bé hơn.
" Bác sĩ ơi, cha còn đau không ??" Chaeyoung vừa làm quen đã nhanh miệng hỏi han
" À, cha cháu đang ngủ , sẽ không thấy đau, nhưng lúc ông ấy tỉnh lại, sẽ hơi choáng đấy " Bác sĩ Son cũng có tâm tình trả lời cô gái nhỏ đang có câu hỏi khá kì lạ, mọi khi chỉ có Diệp lão hỏi chuyện ông là chính, hôm nay có thêm một người nữa rồi
" Ô, tội cha lắm " giọng Chaeyoung ủ rủ, đột nhiên đi đến lay lay tay bác sĩ Son cất giọng nũng nịu " Bác sĩ, bác sĩ làm cha hết đau đi, bác sĩ , bác sĩ a "
Jungkook dở khóc dở cười bó tay, vội bước đến ôm cô vợ nhỏ lại, vỗ nhẹ lên đầu cô trách yêu
" Ngốc này, đừng làm phiền bác sĩ, bác sĩ tự có cách chữa trị cho cha mà "
Nhưng Jeon lão đang nhìn lại bật cười khà khà tự hào, cháu dâu ông đáng yêu mà , bác sĩ Son mới đầu cũng hơi bất ngờ, nhưng làm bác sĩ đã lâu, ông mơ hồ nhận ra bản chất của Chaeyoung, vì vậy đột nhiên thấy yêu quý cô bé trẻ con này, vậy là vẫn vui vẻ trả lời

" Cô bé, đau hay không không quan trọng, quan trọng nhất phải làm sao cho cha cháu mau tỉnh lại, chỉ cần ông ấy tỉnh lại, ta sẽ tự khắc có cách giảm đau cho ông ấy"
Tỉnh lại là quan trọng nhất sao ?? Lần này Chaeyoung đã hiểu ra rồi, vậy thì ...Chaeyoung nghiêng đầu hỏi tiếp
" Vậy cháu gọi cha dậy nhé ??" , Cô thấy Jeon Gong Yoo chính là ngủ mà , chỉ là ông ngủ say quá quên cả dậy, vậy thì phải gọi ông dậy rồi
Bác sĩ Son gật gù, cách này ông nói với mấy thành viên nhà họ Jeon suốt mà, ngày nào chẳng nói , nếu có thể thì nên nói chuyện với Jeon Gong Yoo, sẽ tốt hơn cho ông ấy. Nhưng hình như già trẻ lớn bé của Jeon gia chẳng ai có tế bào lãng mạn thì phải, ông thấy họ toàn câm như hến, dù rất lo lắng cho cha, cho chồng, cho con, nhưng bảo họ mở miệng nói chuyện kiểu như thế còn khó hơn lên trời. Giờ đây .... bác sĩ già hài lòng nhìn Chaeyoung , đứa trẻ này thì ông dễ đào tạo hơn đây, vậy là bắt đầu thuyết giảng
" Cháu nói đúng lắm, cháu phải gọi cha cháu dậy, nhưng gọi theo cách bình thường ông ấy sẽ không dậy đâu, cháu phải thường xuyên nói chuyện, ngày ngày nói chuyện, ông ấy có thể nghe cháu nói đấy, vậy nên cũng sẽ nhanh tỉnh hơn"
" Phải nói chuyện ư ??" Chaeyoung thấy cách gọi dậy này kì lạ quá, mọi khi Jungkook gọi cô dậy, thì chỉ cần gọi ' Chae , Chae, Chae, dậy nào ' rất nhẹ nhàng, đôi khi thấy cô không chịu dậy thì cứ thế ôm cô đi vào phòng tắm luôn .... Nhưng giờ đây, muốn gọi cha dậy thì phải nói chuyện với ông , được rồi, cô sẽ nói , nhưng , nói gì nhỉ ??
" Chae phải nói cái gì ??" Chaeyoung chu môi chớp mắt học hỏi
" Cháu muốn nói gì cũng được, hoặc là kể chuyện cho cha cháu nghe đi " Bác sĩ Son hài lòng với thái độ hợp tác của Chaeyoung
" Ồ, cháu biết rồi, cháu sẽ kể chuyện cho cha nghe nha" Chaeyoung gật gù đã hiểu, gì chứ kể chuyện là cô rất thích a, mọi khi ngồi với Jennie và thím Im, cô chỉ có thể lắng nghe, nhưng cô đã chú ý và học được cách kể chuyện của hai người đó rồi , bây giờ, cô sẽ thực hành ...
