Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thì ra hôm nay là ngày mưa à? Bất ngờ thật đấy! Mưa to dữ ghê....thật phù hợp với tâm trạng của tôi mà!

Chuyện là CLB bóng đá của chúng tôi hôm qua tổ chức đi chơi 1 buổi sau trận đấu toàn thắng galaxy. Sau khi trở về với quê hương mình, HLV quyết định sẽ bỏ tiền ra cho chúng tôi xoã nguyên 1 ngày.

Và khi tôi vừa về đến nhà thì được hàng xóm rằng anh tôi mấy hôm vừa qua do luyện tập quá sức nên đâm ra ốm, phải nằm viện. Ko kịp cất cặp vào nhà, tôi chạy hồng hộc đến bệnh viện, địa chỉ phòng vừa được đưa trong trạng thái mệt mỏi, ngồi trên tàu vũ trụ suốt bao nhiêu tiếng liền.

- Onii-chan! - Giọng tôi cất lên thật to khi vừa mở cửa

May quá! Trông anh cũng không ốm yếu lắm vì đã nhập viện được khoảng 2,3 ngày rồi.

- Kyousuke, em về rồi à?

Tôi ôm trầm lấy anh. Chẳng ngờ tự khi nào,2 giọt nước mắt tôi đã lăn dài trên má. Anh tôi cũng ôm lấy tôi, nhẹ nhàng nói vào tai tôi:

- Anh xin lỗi nhé Kyousuke! Anh thật có lỗi khi đã ko ta đón em được mà lại để em phải lo lắng như thế này.

Những lời nói thật ấm áp làm sao! Tôi gục vào vai anh, thiếp đi từ lúc nào không hay. Chắc tại do tôi mệt quá ấy mà. Vậy thì anh tôi đang chăm sóc tôi chứ có phải là tôi đến để chăm sóc anh đâu? Thật nực cười!

Anh tôi đã khoẻ lại nên sáng hôm sau xuất viện luôn (chính là cái hôm clb chúng tôi đi chơi ý). Tất nhiên là anh vẫn chưa khoẻ hẳn nên tôi đành phải ở nhà với anh. Thực lòng, tôi cũng muốn đi lắm chứ. Bởi lúc còn ở hành tinh Falam Orbius, tôi thấy Tenma cầm chiếc vòng hoa Lalaya trao trên đầu mình đội lại lên đầu Aoi. Tôi tức lắm, ghen lắm đấy nhưng biểu hiện ở bên ngoài vẫn là vẻ mặt lạnh bơ.

Nếu mình không đi, liệu họ sẽ làm gì với nhau? Họ có thể.... có thể.... thậm chí là.... Không, chuyện đấy không xảy ra được.... Cái thứ đáng quan tâm ở đây là anh mình - người anh đã hi sinh cả đôi chân mình để bảo vệ đứa em. Chẳng lẽ việc nhỏ con như thế này cũng làm mình phải suy nghĩ nhiều đến vậy?

Sau khi ăn sáng, cho anh uống thuốc, ngồi tâm sự với anh về chuyến đi của mình, tôi trở lại căn phòng của mình. Ngồi trên giường, vừa mở điện thoại ra, tôi thấy bao nhiêu cuộc gọi nhỡ từ bạn bè.

Tôi cũng chẳng buồn gọi lại. Bọn họ đang chơi vui mà, nếu tôi gọi chỉ làm phiền họ thôi. Mà cũng hết việc làm rồi, đành vào facebook vậy.

Cái gì............. cái gì................ cơ......... ????

Vừa mở ra..... cái trang chủ của facebook.... đập vào mắt tôi là hình ảnh..... Chuyện này... thành hiện thực rồi sao.....???

Aoi khoác tay Tenma 1 cách thân mật. Nó lại còn áp bộ ngực phẳng lì của nó vào tay cậu ấy nữa. Đấy mới chỉ là 1 bức ảnh thôi, chắc chắn là còn nhiều, còn nhiều nữa..... Nhưng làm sao mình có thể lướt xuống mà xem tiếp được.....

Tự dưng tôi cảm thấy khó thở, sống mũi và khoé mắt cay cay. Tôi cố gắng không để những giọt nước mắt trào ra, nhưng càng cố gắng thì nước mắt lại càng tràn ra dễ hơn.

