Chương 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi, người đó là người em không có cách nào ngừng yêu.

Chuông điện thoại vang lên.

"Uy, Wonu."

"Nhìn thấy Cheol huynh rồi hả?"

"Anh ấy đang ngủ. Em cùng Peter ở bên ngoài nói chuyện."

"Có một số việc từ từ nói, đừng kích thích anh ấy."

"Em hiểu, anh yên tâm đi. Bất quá Peter đã đem sự tình hai ta nói cho anh ấy biết, anh ấy không nói gì. Nhưng em cảm thấy Cheol huynh lần này sau khi tỉnh lại không còn cường thế như trước nữa."

"Trải qua sinh tử, rất nhiều chuyện đã nghĩ thông suốt rồi sao?"

"Chỉ hy vọng như thế."

"Nếu như anh ấy ở Jeonju nghỉ ngơi đủ rồi, em có thể mời anh ấy đến thành phố Jeju."

"Đừng nói, thật đúng là đề nghị tốt."

"Em tìm chỗ ở sắp xếp xong xuôi rồi chứ?"

"Có Seokmin ở đây, yên tâm đi."

"Được."

"Anh cùng Aron nói xong rồi?"

"Ưm."

"Anh ta nói thế nào?"

"Nói anh không biết suy nghĩ chứ sao."

"Anh ta sẽ không nói như vậy đâu!"

"Vậy em cảm thấy anh ấy sẽ nói thế nào?"

"Anh ta không nói anh, nhưng là sẽ nói em."

Điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười của Wonu.

"Em cảm thấy anh ấy sẽ nói về em như thế nào?"

"Khẳng định chắc chắn anh ta sẽ không nói cho anh biết!"

"Vì sao?"

"Dù sao hai ta là người một nhà đó a!"

Wonu một bên hướng căn hộ vừa đi vừa cười nghe Kim Mingyu nói chuyện. Trong điện thoại, Kim Mingyu lại bắt đầu lầm bầm.

"Trong lòng anh ta nghĩ là Kim Mingyu thật là một con quỷ hẹp hòi! Nhưng là ở cạnh anh anh ta phải nói, Kim Mingyu có phải chú ý anh không? Hoặc là nói Kim Mingyu có phải gây cho anh áp lực, sau đó nhìn xem anh phản ứng gì. Nếu như bị anh ta nói trúng, rồi lại làm bộ thân sĩ một phen, tỉ như cố ý thở dài không nói lời nào, cảm xúc thâm trầm!"

Wonu thực sự nhịn cười không nổi, Kim Mingyu đoán vẫn đúng tám chín phần.

"Vậy chính em nói, em hẹp hòi không keo kiệt?"

"Em? Hẹp hòi a! Đặc biệt hẹp hòi! Cho đến giờ trước mắt em còn chưa gặp qua người nào nhỏ hơn em mà bức người đó a!"

"Ồ? Thật sao?"

"Ừ! Em đối với người thuộc về em là hẹp hòi nhất! Người khác mặc kệ có vô ý hay không mà dám liếc một cái, em đều mất hứng a!"

"Lòng dạ hẹp hòi!"

"Loại sự tình này, nếu ai có tâm tư rộng mở, vậy thì đây không phải là thật sự yêu!"

"Ai nói yêu là phải có lòng dạ hẹp hòi rồi?"

"Thế nào, ghét em rồi?"

"Ưm, rất đáng ghét!"

Kim Mingyu vừa muốn nói chuyện, Peter bảo cậu đi vào, Seungcheol đã tỉnh.

"Chồng, Cheol huynh tỉnh, em đi trước nhìn anh ấy một cái."

"Đi thôi."

"Chút nữa em quay lại sẽ gọi cho anh."

"Được."

Vội vàng cất điện thoại, Kim Mingyu vào phòng. Seungcheol tựa ở đầu giường, mỉm cười nhìn cậu. Kim Mingyu đứng tại chỗ, nhìn thấy Seungcheol ôn hòa mỉm cười, dường như đã có mấy đời. Mắt Kim Mingyu có chút đỏ ửng, cậu chậm rãi đi đến bên giường, Seunghceol một mực nhìn chằm chằm cậu, Kim Mingyu cúi người nhẹ nhàng ôm lấy Seungcheol.

"Cheol huynh, anh đã tỉnh. Thật tốt quá."

Seungcheol vỗ vỗ cánh tay Kim Mingyu.

