Phần giữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "在一瞬间有一百万个可能"

(Trong khoảng khắc ấy có một triệu khả năng)

"该向前走或者继续等"

(Nên rời đi hay tiếp tục chờ đợi)

7.

Anh trai là một du khách đến từ vùng đất khác, đã đi qua rất nhiều nơi, cùng chiến đấu trong rất nhiều đội quân khác nhau và cũng đang trên con đường tìm kiếm Vinh Quang của mình. Anh trai là một người rất dịu dàng và chậm rãi, ở bên cạnh anh khiến cảm xúc tôi thoải mái hơn nhiều, anh cũng luôn lắng nghe những vấn đề ngớ ngẩn mà tôi gặp phải. Anh trai bảo tôi từ ngày đầu tiên anh đến, anh sẽ không ở lại đây lâu, anh muốn đi nhiều nơi, trải nghiệm nhiều điều, mỗi vùng đất anh chỉ dừng lại một mùa thi đấu. Nhưng anh trai giỏi lắm, tôi tin là anh trai đi đâu thì cũng nằm trong đội quân của nơi ấy thôi.

Em nhỏ lại không như vậy, em được huấn luyện từ chính trường đào tạo Vùng đất Rồng. Tôi gọi em là em nhỏ vì em đáng yêu lắm, so với tôi hay anh trai, em bé như hạt đậu, tóc em lại có màu hồng như cây kẹo bông gòn mà mấy đứa nhỏ trong xóm hay đòi mẹ mua mỗi chiều, trông em cũng ngọt ngào như chính vị của cây kẹo ấy. Em nhỏ năng động lắm, em nói cả ngày, lúc nào cũng tíu tít kể chuyện đông chuyện tây, em cũng bám tôi và anh trai cực, lúc nào cũng vòi vĩnh chúng tôi mua đồ ăn cho em. Tôi hay cằn nhằn em đừng đòi hỏi như thế, nhưng vẫn luôn chiều theo ý của em. Em nhỏ chưa nằm trong đội quân chính, em vẫn chỉ là học viên tại trường, nhưng em giỏi lắm, em đã được rất nhiều đội quân của vùng đất khác để mắt đến muốn mời về.

Anh traiem nhỏ gần như trái ngược nhau, nhưng có lẽ do tính cách của tôi là sự trung hòa giữa hai người họ, ba chúng tôi đã trở nên gắn bó như ruột thịt từ những ngày đầu quen biết nhau.


8.

Cuộc vui nào rồi cũng đến hồi kết, bữa tiệc nào rồi cũng phải tan, chúng tôi chia tay nhau, tôi là người đầu tiên rời khỏi Vùng đất Rồng, tiếp tục hành trình tìm kiếm điểm dừng chân kế.

Nói về hai người họ trước cho mọi người khỏi phải tò mò đi, anh trai cùng em nhỏ đều ở lại thêm một mùa thi đấu rồi cũng rời đi, anh trai đến một vùng đồng bằng giàu có với nền kinh tế phát triển bậc nhất, tôi nghe bảo nơi đó tên Hàn Hoa Sinh mệnh, ở đó có vô số những cánh đồng tulip cam trải dài vô tận, phủ màu cho cả vùng đất, mang ý nghĩa về sự may mắn và tài lộc.

Còn em nhỏ, em ấy khiến tôi bất ngờ nhất khi gia nhập đội quân Vương triều Đỏ. Vương triều Đỏ chính là nơi tồn tại với những giai thoại nổi tiếng về vị Thần đã 3 lần ghi tên mình lên vách đá. Ở thời điểm em nhỏ gia nhập, vị Thần ấy đã là một sự tồn tại vững chắc ở trong đội quân được 6 năm. Thần chính là Thần, tôi không chỉ ngưỡng mộ anh ấy về năng lực đỉnh cao mà còn vì sự trung thành của anh ấy cho một vùng đất duy nhất. Mọi người đều truyền tai nhau rằng anh ấy đã dễ dàng thông qua sự khảo hạch của trường đào tạo năm đó để nhảy thẳng lên đội quân chính mà không cần trải qua quá trình học việc.

Nói về hai người đó thế là đủ rồi, muốn biết thêm về họ thì vui lòng tự tìm họ mà hỏi, đây vẫn là câu chuyện của tôi nên mọi người tập trung vào tôi là được.

Ngày ấy khi rời đi, bến đỗ tiếp theo mà tôi được mời đến là vùng Rừng Kim Quang. Như chính cái tên của nó, dù vùng dân cư sinh sống nằm giữa khu rừng rộng lớn nhìn có vẻ âm u, nhưng nơi đây luôn được mặt trời chiếu rọi, bao phủ bởi sắc vàng của ánh nắng khiến mọi thứ trở nên ấm áp vô cùng. Người dân ở đây bao đời nay đã thờ cúng một vị thần hổ trong rừng, tôi nghe bảo đối với họ, hổ tượng trưng cho sự quyền uy, mạnh mẽ, nhanh nhẹn và bản lĩnh. Bỏ qua tất cả những điều trên, đây là cột mốc quan trọng nhất trong đời tôi đồng thời khiến vùng đất này trở nên đặc biệt, vì ở đây, tôi gặp được em.



