bachhoptt1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38

Mấy người cung nữ vì Minh Y chỉnh sửa lại y phục thái tử sắc xanh ngọc, có thêu kim long sắc sảo, thái giám tùy thân của hắn ở một bên mang theo hình dáng tươi cười nịnh hót: “Bất kể y phục nào, chỉ cần là mặc trên ở trên người vương gia, đều lộ ra vẻ đặc biệt lộng lẫy, nhìn một cái, y phục này đây đều thể hiện tinh thần nghị lực của ngài, yêu, vương gia, ngài nhanh một chút, nhanh đến dùng bữa, để hoàng thượng cùng thái hậu chờ lâu bên kia sẽ không hảo.” Nguyên lai quý phi đã từng có công dưỡng dục hoàng thượng cùng Minh Y đã được hoàng thượng tôn lên làm Thái hậu.

Minh Y mỉm cười, một bước đi đến phía trước, các cung nữ cũng thái giám cũng nhất tề vòng vây đi theo hắn.

Vừa vào Từ Vân cung của Thái hậu, đã được thái giám bên cạnh thái hậu dẫn đi tới một gian nhà nhỏ trong vườn hoa nhỏ, Minh Y nhìn lên, trong hoa viên đã tràn đầy một bàn thức ăn tinh xảo, thái hậu cùng hoàng thượng đã ngồi ngay ngắn nơi đó, đang mỉm cười nhìn hắn, hắn liền bước lên thi lễ với mẫu hậu và hoàng tỷ.

Thái hậu vừa nhìn thấy Minh Y, trên mặt đã hiện ra mọi sự yêu thương trìu mến, vội vã kéo hắn đến ngồi xuống trước mắt mình, đưa tay lấy đĩa thịt trong bàn tử ( mâm nhỏ) trước mặt hắn, nói: “Y nhi hai năm tại Tung sơn, cuộc sống vẫn là không thể so với trong cung, ngươi nhìn xem, gầy đi không ít, đến đây, ăn một chút thịt nai đi, ngày hôm nay ở tại đây với mẫu hậu ăn nhiều một chút a.”

Minh Y cười nói: “Mẫu hậu, hài nhi theo học đại sư Thiếu Lâm, chính là học một thân công phu a, hiện nay thân thể rắn chắc khỏe mạnh, đâu có chỗ nào gầy a.” Nói xong vẫn còn đặc biệt xòe bàn tay ra.

Thái hậu nhìn một đôi hài tử nàng đã dưỡng dục, đều là thần thái phiêu dật, tú sắc rực rỡ, không biết thế nào lại nổi lên hồi tưởng về tiên đế cùng thái tử, không khỏi trong lòng vô cùng đau xót, nụ cười ngưng đọng ở trên mặt: “Liên nhi mặc dù đã mất, may là mẫu hậu còn có hai chị em các ngươi, nửa cuộc đời còn lại cũng không có cô đơn.”

Vĩnh Hưng hoàng đế vừa nghe, tự mình kêu đệ đệ cùng nhau đến đây dùng bữa, nguyên là muốn mẫu hậu vui vẻ, vậy mà ngược lại làm cho mẫu hậu nhớ lại chuyện thương tâm, vội vàng cười nói: “Mẫu hậu lấy phượng thể làm trọng, chuyện hoàng huynh, không cần phải tự mình quá thương nhớ mà đau lòng, công dưỡng dục của mẫu hậu với trẫm cùng Y đệ, kỳ thực so với thân mẫu đều không khác biệt, chúng ta nhất định sẽ hảo hảo hiếu thuận người, huống chi hoàng huynh mặc dù mất, không phải vẫn còn lưu lại điệt nhi sao, trẫm đã đưa hắn phong vương, sau này hắn tiền đồ triển vọng, cũng sẽ hảo hảo hiếu thuận với tổ mẫu.”

Minh Y cũng vội vàng cùng tỷ tỷ cùng nhau trấn an đôi chút, hai người khuyên hồi lâu, thái hậu mới thu hồi hai mắt đẫm lệ, nở nụ cười vui vẻ, mẫu tử 3 người cùng vui sướng ấm áp dùng bữa.