"Khiến em bận lòng."

Kim Mingyu hơi dùng sức gật đầu.

"Bị anh dọa sợ."

Seungcheol nghe vậy cười ra tiếng.

"Có thể hù sợ Kim Mingyu, cũng không dễ dàng a."

Kim Mingyu buông Seungcheol ra, ngồi lên ghế bên cạnh, con mắt chăm chăm nhìn Seungcheol, nháy mắt cũng không buồn.

"Thằng nhỏ ngốc, không sao."

Seungcheol mỉm cười nhìn Kim Mingyu nói ra.

Kim Mingyu gật đầu, nhìn thấy Seungcheol tinh thần rất tốt, Kim Mingyu cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.

"Anh có khát nước không?"

"Không khát."

"Đói không?"

"Không đói bụng."

"Vậy, hay ra ngoài một chút? Bên ngoài ánh nắng rất tốt."

"Tốt."

Kim Mingyu đẩy xe lăn đi trên đường nhỏ. Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng không tệ, nằm trên giường nhiều ngày như vậy, Seungcheol cảm thấy toàn thân đều không thoải mái. Hiện tại có thể hô hấp không khí bên ngoài, Seungcheol tâm tình thật tốt.

Hai người đi đến chòi nghỉ mát, Kim Mingyu thu xếp Seungcheol ngồi vững, cậu cũng ngồi xuống.

Seungcheol nói ra:

"Nói một chút tình hình công ty mới đi."

Kim Mingyu kinh ngạc nhìn Seungcheol, cậu còn chưa nói cái gì, Seungcheol làm sao mà biết được?

"Mặc dù anh đang hôn mê, nhưng là có thể nghe được cuộc nói chuyện giữa các em."

"Anh đã nghe được rồi?"

Seungcheol gật đầu.

"Thật xin lỗi, em đã để cho anh thất vọng."

Seungcheol lắc đầu.

"Anh đã đi qua quỷ môn quan một lần, rất nhiều chuyện cũng nhìn thấu."

"Thời điểm hôn mê anh thật sự nghe được chúng em nói chuyện?"

"Đúng vậy a."

"Thật thần kỳ!"

"Anh cũng nghe được lời Won công tử."

"Wonu?"

"Ừ. Chàng nói hi vọng anh mau mau tỉnh lại, nói em rất lo lắng cho anh."

Kim Mingyu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cậu cứ nghĩ Seungcheol hôn mê thì cái gì cũng không biết.

"Nói một chút đi, hiện tại đến cùng tình huống là như thế nào."

Thế là, vào buổi chiều gió thoảng, Kim Mingyu cùng Seungcheol ngay tại trong căn chòi, một bên nhìn ra phong cảnh phía ngoài, một bên trò chuyện trong khoảng thời gian này phát sinh tất cả mọi chuyện.

"Em là vì Won công tử mới từ chức a?"

"Sớm muộn gì cũng sẽ phải đi bước này, còn không bằng thừa dịp tuổi trẻ hiện tại sớm một chút ra quyết định."

"Em hiện tại hạnh phúc chứ?"

Kim Mingyu nghiêm túc gật đầu.

"Hạnh phúc."

"Vậy em đã thành công một nửa."

Seungcheol nhìn qua phong cảnh phía xa, mỉm cười nói ra.

"Quá khứ là anh đã quá cố chấp. Kỳ thật nào có nhiều tiêu chuẩn như vậy? Thế sự hay thay đổi, trong biển người mênh mông có thể gặp được người thích hợp, đối phương cũng nguyện ý cùng em ở bên nhau, đây mới thứ khó có được. Anh nên chúc phúc em, nhưng lúc đó đã không nghĩ đến những thứ này."

"Cheol huynh, anh có phải rất thất vọng với lựa chọn của em?"

Seungcheol lắc đầu.

"Kim Mingyu, thật không có. Bất luận em lựa chọn cái gì, anh đều sẽ ủng hộ. Hiện tại anh đem rất nhiều chuyện đều nghĩ thông suốt rồi, thật đấy."

Kim Mingyu nắm chặt tay Seungcheol, hai người nhìn nhau cười một tiếng.

"Công chuyện của công ty cũng đừng quá gấp, cuối tháng vừa vặn có cuộc họp, anh mang em cùng tham gia."

"Thân thể của anh có thể sao?"

