Chương 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Mingyu Té xỉu.

Trên giường bệnh, hai người bởi vì vị trí gần một góc khuất, cũng không có chú ý tới người đứng ở cửa.

Wonu bị một màn trước mắt kích thích đến đầu óc phát sốt, quả muốn xông qua đi kéo hai người ra!

Kim Mingyu rất nhanh đã đẩy Ngô Linh Nam ra, quở trách nói:

" Lee Chan, đủ rồi!"

Nhưng hai người vẫn duy trì tư thế, Wonu nắm chặt quyền, móng tay thật sâu đâm vào trong thịt cũng không thấy đau. Kim Mingyu đột nhiên nhìn về phía cạnh cửa, đầu óc ông một chút. Cậu lập tức dùng cánh tay chống lên, muốn đứng dậy. Lee Chan theo ánh mắt của cậu cũng nhìn về phía cửa, chỉ thấy Wonu trên mặt không chút biểu tình đứng ở nơi đó từ lúc nào.

Wonu lạnh lùng nhìn hai người một chút, mở miệng nói ra:

"Nằm xuống, muốn làm gì!"

Kim Mingyu nghe xong động tác cứng đờ, Lee Chan cũng sững sờ, lập tức ngượng ngùng đứng dậy, biểu lộ rất là xấu hổ, nhưng vẫn lộ ra một cỗ quật cường. Wonu một thân đồng phục tiếp viên hàng không, khí tràng cường đại, khí chất băng lãnh như muốn đông cứng KiM Mingyu, khiến cậu không nhịn được muốn đứng lên thoát khỏi nơi này. Ánh mắt Wonu lạnh như băng bắn thẳng đến Kim Mingyu, KiM Mingyu khẩn trương nuốt một chút nước bọt:

"Chồng..."

"Vì sao té xỉu?"

"Gần đây quá bận rộn, không có chuyện gì."

Lee Chan liếc mắt, lui sang một bên. Wonu thả hành lý trong tay xuống, trực tiếp đi qua chỗ Kim Mingyu. Ánh mắt Kim Mingyu chăm chú nhìn chằm chằm Wonu, theo khoảng cách càng ngày càng gần, nhịp tim cũng càng lúc càng nhanh. Tâm thần bất định, khẩn trương, nhưng còn có vẻ hưng phấn, Kim Mingyu thầm mắng mình chính xác có chút biến thái, nhưng là ai bảo nhiều ngày không gặp, vừa xuất hiện liền là một thân đồng phục lãnh mỹ nam chứ!

Nhìn thấy ánh sáng phức tạp trong mắt Kim Mingyu, Wonu rất dễ dàng đọc đã hiểu "Nội dung" bên trong. Tuy tức giận trong lòng khó bình, nhưng khi nhìn gò má gầy xương của Kim Mingyu thì đều tan biến, sắc mặt tái nhợt, Wonu đau lòng vượt lên hơn cả bất mãn, chàng đến gần, đưa thay sờ sờ trán của cậu.

Nhiệt độ cùng xúc cảm thoải mái để Kim Mingyu tự giác nhắm mắt lại, ngay khi tay Wonu muốn rút về, Kim Mingyu bắt lấy tay Wonu đặt ở trên trán, nắm thật chặt, không cho động. Wonu nhìn thấy Kim Mingyu dạng này, cảm thấy mềm nhũn. Ngầm thở dài, người trước mắt, vô luận như thế nào, cũng không thể phủ nhận cậu chính là yếu điểm trong lòng chàng.

Nhiều ngày không thấy, loại tưởng niệm kia vốn đã khắc sâu như vậy. Kim Mingyu mở mắt nhìn thấy Wonu, hai người yên lặng ở giữa tương và vọng, tràn đầy tưởng niệm.

Lee Nam hốc mắt đỏ lên, chàng đứng dậy không nói một câu, mở cửa rời đi. Trong phòng chỉ còn lại có hai người, Kim Mingyu đưa tay vừa muốn sờ lên mặt Wonu, liền bị tránh tránh né.

"Chồng"

"Em không cần giải thích, anh hiểu."

"..."