Dùng qua đồ ăn, lại ở lại hầu hạ bên cạnh thái hậu hồi lâu, tỷ đệ hai người mới cùng nhau đứng dậy hồi cung.

Đi qua ngự hoa viên, Minh y đột nhiên nói: “Hoàng tỷ, thần đệ có chuyện muốn nói với ngươi.”

Vĩnh Hưng đế nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ thấy đệ đệ tuấn mỹ nhưng lại thoáng hiện ra tính ngây thơ trên mặt, bỗng nhiên thần tình đầy nghiêm túc, nàng khoát khoát tay, ra hiệu cho các cung nữ cùng thị vệ chờ ở phía xa xa.

Minh y nhìn tỷ tỷ, đã thấy nàng biểu tình đạm nhạt như làn mây trên trời, hắn đột nhiên cảm thấy, hai năm không gặp, tỷ tỷ dường như thay đổi rất nhiều, trở nên xâu xa khó hiểu, cùng phụ hoàng trên mặt đã như nhau không nhìn ra được biến hóa tâm tình, ngày tiễn phụ hoàng tới Kỳ Lăng, tự hắn đã thương tâm gần chết, chỉ cảm thấy như trời đất sụp đổ, mà hoàng tỷ, tuy rằng hai mắt đỏ rực, nhưng cũng không rơi một giọt nước mắt, mà ngày nàng đăng cơ, ngồi ở long ỷ tiếp nhận đủ loại quan lại triều bái, phong thái vô cùng ung dung cùng khí phách, giống như một quân vương từ trên trời hạ giới, hoàng tỷ như vậy, khiến hắn một phần sùng bái kính ngưỡng, lại đối với nàng cảm giác như phụ hoàng, chính là, hắn lại yêu thương hoàng tỷ, hắn đang suy nghĩ trong lúc này hẳn là đã xảy ra chuyện tình đau xót gì, làm cho hoàng tỷ nguyên bản lạnh lùng đến cả thần tình lạnh lùng cũng không biểu lộ, khiến nàng đối với hắn một phần thân thiết cũng không có, lại trở thành nghiêm khắc, là bởi vì phụ hoàng rời đi ? Hoàng huynh hoăng thệ ? Hay là vì đã buông tay mặc kệ tính mệnh ngoại công ? Hoặc là chuyện khác?

Vĩnh Hưng Đế thấy đệ đệ ngơ ngác nhìn mình, trong lòng sinh một chút kinh ngạc, ngữ khí chậm rãi nói: “Y đệ, ngươi làm sao vậy ? Thân thể khó chịu sao ?”

Minh Y phục hồi tinh thần, đột nhiên lúng túng nói: “Hoàng tỷ, đại hoàng huynh cùng tam hoàng huynh lưu lại thế tử và quận chúa, người sẽ không có thể lưu lại họ, tiếp tục huyết mạch của bọn họ sao ?”

Vĩnh Hưng đế thản nhiên nói: “Ngươi là vì chuyện này ? Ngươi nghĩ ta rất nhẫn tâm sao ? Ngay cả điệt nhi của mình cũng không khoan dung, trở nên lãnh huyết?”

Minh Y vội vàng nói: “Hoàng tỷ, ta không phải ý này, chỉ là ta cảm thấy, giáng bọn họ làm dân thường, bọn họ cũng sẽ không có thể tái có hành động nguy hại gì.”

Vĩnh Hưng đế quay đầu, ánh mắt nhìn thật sâu Minh Y, nghiêm mặt nói: “Y đệ, ngươi chỉ cần biết một chuyện, bất kể ta làm cái gì, mục đích đều là vì ngươi, vì Đại Sở ! Chỉ cần là có một chút khả năng uy hiếp đến địa vị cùng an toàn sau này của ngươi, cho dù hắn là ai, ta đều không chút do dự trừ bỏ, tránh để biến thành chướng ngại vật sau này của ngươi.”