Jungkook nhìn đôi môi cười mĩm với cặp mắt híp của vợ , thấy thật nghi ngờ, anh đã có dịp thấy được nghe được công phu kể chuyện của vợ mình, chỉ là lặp đi lặp lại mấy câu , chẳng khác nào nói chuyện nhảm . Nhưng dù sao đi nữa, chuyện cô đang làm, anh lại không dám làm, nên anh có nghi ngờ năng lực của Chaeyoung cũng đành để trong lòng mà thôi.
Jeon lão và bà Jeon cũng y như Jungkook, lựa chọn im lặng là vàng. Hai người cũng đang xấu hổ trước bác sĩ Son, ông ngày nào cũng căn dặn những chuyện đó, nhưng quả thật, mở miệng nói chuyện một mình như vậy, hai người đành chịu thua, quả đúng như bác sĩ Son nhận xét, trong vấn đề tình cảm, Jeon gia làm thì được nhưng nói thì không a.
Bác sĩ Son thì lại đang vui vẻ, cuối cùng ông cũng tìm được một người trong nhà họ Jeon chịu nghe lời ông rồi , cũng đã xem bệnh xong, bác sĩ Son thỏa mãn muốn rời khỏi phòng bệnh.
" Mọi người ..." bác sĩ Son quay qua nhìn ba người còn lại trong phòng căn dặn " ... có chuyện gì thì gọi cho tôi , bây giờ tôi xin phép cáo từ"
" Chào bác sĩ" Jeon lão và bà Jeon gật đầu chào tạm biệt, Jungkook thì quay người muốn tiễn ông, Chaeyoung thấy bác sĩ Son muốn đi cũng học theo mọi người chào
" Chào bác sĩ nha"
Bình thường bác sĩ Son chỉ gật đầu lại rồi đi ra, nhưng giờ nghe giọng Chaeyoung, không hiểu sao lại quay đầu nhìn cô mĩm cười
" Nhớ phải nói chuyện đấy , cô bé"
Chaeyoung tươi cười, vô cùng hồ hởi trả lời
" Ân nhớ mà" , bình thường Chaeyoung trả lời với người lớn đều không dùng kính ngữ, vì cô chẳng hiểu ý nghĩa của mấy từ kính ngữ, cũng chẳng biết dùng nó, giờ trả lời với bác sĩ Son cô cũng như vậy , Jeon lão và Jungkook đã quen chẳng thấy gì, ngay cả bác sĩ Son cũng không phiền, vì ông nghe thấy sự lễ phép trong câu nói, duy chỉ có một người đang cau mày không hài lòng, đợi bác sĩ Son và mấy cô y tá rời khỏi phòng , Jungkook đóng cửa lại là liền mở miệng
" Trả lời với người lớn phải thưa vâng đàng hoàng chứ, sao lại không có phép tắt gì vậy"
Ngay lập tức, mọi người trong phòng đều quay qua nhìn bà Jeon, người vừa nói ra câu đó. Bà Jeon vẫn cau mày như vậy, tiếp tục nhìn Chaeyoung nói
" Bác sĩ Son là người lớn hơn cô, ông ấy hỏi cô phải ' vâng' rồi mới trả lời tiếp, biết chưa ?"
Jungkook và Jeon lão hơi sững sờ, suốt mấy ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên họ thấy bà có tinh thần như vậy, nhưng ngay lập tức, họ cũng nhận ra tình hình, Jungkook lo lắng nhìn qua Chaeyoung, anh sợ cô tủi thân khi bị bà Jeon giáo huấn, nhưng thật bất ngờ, gương mặt vợ anh vẫn bình thường, còn đang nhíu mày suy nghĩ vấn đề, mà dường như không hiểu lời bà Jeon nói, quả đúng vậy, Chaeyoung nghiêng đầu nhìn bà hỏi ngây thơ
" 'Vâng' là gì vậy,Chae không biết ?" Jungkook nói chuyện với Jeon lão và thím Im đều hay dùng từ này, Jennie cũng vậy, nhưng Chaeyoung không hiểu nên không dùng a.