Wonu nghĩ nghĩ, nói ra:

"Thật nhiều ngày không gặp mặt, anh rất nhớ em, rất nhớ rất nhớ. Nhưng khi nhìn thấy em hôn một người khác, trong lòng anh cũng rất đau rất đau. Vừa rồi cửa không khóa, anh ở người cửa ra vào nghe được cuộc đối thoại của hai người, có lẽ không hoàn chỉnh, nhưng mà anh cũng có thể hiểu được đại khái. Chuyện này, chúng ta ngày mai rồi nói sau. Hiện tại em cũng cần nghỉ ngơi, anh cũng cần nghỉ ngơi. Khi vừa xuống máy bay, nghe tin từ Mina, anh liền trực tiếp chạy tới đây. Lời của hai người cùng... Nụ hôn kia, để cho anh hiện tại có chút...,"

Wonu dừng một chút, lập tức nở nụ cười: "Được rồi, nghỉ ngơi trước, ngày mai rồi nói sau."

"Chồng..."

"Không cần giải thích, thật đó."

Wonu lần nữa cắt ngang Kim Mingyu, nói ra.

Kim Mingyu nhìn thấy Wonu mỉm cười, trong lòng cảm thấy chát. Nhưng là trên mặt chàng rõ ràng mệt mỏi để Kim Mingyu ý thức được hiện tại hoàn toàn không thích hợp nói chuyện gì, thế là gật gật đầu: 

"Vậy anh ở chỗ này nghỉ ngơi hay là về nhà?"

"Đương nhiên ở chỗ này."

"Được."

Wonu nằm ở bên cạnh Kim Mingyu ở trên giường, Kim Mingyu ngủ thiếp đi. Wonu mở to mắt, chàng thẳng tắp nhìn trần nhà, trong đầu tất cả đều là những chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này. Chàng ngồi dậy, một chùm ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, Wonu nhìn chằm chằm chùm sáng kia, lần nữa lâm vào trong trầm tư.

Bầu trời bắt đầu sáng tỏ, khi ánh trăng bị ánh nắng đầu tiên trong ngày đánh tan, Wonu mới nheo mắt lại, tia nắng kia có chút chướng mắt. Chàng ngồi ở bên giường Kim Mingyu, nhìn thấy Kim Mingyu ngủ say, bất tri bất giác đã trôi qua mấy giờ. Chàng đứng lên, ngồi yên bất động quá lâu thân thể cứng ngắc truyền đến một trận nhói nhói, nhưng là đầu óc lại dị thường thanh tỉnh.

Wonu xoay người đi rửa mặt, Kim Mingyu rất nhanh liền tỉnh lại. Một đêm này Kim Mingyu ngủ không được tính là rất tốt, cậu luôn luôn nằm mơ, thế nhưng nội dung trong mộng lại một chút cũng không nhớ nổi. Wonu thay đồ, chàng tùy ý chải đầu tóc, thỉnh thoảng vén vài lọn tóc hơi rủ xuống ra một bên, Kim Mingyu nhìn thấy Wonu như thế này, trong lòng nhịn không được rung động. Tình yêu là gì, tình yêu là bất kể ở bên cạnh một người bao lâu, vẫn tâm vẫn vào những lúc lơ đãng mà rung động.

Wonu quay đầu nhìn Kim Mingyu đã sớm tỉnh lại trên giường, thấy cậu nhìn mình chằm chằm, ánh mắt còn nóng như hỏa liệt, tuy ban nãy không quay đầu nhìn, nhưng Wonu lại có thể cảm giác được rõ ràng.

"Nghỉ ngơi đỡ hơn chưa? Nếu có thể anh sẽ đi làm thủ tục xuất viện."

"Há, không có vấn đề."

"Vậy em thu thập một chút đi."

"Được."

Kim Mingyu rất nhanh rời giường. Cậu có chút ngoài dự liệu, mặc dù cậu cũng rất muốn lập tức xuất viện, nhưng là không dám nói đi ra. Không nghĩ tới Wonu nhanh như vậy liền để chàng xuất viện. Kim Mingyu biết nụ hôn ngày hôm qua sẽ không dễ dàng qua đi, nhưng cậu không biết Wonu sẽ giải quyết cậu như thế nào.

Rất mau đã làm xong thủ tục, Wonu không có thông tri bất luận kẻ nào, chàng và Kim Mingyu đón xe về nhà.

"Buồn ngủ thì đi nghỉ ngơi một chút đi, anh ra ngoài mua thức ăn, hôm nay chúng ta đều nghỉ ngơi, ở nhà làm một chút đồ ăn."

"Há, tốt. Em và anh cùng đi."

"Em ở nhà, anh đi là được, rất nhanh sẽ về."