Thở dài một hơi, nhìn nhiều đóa phù vân nơi chân trời, trong đầu hiện lên rõ ràng một hình ảnh thiếu nữ minh diễm, đột nhiên cảm thấy một trận đau xót lạnh thấu xương tủy, nàng thống khổ nhíu mày nói: “Tuy rằng phụ hoàng nhất ý muốn đem ngôi bị truyền lại cho ta, nhưng ta chỉ là bảo vệ vị trí này cho ngươi, chỉ cần Trần Vệ bình, thiên hạ yên ổn, ta sẽ đem ngôi vị hoàng đế trao lại cho ngươi, từ đó sẽ vì phụ hoàng thủ lăng, hoặc là tìm một nơi thanh tịnh nào đó, ở nơi ấy trọn đời. Ta quản lý hộ bộ, sau này sẽ đưa ngươi phụ trách bộ binh hình bộ, ngươi phải học hỏi nhiều kinh nghiệm một chút, đồng thời bình thường vừa thể nghiệm dân tình, sau này mới có thể trở thành một minh quân.”

Minh Y đột nhiên trong lòng cấp bách kinh sợ, hắn thấy được trong mắt tỷ tỷ thống khổ, cũng nghe ra trong giọng nói nàng sự nản lòng thoái chí, vội vàng nói: “Hoàng tỷ, ngươi làm sao vậy ? Đã phát sinh chuyện gì ? Vì sao… Vì sao ngươi lại nói ra những lời này ? Ta tình nguyện không làm hoàng đế, cũng không muốn ngươi ly khai khỏi ta, ngươi chính là người thân nhất của ta tại cuộc đời này, lẽ nào ngươi cũng muốn buông bỏ ta ? Ta cũng không cảm thấy ngươi lãnh huyết, cũng không trách ngươi , đổi lại càng không oán ngươi đối với ta nghiêm khắc, ta biết rõ ngươi trong lòng hiểu rõ nhất là ta, ngươi không chỉ nói những lời này, ta….” Nói một trận rồi lại nghẹn ngào, ánh mắt đã dâng lệ, cuối cùng cũng không nói thêm được gì.

Vĩnh Hưng đế thu hồi ánh mắt, sủng nịch nhìn dáng người ngày càng cao lớn, một thiếu niên anh tuấn, cũng là thân đệ đệ duy nhất huyết mạch tương liên với nàng, nàng cười kéo tay hắn: “Được rồi, những chuyện này ngày sau bàn lại, ngươi trước về cung nghỉ ngơi đi, ngươi vẫn là không nên ở Trích Tinh cung, sau này cũng nên lấy tư cách Đông Cung thái tử đi a.” Nói rồi cũng không nhắc lại, cuối cùng tự ý hướng phía trước đi thẳng.

**************

Đêm khuya, trong thượng thư phòng, Vĩnh Hưng đế nằm sấp lên bàn phê chuẩn tấu chương, một chút cũng không muốn đi ngủ.

Tên thái giám Tiểu Trung Tử trước đây vốn là thái giám tổng quản chuyên hầu hạ Cảnh Nguyên đế, đã tại lúc Yến vương mưu loạn mà gặp nạn chết đi, khi công chúa vừa đăng cơ, tổng quản thái giám ở Lãm Nguyệt Cung là Tiểu Lộ Tử trở thành thái giám tổng quản ở trong hoàng cung.

Tiểu Lộ Tử thấy sắc trời đã tối, đến gần Vĩnh Hưng đế, cẩn thận nói: “Hoàng thượng, lúc này ngươi nên an giấc đi a, ngày mai còn phải lâm triều, nếu thái hậu nhìn thấy cảnh này, nô tài lại sẽ bị mắng.”

Chỉ nghe hoàng thượng nhẹ nhàng nói “Đừng” một tiếng, lại không chút nào mảy mảy dừng bút.

Tiểu Lộ Tử chỉ đành lại nhắc nhở nói: “Hoàng thượng a, hiện tại người khởi giá quay lại Bồng Lai cung đi chứ a?”