"Cốc cốc cốc"

Đệt! Sao đúng lúc vậy? Chọn thời điểm rất đúng lúc để vào phòng mình chứ!? Tôi lấy tay phải che 2 con mắt của mình, tay trái bấu chặt xuống ga giường.

- Kyousuke......??? - Anh ấy gọi tên tôi 1 cách ngạc nhiên

- Anh....vào đây làm gì vậy?- Tôi hỏi, giọng nấc lên

Anh không trả lời, chậm rãi bước đến ngồi trên giường cạnh tôi. Anh ấy khoác tay qua người tôi, nắm lấy chiếc vai đang run rẩy của tôi.

"Hức hức..."

Tôi bật khóc thành tiếng, tay vẫn che đi đôi mắt mít ướt của mình. Không kiềm được nữa, tôi gục đầu xuống ngực anh trai mình. Đôi tay giờ đã buông thõng. Áo anh tôi tựa như chiếc khăn lau nước mắt vậy. Cái bộ dạng yếu đuối này lại bị lộ diện trước mặt anh trai rồi.

- Yuuichi .... - Tôi gọi tên anh 1 cách trống không

Tôi thật may mắn khi có 1 người anh trai như Yuuichi. Anh vỗ nhè nhẹ vào đầu tôi, không nói ko rằng gì. Thật tâm lý và thấu hiểu làm sao! Chắc hẳn anh biết được tôi ko muốn kể chuyện này cho anh ấy. Bởi bất kể chuyện gì xảy ra, Yuuichi bao giờ cũng là người đầu tiên mà tôi tâm sự.

Anh tôi cũng không ở bên tôi mãi được, và tôi cũng cần có sự riêng tư nữa. Thời gian trôi qua thật lâu, 1 phút mà cảm tưởng như cả 1 ngày. Cái gì đến rồi cũng đến. Mặc dù đã đóng cửa phòng nhưng cái mùi thơm phức của thức ăn vẫn len lỏi qua khe cửa được. Ồ, đến buổi trưa rồi à?

"Cốc cốc cốc" - Lại là tiếng gõ cửa đấy

- Có chuyện gì vậy? - Tôi chỉ ngồi trên giường nói vọng ra ngoài cửa

- Kyousuke à, em xuống ăn cơm đi! - Yuuichi không vào phòng, nhẹ nhàng gọi tôi

- Em không ăn đâu. - Tôi trả lời trong tiếng nấc

Từ lúc bắt đầu khóc, chẳng hiểu sao tôi không thể nín hẳn. Nếu cố gắng lắm thì cũng chỉ nín được vài phút, sau đó lại chảy nước mắt tiếp. Yuuichi ăn cơm 1 mình, cả buổi tối cũng vậy. Khổ thân thật. Lỗi của tôi cả, tôi biết chứ.

Sau khi chơi 1 chút game trên điện thoại, thần ngủ tự dưng đến, khiến tôi chưa đánh răng mà đã rơi vào cơn buồn ngủ rồi đánh da 1 giấc thật sâu. Cũng phải thôi, khóc đến mức đau hết cả mắt, đỏ hoe hết cả lên mà.


"Cái gì... Trời vẫn tối à?"

Tôi mơ màng tỉnh dậy. Trời đang tối nhưng chắc là ngủ  hơi nhiều rồi nên tôi chẳng ngủ thêm được nữa. Vớ lấy cái điện thoại khốn nạn, bật lên thì thấy bây giờ đã là 7h30' sáng. Ủa, thế sao  trời vẫn tối đen như vậy?

Kéo tầm mành đầu giường ra, 1 màu trời âm u hiện ra trước mắt. Ông trời đúng là hiểu mình thật! Những giọt mưa nặng trĩu thi nhau rơi xuống, gợi lên trong lòng người những nỗi đau như xé vào tâm can. Thôi thì hôm nay đến đâu thì đến, mọi chuyện xảy ra như thế nào thì cứ cứ để nó tiếp diễn. Bây giờ vscn trước đã.

9h sáng rồi, mình chơi game cũng được khá lâu rồi nhỉ?

"Dính~ Doong~"

Ủa, ai đến vậy? Mà mặc kệ chứ, quan tâm làm quái gì?

"Ohayo gozaimasu, Tsurugi-san"

Giọng nói đó... hình như là.... Tenma????

Mới nghĩ đến đó thôi, nước mắt bỗng rơi xuống


Bỗng nhiên im lặng quá, họ đang làm gì vậy?