Đơn giản thu thập một chút Wonu liền ra cửa. Kim Mingyu sững sờ ngồi ở trên ghế sa lon, phản ứng của Wonu quá nằm ngoài dự liệu của cậu, phảng phất chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra, nhưng là tối hôm qua Wonu rõ ràng đã nói, hôm nay nói ra suy nghĩ của mình.

Wonu nấu canh gà, làm mấy món Kim Mingyu thích ăn. Thế nhưng khi hai người ngồi trước bàn ăn, lại đều chậm chạp không động đũa.

Wonu giúp Kim Mingyu múc một chén canh:

"Trước uống canh đi, bổ một chút."

"Được."

Kim Mingyu cầm chén lên ừng ực uống mấy ngụm liền, sau đó liếm liếm bờ môi, cầm chén đưa cho Wonu, cười nói:

"Uống ngon thật! Thêm một chén nữa!"

Wonu nhìn thấy bộ dáng của chàng bật cười, lại cho cậu thêm một chén nữa. Vừa buông xuống, Kim Mingyu liền cầm lấy bát của Wonu, cũng giúp chàng múc thêm một chén nữa.

"Chồng chiếu cố em một đêm, lại bận rộn hơn nửa ngày, khổ cực, anh cũng nên uống."

Wonu nhìn Kim Mingyu, không hề động, cứ việc mỉm cười, nước mắt nhưng dần dần mơ hồ ánh mắt. Chàng không có dịch chuyển ánh mắt, vẫn chăm chú nhìn chằm chằm Kim Mingyu đối diện.

Nhìn thấy Wonu dạng này, Kim Mingyu trong lòng đông lạnh. Có một số việc, bất luận như thế nào làm bộ, cũng không có khả năng xem như không có phát sinh. thế giới tình cảm của Wonu chính là thuần túy như vậy, Kim Mingyu sao có thể ôm may mắn vào tâm lý chứ?

"Thật xin lỗi, Wonu."

Wonu cầm khăn tay lau đi nước mắt sắp rơi xuống.

"Ăn cơm trước đi."

Hai người yên lặng ăn cơm xong, ai cũng không có đi thu thập, chỉ ngồi tại chỗ trầm mặc. Nửa ngày, Kim Mingyu mở miệng:

"Anh nói có lời muốn nói với em, anh nói đi?"

Wonu gật gật đầu, nói ra:

"Chúng ta ra phòng khách ngồi đi."

Hai người đứng dậy đi vào phòng khách, Wonu cùng Kim Mingyu song song ngồi xuống sô pha, Wonu nói:

"KiM Mingyu, áp lực của em quả thật quá lớn. Sự nghiệp anh không thể giúp, nhưng một khi có liên quan tới chuyện của chúng ta, anh đều sẽ nghĩ hết cách để giải quyết."

Kim Mingyu nhìn thấy hôm nay Wonu quá bình tĩnh, chuyện này chỉ có thể nói rõ trong nội tâm chàng đã nghĩ kỹ hết thảy. Kim Mingyu quay đầu nhìn chàng: 

"Anh muốn làm sao giải quyết?"

"Em té xỉu, cùng làm việc có quan hệ, cũng cùng với chuyện vẫn luôn đè nén trong lòng em có quan hệ."

"Chuyện nào?"

Wonu đối đầu với ánh mắt của Kim Mingyu, dừng một chút, nói ra:

"Tháng trước ở thành phố Busan Kwak gia tổ chức tụ hội."

Kim Mingyu trong lòng giật mình.

"Em vẫn cho rằng người bạn trai đi cùng Aron hôm đó là anh đi? Bởi vì em đã trông thấy anh, đúng không?"

Kim Mingyu nghiêng đầu sang chỗ khác, không nói chuyện.

Wonu nhìn thẳng phía trước, nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng là chàng biết tay mình đang run, chàng tiếp tục nói:

"Người khác đều đang nói bạn trai Aron là một tiếp viên hàng không, rất đẹp, video trên mạng đều có, hai người nhìn qua rất xứng đúng không? Thế nhưng em từ lúc mới bắt đầu đã nghi hoặc, càng về sau nhìn thấy anh, em ngay cả gọi anh lại cũng đều không có, tự mình tránh đi, sau đó nhận định anh đã nói dối đối với em. Em cảm thấy anh bồi Aron có mặt ở tụ hội, là nhận lấy danh phận bạn trai của anh ấy. Sau đó anh không đề cập tới, em liền không hỏi. Đem tất cả khí, tất cả thương đều nén ở trong lòng. Lại thêm em ở Seoul bận rộn như vậy, cho nên em mới có thể mê muội đến nghiêm trọng. Em là trong lòng một mực đè ép một cỗ lửa đúng không? Thậm chí ở Seoul, em là cố ý để cho mình bận rộn như vậy? Lee Chan nói em một mình ngẩn người, trong điện thoại miễn cưỡng vui cười, đều là phát sinh sau lần hội tụ đó, đúng không. Thế nhưng là, nếu như ngày đó em không có sớm đi, em hẳn là nhìn thấy Aron mời bạn trai khiêu vũ, người xuất hiện là Yubin, cũng không phải là anh."

Kim Mingyu trừng lớn mắt nhìn thấy Wonu, kinh ngạc đến hô hấp cũng quên. Wonu không cần nhìn cũng biết, chàng cười khổ một cái, giơ ngón tay lên, lau đi một giọt nước mắt nơi khóe mắt, tiếp tục nói:

"Ngày đó là anh bồi Yubin cùng đi, Aron giúp anh rất nhiều, là cấp trên của anh cũng là bạn của anh. Anh đáp cùng em sẽ tìm anh ấy nói rõ ràng, anh cũng xác thực đã làm như vậy. Về sau anh ấy là thật không có biện pháp, cho nên anh cùng Yubin thương lượng, để Yubin giả dạng bạn gái của anh ấy. Vì cho Yubin tăng thêm lòng dũng cảm, anh mới theo em ấy cùng đi. Cả đêm anh đều lẫn trong đám người, nhưng chính do trùng hợp như vậy, hết lần này tới lần khác bị em trông thấy."

Kim Mingyu thời khắc này tâm lạnh buốt, cậu siết chặt nắm đấm, một câu cũng nói không nên lời.

 Wonu bỗng nhiên cười cười:

"Nếu không phải nghe thấy cuộc đối thoại giữa Lee Chan và em, anh còn không nghĩ tới chuyện này đâu. Anh cũng rất tò mò, vì cái gì về sau em có vẻ là lạ, đinh ninh kiểu gì cũng sẽ hỏi anh một số vấn đề không hiểu thấu."

"Em "

"Anh tối hôm qua suy nghĩ thật lâu, mới nghĩ rõ ràng hẳn là do chuyện như vậy. Lúc ấy hẳn là do Lee Chan dẫn em tới, em tới Kwak gia nói chuyện hợp tác, đúng không."

Kim Mingyu nhẹ gật đầu.

"Chuyện này anh giải thích rõ rồi, chuyện còn lại, anh sẽ giải thích luôn. Cũng chính là khối tâm bệnh khác của em, chuyện anh muốn đi New Zealand."

Kim Mingyu giờ phút này xấu hổ đến cực điểm, mặc kệ Wonu giải thích như thế nào đi nữa, Kim Mingyu ý thức được, ý nghĩ trước đó của mình khẳng định là sai, mà còn là mười phần sau.

Wonu cầm điện thoại di động lên, bấm điện thoại cho Soyeon.

"Chị Soyeon, là em, Wonu. Em muốn nói với chị, danh sách đi New Zealand, giờ em còn có thể báo danh không? Danh sách sau cùng đưa đi rồi sao?"

Kim Mingyu sững sờ nghe, đầu óc trống rỗng. Cái gì gọi là còn có thể báo danh? Wonu trước đó không có ý định đi ư? Vậy chàng đang chuẩn bị cho kì thi gì?

"À em quyết định tiếp nhận đề nghị của mọi người, em muốn báo danh, em sẽ mau chóng đem phiếu báo danh send cho chị. Thật xin lỗi, trước đó khiến chị bận lòng...cũng không phải đột nhiên nghĩ thoáng, chỉ là cảm thấy bây giờ đúng thời điểm, chị còn bận, em không còn chuyện khác, cứ như vậy đi, gặp lại."

Wonu đặt điện thoại di dộng xuống, quay đầu nhìn về phía Kim Mingyu, mấy câu cuối cùng Wonu chỉ thều thào nói, bởi vì chàng đang liều mạng chịu đựng không khóc. Nhưng mà hiện tại, nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Kim Mingyu, nước mắt Wonu rốt cuộc khống chế không nổi, từng giọt từng giọt rơi xuống, nước mắt càng ngày càng nhiều, thẳng đến khi Wonu bịt miệng lại, khóc không thành tiếng.