9.

Emngười quản thành của nơi này, đã ở đây được một thời gian. Giống như anh trai, em đã từng ở trong những đội quân khác nhau, tôi còn nghe nói em đã từng chạm tới Vinh Quang. Ngày em chạm tới Vinh Quang, hình như tôi vẫn còn chưa một lần được thi đấu, nghiễm nhiên với những điều đó, em đã trở thành người một phần tín ngưỡng của tôi. Em cũng là người có hoài bão lớn và sự quyết tâm đến cứng đầu, em bảo với tôi rằng, em không thi đấu cho một lần Vinh Quang duy nhất, rồi em sẽ khắc tên mình thêm nhiều lần nữa lên phiến đá trên kia.

Thú thật trong khoảnh khắc ấy, tôi đã mong mình sẽ là người cùng em thực hiện lý tưởng này, tên chúng tôi sẽ được một lần đặt cạnh nhau trên phiến đá Vinh Quang.

Có lẽ do không cách biệt nhiều về tuổi tác, tôi với em hòa hợp rất nhanh. Chúng tôi thân nhau đến nỗi người ngoài đều trêu chọc rằng như một cặp vợ chồng mới cưới. Em chưa từng phản bác, lại còn hùa theo những điều ấy mà ngày càng thân thiết với tôi. Đối với em, tôi chưa bao giờ từ chối bất cứ điều gì, ở em có sự nhõng nhẽo đáng yêu như em nhỏ, lại đủ vững vàng và đáng tin như anh trai, em khiến tôi thấy thoải mái và muốn nuông chiều, lại cũng khiến tôi tin tưởng dựa dẫm vào mỗi khi mệt mỏi. Vì em cứ như thế, chẳng biết từ bao giờ, em đã chiếm được một góc trái tim tôi làm của riêng cho mình.

Tôi biết mình thích em vào một ngày trời đông tuyết phủ dày, khắp nơi chìm trong một màu trắng xóa, khi ấy, chúng tôi là những kẻ thất bại để vụt mất Vinh Quang. Tối hôm đó, giữa những dải ánh sáng chạy ngang bầu trời, rực rỡ đầy màu sắc, tôi thấy em khóc. Suốt cả một ngày, em đã không để lộ bất kì sự yếu ớt nào mà an ủi chúng tôi, nhưng giờ đây khi chỉ còn mình em, em lặng lẽ khóc, từng giọt nước mắt của em như rơi thẳng vào lòng tôi, nóng hổi, đốt cháy mọi thứ. Trong giây phút ấy, tôi biết em đã trở thành một phần lý tưởng trong tôi, tôi muốn bảo vệ em, cũng muốn đứng bên cạnh em thật lâu với một cương vị khác, không chỉ là đồng đội.

Ngày ấy tôi đã tự nhủ rằng, lần sau, nhất định lần sau chúng tôi sẽ chiến thắng, tôi sẽ nói cho em biết cảm xúc của mình, hy vọng em có thể chờ thêm một lát, chúng tôi sẽ cùng cùng nhau làm được thôi.


10.

Nhưng đời không như là mơ, chúng tôi lại thất bại thêm một lần nữa. Niềm hy vọng, sự tự tin trong tôi dường như sụp đổ dần, giữa tôi và em bắt đầu có những trận cãi vã, những bất đồng trong quan điểm và suy nghĩ dần được bộc lộ ra, mối quan hệ giữa chúng tôi không khác gì quả bom hẹn giờ, chạm vào sẽ nổ.

Sâu thẳm trong tim, tôi biết em là một người có năng lực, em giỏi giang và mạnh mẽ, vậy tại sao chúng tôi lại thất bại? Tôi tìm kiếm nguyên nhân từ bản thân mình, nghi ngờ năng lực của chính tôi, tự hỏi phải chăng chính tôi là người đã kéo chân em? Tôi bắt đầu chìm trong suy nghĩ vào những đêm trằn trọc khó ngủ, mơ hồ rằng liệu mình và em có thực sự hợp với nhau, liệu em có thấy phiền khi phải kéo theo một gánh nặng như tôi?

Những suy nghĩ ấy bủa vây lấy tôi suốt một khoảng thời gian dài và càng trở nên rõ rệt khi đông đến, thời gian mà các du khách thường dùng để di chuyển tới vùng đất mới. Tôi đứng giữa hai sự lựa chọn, liệu tôi nên rời đi hay ở lại? Tôi vẽ ra rất nhiều viễn cảnh tương lai cho cả hai lựa chọn ấy, nhưng vẫn luôn chần chờ vì em. Em lý tưởng của tôi, là điều mà tôi muốn giữ lại bên mình, sự ngưỡng mộ và yêu thích ngày nào đã trở thành một chấp niệm cắm rễ trong lòng tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net