"Anh nghỉ dưỡng một chút, sẽ cho em gặp mấy người nhà bên ngoại anh. Sau đó anh sẽ đi sớm một chút, em có thể lưu lại cùng bọn họ giao lưu một hồi."

"Cheol huynh..."

"Đừng nói cám ơn với không cám ơn. Văn Dư, trên cái thế giới này, con người không có khả năng chỉ dựa vào bản thân là có thể thành công. Đồng dạng, mọi người cũng sẽ không đi trợ giúp những kẻ không chịu chăm chỉ phấn đấu."

"Em sẽ không để cho anh thất vọng."

"Trong khoảng thời gian anh hôn mê em cũng khổ cực, nhất định đã chịu không ít áp lực."

Kim Mingyu nhẹ nhàng thở dài.

"Ưm, khi đó rất mệt mỏi. Nghĩ đến anh cùng Wonu, có đôi khi sẽ bị cảm giác vô vọng bao phủ. Có đoạn thời gian em ngủ không yên, chỉ cần nhắm mắt lại sẽ thấy ác mộng. Em không thể cùng bất luận ai khác nói, chỉ có thể một mình ráng chịu."

Seungcheol nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Kim Mingyu, trong mắt tràn đầy đau lòng.

"Cũng may anh đã tỉnh lại, hết thảy đều sẽ sẽ khá hơn."

"Khó khăn cho em rồi."

...

Qua mấy ngày, Seungcheol khôi phục rất nhanh. Điều này khiến tất cả mọi người thật cao hứng. Seungcheol dù sao cũng là nam cường nhân, không chịu được nhàn nhã. Trong lúc tĩnh dưỡng liên tiếp lợi dụng cơ hội vì Kim Mingyu mở rộng một số quan hệ. Có Seungcheol đề cử, lại thêm năng lực tự thân của Kim Mingyu, rất nhanh mấy bằng hữu thân cận bên người Seungcheol đều đối xử Kim Mingyu cùng công ty mới sinh ra hứng thú.

Kim Mingyu trở lại thành phố Jeju, nhưng là ngày đó Wonu có nhiệm vụ, bay đến những thành thị khác, bởi vậy hai người lại là thật nhiều ngày không gặp. Nhà máy đã có sẵn, chỉ cần cải tạo sửa sang đơn giản, rất nhanh bộ phận sản xuất được xác lập, thiết bị cũng nhao nhao vào đúng chỗ. Nhưng là công ty mới, sản phẩm vẫn như cũ không thuận lợi.

Seungcheol mang theo Kim Mingyu tham gia một bữa tiệc tư nhân. Nơi này phần lớn là người nhà bên ngoại Seungcheol, mọi người vui sướng nói chuyện với nhau. Kim Mingyu hết sức quen thuộc quy tắc kết giao trên thương trường, rất nhanh liền chiếm được hảo cảm. Có vài người đề nghị Kim Mingyu dứt khoát tại Jeonju mở một chi nhánh công ty, từ từ đem chủ doanh nghiệp vụ dời đến Jeonju đi.

Những người này đều thuộc tập đoàn Viễn Dương có thực lực nhất. Năm đó ở SG, Kim Mingyu cùng Viễn Dương có giao tiếp mấy lần. Bộ trưởng bộ phận đầu tư đương nhiệm Viễn Dương là cháu trai Seungcheol. Anh ta cùng Kim Mingyu nói, nếu như Kim Mingyu đem công ty dời đến Jeonju, anh sẽ đầu tư 10 triệu vào công ty Kim Mingyu.

10 triệu đối với công ty mới thành thật mà nói không tính là quá nhiều, nhưng là có thể làm dịu đi rất nhiều áp lực về bộ phận tài chính trước mắt. Nhưng mà cân nhắc đến vấn đề cổ quyền, Kim Mingyu nhất thời có chút không quyết định chắc chắn được. Càng quan trọng hơn là, nếu như cậu dời đến Jeonju, như vậy Kim Mingyu cùng Wonu sẽ lại phải hai người hai địa phương. Thế nhưng là công ty hiện tại đứng trước đà phát triển, đó là cơ hội trọng yếu, nếu như không bắt được, Kim Mingyu sợ một bước bỏ lỡ, từng bước đều bỏ lỡ.

Kim Mingyu do dự không biết có nên đem chuyện này nói cho Wonu. Cậu biết, lấy tính tình Wonu, sau khi biết sẽ tán thành để cho Kim Mingyu đi Jeonju, nếu như vậy, tương lai hai người sẽ càng thêm khó đoán.