Bà Jeon càng cau mày, hỏi như thế có nghĩa là đứa trẻ này đã không được dạy dỗ chu đáo rồi đây, tự dưng trong lòng hiện lên cảm xúc muốn dạy dỗ Chaeyoung , thế là lại tiếp tục nói
" Vâng , là kính ngữ, cô nói chuyện với người lớn hơn mình thì phải nói từ ' vâng' , từ ' vâng' này thau thế cho từ 'ừ' , nói cách khác, không được dùng 'ừ ' với người lớn, mà luôn luôn dùng từ ' vâng' , đã hiểu chưa ?"
Ô, Chaeyoung chu môi kinh ngạc, thì ra là như vậy, hèn gì mà Jungkook hay dùng từ đó a, vậy là nhìn bà Jeon nghiêm túc trả lời
" Chae hiểu rồi a .." Chợt nhớ tới bà Jeon đã dạy, lại nhanh chóng thay đổi " Vâng, vâng, Chae hiểu rồi a"
Nói xong nhìn bà Diệp chờ đợi phán xét
" Tốt, phải nhớ kĩ đấy, là con dâu Jeon gia, một chút lễ nghi cơ bản này mà còn không biết, thì làm sao mà học được những thứ quan trọng hơn cơ chứ " Bà Jeon hài lòng, hăng hái nói, đến khi nói xong cũng ngỡ ngàng, vội vàng im bặt,không dám nhìn xung quanh ... bà vừa mới nói ' con dâu Jeon gia ', chẳng khác nào trong lòng bà đã xem Jungkook là con cháu nhà họ Jeon ư?
Hai người còn lại trong phòng cũng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, Jeon lão bất chợt mĩm cười kéo tay Chaeyoung vỗ nhẹ , giọng nói mang vẻ hài lòng nhìn bà Jeon
" Tiểu Chae nó dại dột , lại được nuông chiều nên không hiểu lễ nghĩa, con làm mẹ thì hãy dạy dỗ thêm cho nó, nó là đứa rất nghe lời, sẽ luôn nghe con" nói xong, vờ như không nhìn thấy khuôn mặt khó xử của bà Jeon, lại chuyển giọng tươi cười quay qua nhìn Chaeyoung" Tiểu Chae, cháu phải nghe lời mẹ, cố gắng mà học hỏi, không được làm mẹ thất vọng, nhớ chưa nào ?"
Chaeyoung lập tức gật đầu lia lịa, gì chứ học hành là cô giỏi lắm nha, Jungkook khen cô hoài à, nhanh chóng chứng minh cho Jeon lão và bà Jeon thấy
" Vâng, Chae nhớ rồi" Nói xong mím môi nhìn hai người lớn, cô mới nãy còn cố ý nói tiếng ' vâng' rất giõng dạc nha.
Jeon lão cười ha ha vỗ đầu Chaeyoung khen ngợi liền
" Giỏi lắm, không hổ là cháu dâu của ta mà, ha ha"
Bà Jeon thì chỉ đưa mắt nhìn hai ông cháu một cái, lại rũ mắt làm ra vẻ thờ ơ không muốn nói gì.
Dù vậy cũng đã là đặc biệt rồi, Chaeyoung rất hài lòng với biểu hiện của Jeon lão và bà Jeon, muốn khoe khoang liền đưa mắt tìm kiếm Jungkook, thấy anh đang đứng ở cửa liền mĩm cười híp mắt đắc ý, cô thấy Jungkook cũng mĩm cười lại, trong lòng thật tự hào chính mình.
Nụ cười của Jungkook là thật, quả thật, việc bà Jeon giáo huấn Chaeyoung, coi Chaeyoung là con dâu mình, anh không thấy khó chịu. Anh biết ,lời bà nói không có ý trách mắng gay gắt, mà chính là thật lòng muốn dạy dỗ. Với lại, Chaeyoung cũng không tỏ ý gì không muốn , mà còn ra vẻ thích thú, đã vậy, anh còn lo nghĩ điều gì. Dù rằng, anh cũng tự hỏi chính mình, dường như mấy hôm nay, bà Jeon đối xử với anh có khác biệt, mà chính anh, đối với bà cũng đã trải lòng hơn, điều này nghĩa là sao ?