"Cốc cốc cốc": Tsurugi-kun, mình vào trong phòng được không?

"Hức hức"

Chết dở, sao mình lại khóc? Khóc hơi to rồi, lỡ cậu ấy nghe thấy...??? Mà đợi đã, mình còn chưa chốt cửa???

"Rầm"

Tôi vội vàng lau nước mắt.

- Tsu...ru...gi.... Cậu.....khóc....????

Thôi xong rồi, lấy cớ như thế nào giờ?

- Không.... Không phải đâu... Tớ vừa đi rửa mặt, chẳng may nước nóng quá nên thành ra vầy.... Không có gì đâu...

Từ khi nào mà cậu ấy đã đến bên tôi, đặt nhẹ bàn tay mềm mại, ấm áp lên má tôi, quẹt đi giọt nước mắt lại vừa rơi xuống. Bất giác, cậu ấy đẩy nhẹ tôi nằm xuống giường.

- Ơ.... Tenma???

- Tsurugi-kun, có chuyện gì vậy?

Giọng nói đó....ánh mắt đó.... thật dịu dàng quá! Đừng mà. Đừng khiến tôi phải thích cậu thêm nữa, đồ đáng ghét! Yêu đơn phương...đúng là đau khổ thật...

- Tôi xin lỗi nhưng đây không phải là việc của cậu. Đừng bận tâm làm gì. - Tôi quay mặt đi, lảng tránh ánh mắt của cậu ấy.

- Cậu thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt tớ mà nói. Cậu đang nói dối tớ đúng ko? - Tenma nói bằng giọng kiên quyết, hình như có xen chút tức giận.

- Tôi.... - Cổ họng tôi nghẹn lại, khóc không hành tiếng. Việc này quả là quá đau lòng. Sao cậu ấy có thể vừa vui đùa với đứa con gái khác, lại vừa tỏ ra dịu dàng, ân cần với tôi đến nhường này.

- Te.....um.....um....

Cậu ấy chiếm đoạt lấy đôi môi tôi mà trao nụ hôn nồng thắm. Nước mắt lại chảy. Tsurugi ngầu lòi, lạnh lùng thường ngày biến đi đâu mất rồi. Không làm quá đà, cậu ấy quyến luyến buông tha cho tôi.

- Tsurugi-kun, cậu trông ốm yếu lắm. Cậu có ăn uống đầy đủ không vậy? Mặt cậu ko chỉ đỏ mà còn rất xanh xao nữa đó.

- Tôi.... Ukm, cậu đoán đúng rồi đó....

- Cậu nhịn từ khi nào vậy?

-......

- Thôi, đi xuống tầng ăn sáng nào Tsurugi-kun!

Tenma tránh sang 1 bên. Tôi vừa bước xuống giường đã khuỵ 2 đầu gối xuống đất. Tenma vội vàng đỡ tôi dậy. Dí sát mặt vào mặt tôi, Tenma ngoẻn 1 nụ cười nói:

- Nè, từ nay tớ gọi cậu là Kyousuke được không?

Mở to mắt ngạc nhiên, tôi lỡ quên mất chưa trả lời câu hỏi của Tenma. Cậu ấy long lanh đôi mắt, hỏi bằng giọng rất chi là ngọt:

- Chẳng lẽ.... không được sao?

- Không... làm gì có chuyện đó... Mình vui lắm đó, Tenma!

- Hihi! Kyou-chan, xuống tầng thôi nào!

- Ể~~~ Cậu bảo mình là Kyousuke mà, có phải Kyou- chan đâu. Nghe nó nữ tính quá....

- Hai hai, đói sắp chết đến nơi rồi còn lắm chuyện à? Thôi, Kyou- chan ko xuống thì mặc kệ, cho ở đây 1 mình.

Tôi đành vùng vằng xuống tầng trong sự hờn dỗi. Tenma cứ nhìn tôi rồi mỉm cười, chắc là do khuôn mặt đã điểm chút vệt hồng nhưng lại có thể nhìn rất rõ bởi làn da trắng mịn này.

Tenma xin phép dì Aki ở lại nhà tôi cả trưa lẫn tối. Mặc dù cảm thấy rất hạnh phúc, tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó bất thường sẽ xảy ra tối này

(Ai dị ứng thì đừng đọc phần 2 nhé)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net