Vĩnh Hưng đế đột nhiên ngẩng đầu lên: “Bồng Lai cung? Trẫm không trở về Bồng Lai cung nghỉ ngơi.” Từ lúc an vị đến nay, nàng ở tại Bồng Lai cung 2 đêm, nhưng hai đêm chưa đêm nào ngủ được, một khi nhắm mắt lại phảng phất nhìn thấy phụ hoàng khi chết phun huyết tươi, còn có chén thuốc vỡ tan tành, cùng dáng dấp sợ hãi của Lâm Lệnh Nguyệt, nàng không thoát khỏi ác mộng, khiến cho nàng vô cùng đau khổ.

Tiểu Trung Tử vỗ đầu suy nghĩ: “Nô tài biết được, hoàng thượng là ở Lãm Nguyệt cung đã quen, nhớ cung điện trước đây của người, vậy khỏi giá quay về Lãm Nguyệt cung đi a.”

Vĩnh Hưng đem bút son hạ xuống, hít một hơi sâu rồi lại thở dài, Lãm Nguyệt cung, mỗi một chỗ đều để lại những hồi ức ngọt ngào của nàng cùng Lâm Lệnh Nguyệt, đi đến đó càng chỉ thấy cảnh thương tình, nàng không hắn tin rằng phụ hoàng là do Lâm Lệnh Nguyệt giết chết, việc này nàng cũng cảm thấy hoài nghi nhiều điểm, chính là nàng cũng không tìm ra nguyên nhân khác, điều này khiến lòng của nàng kinh nghi bất định, thế nhưng triều đình đối ngoại ban bố, cũng chỉ là nói Cảnh Nguyên đế bởi bì bệnh dẫn đến tử, đây cũng là chuyện liên quan đến thể diện hoàng gia.

Nàng chắc chắn là hận Lâm Lệnh Nguyệt, hận nàng là người hiềm nghi lớn nhất giết chết phụ hoàng, chính là bởi vì có điểm hoài nghi, nên nỗi oán hận của nàng cũng không quá nặng, nàng hận nhất Lâm Lệnh Nguyệt chính là, Lệnh Nguyệt ngay từ đầu đã vì muốn giết hại phụ hoàng của nàng mà tiếp cận nàng, tại trên người nàng dùng tâm kế cùng thủ đoạn, nếu tiếp cận nàng là vì muốn đạt được dụng tâm tín nhiệm của nàng, như vậy tình yêu, cũng chỉ là một loại thủ đoạn mà nàng ta sử dụng, cũng là giả, nếu tình yêu đã là giả, còn có cái gì là thật ? Quan tâm ? Nước mắt ? Dỗ dành ? Hết thảy đều là giả ! Mà nàng đây ? Cư nhiên lại si ngốc đối với Lâm Lệnh Nguyệt là tình cảm thật lòng.

Vĩnh Hưng đế thống khổ nhắm mắt lại, bất năng phủ nhận nàng vẫn còn yêu Lệnh Nguyệt, chính là đổi lại lúc này càng thêm hận nàng, một lúc lâu sau nàng nhẹ nhàng nói: “Trẫm cũng không đi đến Lãm Nguyệt cung, trẫm về sau cứ là ở Tử Dương điện gần bên cạnh Bồng Lai cung nghỉ ngơi a.”

Tiểu Lộ Tử sửng sốt, chỉ đành phải nói: “Dạ!”

****************

Điệp Thúy cung, Lâm Lệnh Nguyệt dung nhan hao gầy, ngày càng tiều tụy, may là bên cạnh vẫn còn có một người Oanh nhi, bằng không thì nàng thật không biết sẽ sống như thế nào những ngày tháng sau này, hy vọng duy nhất hiện tại của nàng, chính là Thiên Tung, cũng là Vĩnh Hưng đế bây giờ, ngày nào đó có thể đột nhiên nhớ tới nàng, cùng nàng gặp mặt một lần, để nàng có cơ hội giải thích.