Mỗi người một nỗi lòng, một suy nghĩ riêng, Jeon lão thì khác, ông sống chừng này tuổi, lại là người lớn nhất trong gia đình, ông chẳng mong muốn con cháu bất hòa , ông biết chuyện giữa bà Jeon và Jungkook khó mà giải quyết sớm chiều, nên quả thật những biến chuyễn lúc nãy khiến ông vui mừng. Jeon lão lén đưa mắt liếc hai khuôn mặt đang chim trong suy ngẫm của Jungkook và bà Jeon, khẽ thở phào một hơi an lòng.

.....................................................................................

Mọi người trong căn phòng lại trở về trạng thái bình thường, bà Jeon ngồi một chỗ nhìn Gong Yoo, hồi nãy Jungkook lúc ngồi ngoài lúc vào phòng xem hai ông cháu Chaeyoung đánh cờ, giờ đổi lại chính anh đang ngồi tiếp Jeon lão, còn Chaeyoung, đương nhiên đang ngồi một ghế khác, bên cạnh bà Jeon, bi bô kể chuyện cho Gong Yoo nghe, mà lại toàn kể chuyện .... phim.
Chaeyoung học giọng điệu của thím Im và Jennie, thay nhau đổi vai hai người, mặt khi thì hếch lên, khi thì chu môi, khi thì nhăn nhó, có khi lại cười vui vẻ, cả căn phòng, chỉ có tiếng Chaeyoung.
" Cha biết không, vậy là Susan kia bỏ đi mất rồi a, hừ , thật ngốc mà, không nên bỏ đi a, phải ở lại, đánh cho Fank vài cái , hừ, dám đi ngoại tình a, đáng đánh nha " Gương mặt  xuất thần, đang kể chuyện cho Gong Yoo biến thành thể hiện cảm xúc của mình, bàn tay cũng nắm lại, mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không, dường như đang nhớ lại khuôn mặt của diễn viên đóng vai Fank kia, muốn đánh anh ta.

Jeon lão đang cau mày suy nghĩ nước cờ cười phì một tiếng, ngay sau đó cố nén lại, không dám làm ồn sợ gián đoạn sự nghiệp nói chuyện của Chaeyoung. Jungkook thì nhếch miệng nhìn ra cửa sổ cảm thán, vợ anh cả ngày bị nhồi nhét toàn ngoại tình với ngoại tình thế kia, may mà lúc trước anh kịp chấn chỉnh rồi, không thì cũng khó sổng nổi với cô. Bà Jeon thì vẫn thần sắc bình thường, nhưng quả thật, nghe Chaeyoung nói chuyện, bà không thể ngăn nổi mấy cái cảm xúc đang lạo nhạo trong lòng, nhiều lúc bà cũng thấy tò mò diễn biến , nhiều lúc lại thấy tức giận cho nhân vật , nhiều lúc lại thấy muốn cười giọng điệu Chaeyoung .... Nhưng rút kinh nghiệm lỡ miệng hồi nãy, bà cố dằn lại, thể hiện mình không quan tâm, không nghe , không thấy...
" Mẹ, mẹ có biết Susan đi đâu không ??" Chaeyoung đang kể chuyện hăng say, đột nhiên quay qua bà Jeon hỏi, nãy giờ bà ngồi bên cạnh cô, cô tự dưng xem bà là khán giả.