Kim Mingyu giơ tay lên, muốn ôm lấy Wonu, thế nhưng khi vươn tay ra lại dừng ở giữa không trung, hai mắt cậu mê mang, đầu óc trống rỗng, thẳng đến chán nản rũ tay xuống cánh tay. Kim Mingyu đem mặt chôn ở trong lòng bàn tay:

"Thật xin lỗi thật xin lỗi "

Wonu thật vất vả hòa hoãn cảm xúc xuống, lau nước mắt trên mặt, tiếp tục nói:

"Anh vẫn luôn đối với tâm lý học cảm thấy hứng thú, hãng hàng không liên kết với New Zealand, huấn luyện không thừa nhân viên, về sau thông qua khảo hạch, có thể sẽ tiến vào làm việc trong văn phòng. Như vậy anh cũng không cần tiếp tục bay trên bầu trời nữa, đến mức thường xuyên rời xa em. Em bởi vì tương lai của chúng ta mà cố gắng, anh cũng có thể làm được. Anh rất thích bay trên bầu trời, rất yêu quý công việc tiếp viên hàng không này, nhưng mà, vì em, vì tương lai của chúng ta, anh nguyện ý từ nay về sau rời khỏi bầu trời. Nhưng khi Mina send ảnh chụp em ở Seoul bận rộn, còn nói cho anh biết tình hình của em gần đây, tâm anh đau, thật vô cùng đau lòng. Anh bắt đầu hoài nghi cách làm của mình có phải là đúng hay không, em hiện tại khổ cực như vậy, sự nghiệp vừa cất bước là thời điểm khó khăn nhất, anh hẳn là nên bồi tiếp em mới đúng. Điều em cần chính là có anh làm bạn, mà không phải thứ khác.

Cho nên anh quyết định từ bỏ lần báo danh này, dù sao về sau cũng vẫn có cơ hội, Aron, còn có rất nhiều người đều khuyên anh đừng từ bỏ, nói chuyện một lần lại một lần, thế nhưng anh đã quyết định từ bỏ. Nhưng anh vẫn luôn ôn thi thăng chức, là bởi vì nghĩ thành tích này một lúc nào đó vẫn sẽ hữu dụng, anh lợi dụng cơ hội thi thăng chức lần này lưu điểm thành tích tốt một chút trong hồ sơ, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào xảy ra. Bởi vì tính chất công việc của anh, căn bản không có khả năng có khối lớn thời gian ôn tập cùng tham gia thi kì thi này. Anh từ bỏ cơ hội lần này, tựa như em khi đó vì anh từ bỏ tranh cử ở SG. Em lúc đó cũng không có nói với anh về chuyện tránh cử, bởi vì sợ anh thấy có áp lực. Anh không có nói cho em, cũng vì vậy. Kim Mingyu, em làm việc luôn tự cho là mình đúng, nhưng đổi lại lúc anh làm, vì sao em liền không thể tin anh, tin vào tình cảm của chúng ta chứ?"

Kim Mingyu giờ phút này đã khó mà kiềm chế giọng của mình, nước mắt theo khe hở không ngừng rơi trên mặt cậu. Wonu đưa tay vuốt tóc Kim Mingyu, thở dài nói:

"Em nói em tin tưởng anh, em nói em yêu anh, thế nhưng sự thật thì sao? Lee Chan nói rất đúng, em bước cùng anh quá mệt mỏi. Em có quá nhiều tâm cơ, quá nhiều ngờ vực vô căn cứ, lại có quá nhiều sự khôn ngoan. Kim Mingyu, em rất ưu tú, ưu tú đến mức anh cảm thấy tự ti, cảm thấy không xứng với em. Thế nhưng...em biết không, kỳ thật năng lực của anh cũng không tệ. Trình độ tiếng Anh của anh có thể cùng người ngoại quốc tùy ý nói chuyện với nhau, cho nên điện thoại của em cùng khách ngoại quốc anh nghe đều hiểu được. Có khi em nói tiếng Anh sai, anh cũng nghe ra được. Còn có, anh có bằng thạc sĩ về tâm lý học, là học vị do anh hoàn toàn dựa vào chính mình cố gắng dành được.