Mấy người ở công ty Kim Mingyu đối với chuyện này cũng là ý kiến không đồng nhất. Ngoại trừ Lee Chan cùng Vernon, những người khác đều phản đối đến Jeonju. Lý do của Lee Chan cùng Vernon là bên này có mối quan hệ từ Seungcheol, khai triển marketing càng nhanh dễ dàng hơn. Lý do phản đối của những người khác là, sản phẩm thị trường chủ thể nên ở nội địa, sản xuất, nghiên cứu phát minh cũng đều ở bên này, không thể vì lợi ích nhất thời liền từ bỏ thị trường khối lớn.

Đảo mắt lại là hơn nửa tháng, đến ngày này, Kim Mingyu không chống đỡ nổi, giúp Seungcheol làm xong vật lý trị liệu, cậu hỏi ý kiến Seungcheol. Seungcheol nói:

"Em hỏi anh, anh đương nhiên hi vọng em đến Jeonju phát triển. Nhưng là, chính em cũng không nguyện ý đến, không phải sao? Lúc trước em rời khỏi SG, là vì cái gì?"

"Vì tình yêu của em."

"Hiện tại thế nào? Bây giờ vì cái gì lại xoắn xuýt?"

"Vì sự nghiệp của em."

"Kim Mingyu, em từng nói với anh, cá cùng tay gấu không thể đều chiếm được. Lựa chọn, cũng không cần dễ dàng buông tha. Nếu không kết quả là em sẽ mất cả chì lẫn chài."

"Thế nhưng là Viễn Dương cầm 10 triệu, chỉ chờ em nói một câu."

"10 triệu mua được 30% cổ phần từ em, đây không tính là phù hợp, cái này anh tin tưởng trong lòng em tính toán minh bạch. Kim Mingyu, trên thương trường kiêng kị cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, điểm này em hẳn là rất rõ ràng."

"Nhưng là bởi vì tài chính khuyết thiếu. Hiện tại dây chuyền sản xuất còn kém, một bộ phận bên trên không được đầy đủ, thời gian để xuất ra sản phẩm lại thêm kéo dài."

"Công ty của em cho tới bây giờ tiến triển, đã coi như là rất nhanh. Kim Mingyu, em không cần tự tạo cho mình áp lực lớn như vậy. Rome không phải một ngày là xây xong thành. Huống chi, em đã bao lâu không về thành phố Jeju, Won công tử ở bên kia em cũng không muốn nói qua a?"

Khoảng thời gian này, Kim Mingyu một bên chiếu cố Seungcheol, một bên vội vàng tại Jeonju thành lập nhân mạch. Wonu bên kia đang chuẩn bị khảo thí, thời gian liên hệ giữa hai người xác thực càng ngày càng ít. Thế nhưng là đều biết đối phương đang bận bịu, tình huống như vậy tạm thời cũng không có biện pháp.

Kim Mingyu lâm vào trầm tư, cậu vẫn không quyết định chắc chắn được. Seungcheol hiểu rõ Kim Mingyu, nhìn thấy cậu ở dạng này, Seungcheol cũng chỉ có thể đem lời điểm đến là dừng. Kỳ thật Kim Mingyu vì tình yêu mà dám hi sinh hết thảy, nhưng là cuộc đời không như truyện cổ tích, chỉ cần hai người cùng một chỗ thì sẽ có kết cục đoàn viên. Ngược lại, đây mới chỉ là bắt đầu.

Kim Mingyu là loại người một khi làm việc sẽ đem hết toàn lực làm đến mức tốt nhất. Cậu rất cố gắng, chuẩn bị đầy đủ, một khi cơ hội đến, sẽ không chút do dự bắt lấy. Nhưng là trước mắt, Kim Mingyu đang do dự.

Đổi lại trước kia, Seungcheol nhất định sẽ yêu cầu Kim Mingyu ở lại Jeonju thành lập công ty. Nhưng là hiện tại, Seungcheol càng chờ đợi Kim Mingyu có thể thu hoạch được thành công, đồng thời có được hạnh phúc của riêng mình. Người sống trên đời, không phải chỉ có sự nghiệp, trong tâm có cái kết cục mới có thể liên tục tạo động lực. Động lực của Kim Mingyu, hiển nhiên cùng Wonu có quan hệ rất lớn.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net