Bà Jeon bất ngờ bị hỏi , đưa mắt nhìn Chaeyoung ấp úng, bà là bà không muốn nói chuyện a, nhưng không trả lời có được không nhỉ, nhưng mà Chaeyoung đang giúp chồng bà cơ mà, bà cũng phải có nghĩa vụ 'giúp cùng' chứ nhỉ ,bà Jeon mãi suy nghĩ, chưa kịp trả lời thì Chaeyoung đã híp mắt hảo tâm giúp bà rồi, thì ra cô nhìn mặt bà cứ tưởng bà không trả lời được câu hỏi, nên giải đáp luôn
" Mẹ, Susan là đến nhà Herry nha, ha ha, hấp dẫn không nào ..." Chaeyoung kéo giọng, nghiêng người thích thú với điều mới nói ra, mũi chun lại, nhái giọng thím Im " Aiz, đúng là cô ấy không có chỗ nào để đi, nhưng đến nhà người đàn ông khác là không nên ..." nói xong mở lớn mắt, giả vờ vẻ mặt không hài lòng của Jennie, tiếp tục sắm vai cô " Hừ, Susan nên đến đó, tốt nhất là yêu luôn Herry a, Fank thì có gì tốt, để xem, rồi anh ta thấy Susan yêu Henry , anh ta có chạy đến khóc lóc cầu xin không nào, đến lúc đó thì phải đạp anh ta một cái vào mặt ..." tự biên tự diễn xong, Chaeyoung bật cười khúc khích, cô cảm thấy mình thật là giỏi a, thím Im hay Jennie, là ai, cô cũng có thể giả vờ như họ. Cười xong lại quay qua bà Jeon , lại vô tư nói
" Mẹ, Chae kể xong rồi, mẹ kể chuyện cho cha đi " đôi mắt mở to nhìn bà Jeon chờ mong.
Kể .......... Kể cái gì, mười mấy năm rồi hai vợ chồng bà hai phòng riêng, ngày chạm mặt nhiều nhất 3 lần, mỗi lần toàn là gật đầu chào hỏi, họa hoằn lắm mới nói dăm ba câu chào, trừ những lúc bà cần bàn chuyện về Jeon lão, mới nói được thành câu dài với ông. Với lại, tính cách ông và bà quá giống nhau, đều rất lạnh lùng, thể hiện tình cảm với nhau là điều quá xa vời và chẳng ai muốn làm , huống gì là những câu thân mật ... Bà , thực sự bó tay.
Bà Jeon giả vờ ho nhẹ, một lần nữa không dám nhìn xung quanh, không dám nhìn mặt Chaeyoung, kiên quyết thực hiện phương châm giả chết để sống an lành, mắt khẽ nháy nháy nhìn vào ... mép giường , im lặng trước lời đề nghị của Chaeyoung.
Chaeyoung thấy vậy thì chu môi lên, vô cùng bất mãn, nhưng trong thâm tâm vẫn biết rằng bà Jeon là người lớn, cô nhận ra với người lớn, không nên vô lễ . Vậy là không cần đến bà, quay lưng chiếu ánh mắt sáng rực tới hai ông cháu Jeon lão , Jungkook đang ngồi đánh cờ gần cửa sổ, cười hì hì hiền lành
" Andy, ông nội, đến kể chuyện cho cha nghe đi"
" Jeikei !!!" Chaeyoung thấy Jungkook đưa tay sờ cằm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và thận trọng, đang nhíu chặt mày, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì cấp thiết lắm , tưởng anh không nghe, lại gọi khẽ một tiếng . Gọi xong vẫn thấy Jungkook duy trì tư thế đó, Chaeyoung bắt đầu thấy không hài lòng, lại quay sang Jeon lão, chưa kịp mở miệng đã nghe Jeon lão trách Jungkook
" Hừ, suy nghĩ cái gì mà lâu vậy, nãy giờ đã ... đã... hơn 15 phút rồi đấy, thật là, làm ông nhịn đi toilet mà đợi cháu đây " nói xong thì đứng lên , mày cau lại tỏ vẻ khó chịu, nhìn về cái toilet riêng trong phòng lẩm bẩm " Suy nghĩ tiếp đi, ông đi toilet cái"
Ơ ~~~~ Chaeyoung nhìn cánh cửa toilet đóng lại che đi dáng người Jeon lão, đầu cứng ngắc từ từ quay về nhìn Jungkook vẫn còn suy nghĩ, cảm thấy có điều gì đó rất kì quặc, nhưng cái đầu nhỏ cũng chỉ nghĩ được ngang đó, còn kì quặc như thế nào thì cô chịu. Quan trọng nhất, chẳng có ai tiếp nối cô kể chuyện cho cha a . Chaeyoung thở dài thất vọng, quay người vỗ tay vào mu bàn tay Jeon Gong Yoo, cất giọng chán nãn
" Cha, để Chae kể tiếp cho cha nghe nha " Nói xong bĩu môi, hừ giọng nói dỗi " Hừ, Chae đã nhường phần cho mọi người, mà mọi người không thèm đấy nhé, sau này, giành Chae kể chuyện,Chae không cho đâu "
Sẽ không ai giành !!! Dại gì mà giành !!! Có ngốc mới giành !!!