Công việc của anh, a, hôm nay anh cũng nên khoác lác về chính mình một chút, phóng nhãn trước toàn giới hàng không, nói đến tiếp viên trưởng có năng lực, anh cũng thuộc dạng có một không hai. Bao nhiêu công ty đứng đầu đều săn đón anh, thế nhưng anh không đi. Trọng yếu nhất, anh cảm thấy bởi vì anh là một người chân thành và trung kiên. Đối với đồng sự, đối với khách hàng, đối với bạn bè, đối với người thân, đối em, anh đều có thể không chút nào trái lương tâm mà nói, anh chân thành đối đãi tất cả mọi người. Thế nhưng... "

Kim Mingyu đột nhiên quay người ôm lấy Wonu, cậu lắc đầu:

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, thật xin lỗi! Wonu, thật xin lỗi! Thật xin lỗi"

Wonu dựa vào lòng KiM Mingyu, hiện tại, trong lòng đã đau đến muốn ngừng thở, Wonu nắm thật chặt quần áo Kim Mingyu, người khiến cho người ta vừa yêu vừa giận này, anh nên nắm bắt em như thế nào bây giờ!

Qua hồi lâu, chờ nước mắt trên mặt hai người đều ngưng, Wonu rốt cục rời đi cái ôm ấm áp của Kim Mingyu, chàng nhìn Kim Mingyu, lần nữa mở miệng nói:

"Lee Chan hôn em, em biết anh vì sao không nghe em giải thích không?"

Kim Mingyu nháy đôi mắt vô thần, lắc đầu.

"Bởi vì, anh biết em cố ý."

".... "

"Bằng vào năng lực tự kiềm chế của em, chỉ cần em không muốn, Lee Chan căn bản không có cơ hội, bất luận là đưa em về nhà, hay là hôn em. Em sẽ không để cho mình say đến cấp độ bất tỉnh nhân sự, cho nên hôm đó em vẫn có thể khống chế trọng lượng của mình, không có toàn bộ dựa vào người cậu ấy, cho nên cậu ấy mới có thể một mình đưa em lên lầu. Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, đối với cân nặng của em, anh hiểu rõ thông số hơn bất kì ai.

Em chỉ muốn mượn cậu ấy đi dò xét anh, đúng không. Tối hôm qua cũng giống như vậy, em ngã bệnh, dùng trình độ mẫn cảm em vốn có, không có khả năng không biết anh đứng ở ngoài cửa. Anh từ dưới máy bay đến cửa bệnh viện xuống xe, từng hành động đầu gửi nhắn tin cho em, cho nên, lúc ấy, em hẳn là đoán ra được anh không sai biệt lắm đang ở ngay ngoài cửa đi. Về phần nụ hôn kia, có lẽ đột nhiên, có lẽ Lee Chan nói tất cả mọi người bên cạnh đều thích em, em dùng mị lực của em, xoay tay thì có thể có được niềm tin của tất cả mọi người, anh công nhận, đây là bản lãnh của em. Thế nhưng đối với anh, em vẫn dùng bộ dạng trên thương trường của mình đối xử với anh, em cảm thấy như vậy đối với anh là công bằng sao?"

Sau khi trầm mặc thật lâu, Wonu nói lần nữa:

"Trong khoảng thời gian này anh biến đổi đến ngay cả mình cũng không nhận ra mình. Qua tất cả mọi chuyện sự sáng suốt và bình tĩnh cũng không biết đi đâu rồi. Anh chỉ biết lo được lo mất, nghi thần nghi quỷ, nhu nhược tự ti, anh không ngừng muốn tìm được chìa khoá phá giải, thế nhưng là thủy chung tìm không thấy. Trong chút tình cảm còn sót lại, anh đã triệt để mất phương hướng. Anh sợ hãi thừa nhận khuyết điểm của mình, sợ hãi đối mặt sự chân thực của chính mình, khẩn trương cùng bất an để cho anh càng ngày càng mệt mỏi. Kim Mingyu, anh biến thành như bây giờ, hoàn toàn không xứng đáng với em."

"Đừng nói nữa, Wonu! Van anh! Là em sai rồi! Em sai rồi! Là em quá ích kỷ! Là em quá đa nghi! Là em! Là em!"

Wonu lắc đầu, chàng nhẹ nhàng nâng mặt Kim Mingyu lên, chậm rãi tới gần, môi dán lên môi. Nhưng chỉ chỉ là chạm vào nhau, mùi vị quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc, cảm giác quen thuộc. Thế nhưng, rốt cuộc xâm nhập không được nữa, Wonu nhắm mắt lưu lại nước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net