Ba cái kẻ được coi là cha , là vợ, là con kia đang len lén mà thở phào một hơi nhẹ nhõm, khi nghe Chaeyoung lại tiếp tục kể chuyện , Jungkook lẳng lặng nhìn bàn cờ mà khâm phục Jeon lão, anh chỉ là giả vờ suy nghĩ thế thôi, vậy mà ông nội anh còn cao cơ hơn, nhìn ra đang giả vờ suy nghĩ nước đi mà lợi dụng tình thế chạy trốn, ông trời mới biết, thật ra hồi nãy chưa đến phiên anh đi, chỉ là chẳng tìm được cách thoái thác nên mới nghĩ ra chiêu trò giả vờ thế, chứ hồi nãy là đến phiên Jeon lão phải đi a. Mà, ông nội anh đang thua, giờ luôn tiện chạy trốn vậy, không biết có quỵt nợ không đây nữa.
Bà Jeon lại trở về trạng thái lạnh lùng như thường, nhưng giờ đây, nghe giọng nói trong trẻo bên tai kia, không hiểu sao bà thấy hơi có lỗi với Chaeyoung, aiz, cuộc đời bà chưa có gì khiến bà phải chạy trốn như chuyện hồi nãy . Bà là con nhà quân nhân, trong máu cũng mang đậm cốt cách quân nhân, gặp khó không lùi chính là bản chất của bà, vậy mà ..... Trong đầu bà chợt nảy ra một ý nghĩ ' May mắn là có cô bé kia, nếu không lấy ai nói chuyện với chồng bà bây giờ '.
Jeon Gong Yoo có chuyển biến tốt, mà không khí trong phòng, cũng càng lúc càng hài hòa thêm.
.........................................................................................................

Sự kiện Jeon gia càng ngày càng nóng bỏng, báo chí truyền hình đưa tin từng ngày từng giờ, theo đó, giá cổ phiếu của Jeon gia cũng giảm từng giờ, từng phút , một lượng cổ phiếu không hề nhỏ cũng đã bị bán tháo không thương tiếc . Giờ đây, mọi người chỉ đang chờ đợi giây phút nào, Jeon gia sẽ sụp đổ.
" Anh , anh vào nhà được sao" Kim Yeri mở lớn mắt, vô cùng ngạc nhiên nhìn Jimin mặc một bộ đồ bình thường đang phủi bụi ở mông và ở chân, bên cạnh anh, có hai người đàn ông cao lớn cũng làm động tác y như vậy.
" Trèo tường là được" Jimin nháy mắt trả lời với Yeri, anh vẫn còn tinh thần trêu chọc cô cơ đấy. Nói xong thì đi vào phòng bếp, tùy tiện mở tủ lạnh, mặt nhăn lại không hài lòng
" Không có gì ăn sao, chỉ toàn sữa và trứng gà thế này thôi ư ??"
Yeri càng ngạc nhiên hơn, sững sốt một lúc thì hiểu ra tình hình, vội nói
" Anh chưa ăn gì ư, mấy hôm nay đầu bếp không đến, chỉ có người giúp việc tự mua tự nấu ăn thôi, giờ chưa đến bửa cơm nên không có thức ăn, hay là để em nấu cho anh bát mì nhé" Ngoài cổng, phóng viên vẫn tụ tập như vậy, cô đã cho mấy đầu bếp nghĩ làm, thêm một vài người giúp việc, chỉ giữ lại một cô giúp việc lâu năm và Junhoe mà thôi, do nhà ít người, ăn ít nên cô cũng không mua nhiều thức ăn.
" Được, nấu nhiều nhiều, cho hai người kia ăn nữa, em nấu đi, anh đi bàn chuyện " Jimin gật đầu đồng ý, vừa xoa xoa bụng đói, vừa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net