Ngày hôm đó khi ăn cơm, Oanh nhi lại bắt đầu ca thán: “Trời ạ, đây là cơm nước cái gì a, thịt làm sao lại cứng như thế này, cơm cũng làm sao lạnh thế này ? Làm sao đối với chúng ta như vậy? Tốt xấu gì ta cũng từng là người của Lãm Nguyệt cung a, ta mặc kệ, để cho lần nào đó Điềm nhi tỷ tỷ cùng Tiểu Điệp tỷ tỷ đến xem chúng ta, ta nhất định kêu bọn họ giúp chúng ta trút giận, giáo huấn bọn tiểu nhân lợi thế kia một trận.”

Lệnh Nguyệt nhìn một chút cơm nước phía trước mặt, chỉ trầm mặc không lên tiếng.

Oanh nhi trong mắt bỗng nhiên rơi lệ, nói: “Nguyệt nhi tỷ tỷ, ta nhớ kỹ là công chúa, không, hoàng thượng trước đây đối với ngươi rất tốt a ? Ngươi rốt cuộc là làm sai chuyện gì, để cho nàng tức giận, khiến nàng đem chúng ta ném tới nơi lạnh lẽo thế này, hiện tại ngay cả mọi người ở ngự thiện phòng cũng khi dễ chúng ta.”

Lâm Lệnh Nguyệt trong mắt tràn đầy hổ thẹn, kéo tay nàng, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, đều là ta liên lụy ngươi.”

Oanh nhi lau lệ nói: “Không phải liên quan hay không liên quan, ta tuyệt đối không dám trách tỷ tỷ, chính là hoàng thượng nàng thế nào lại có thể thoáng cái trở nên tuyệt tình thế này, ta thực sự không thể tin, chúng ta, chúng ta quả thực ngay cả đi ra chỗ ngồi trong sân cũng không thể, chúng ta suy cho cùng là đã phạm vào tội gì a ?”

Lệnh Nguyệt bị hai chữ “tuyệt tình” như nhát dao chí tử, cũng không nhịn được rơi xuống hai hàng lệ, hai người đột nhiên ôm đầu khóc nức nở.

*************

Ngày hôm đó sau khi lâm triều, Vĩnh Hưng đế tại Tử Dương điện, trước điện triệu kiên hữu tướng Chu Diễm cùng tả tướng Lãnh Khang, còn có tân lại bộ thượng thư Trầm Thượng Văn.

Bởi vì do lão quốc trượng Chu Hạo Nhiên chết thảm trong tay Yến vương, Vĩnh Hưng vừa mới an vị liền tức thời phong hắn là Tần quốc công, cũng ngay lập tức phong quốc cữu Chu Diễm là hữu tướng, còn lệnh ban tước, nhất thời ở trong triều tôn quý vinh quang không gì sánh được.

Vĩnh Hưng đế nhìn Chu Diễm ăn mặc y phục tể tướng, mỉm cười nói: “Trẫm gần đây muốn định một đại dự, sở dĩ do đó mời cậu cùng tả tướng qua đây bàn bạc một chút. Tương vương hoàng thái đệ đã đến tuổi tuyển phi, trẫm nghĩ Lôi nhi cũng đã đến tuổi hôn sự, nay cùng cậu quyết định việc hôn sự, cậu nghĩ thế nào ?”

Chu Diễm đại hỉ vội vàng quỳ xuống: “Đây đúng là ân điển của hoàng thượng, Lôi nhi phúc khí, thần sao lại có thể từ chối.”

Lãnh Khang cùng Trầm Thượng Văn cũng vội vã hướng Chu Diễm chúc mừng.

Vĩnh Hưng đế ho nhẹ hai tiếng nói: “Vậy việc này cứ định như thế, mọi chuyện khác để Thượng Văn đến lúc đó cùng Lễ bộ thượng thư giải quyết. Mặc khác, tiên đế trước kia vì trẫm quyết định việc hôn sự…” Nói đến đây nhìn một chút Lãnh Khang, có cảm giác xấu hổ, tiếp tục nói: “Hôm nay tuy rằng trẫm đã đăng cơ, cơ chế hoàng thất không thể so với bách tính bình thường, nhưng tiên đế trước kia đối với trẫm luôn sủng ái, các đế vương cổ kim rất ít, các ngươi cũng là người hiểu rõ, sở dĩ do đó trẫm ý muốn noi theo dân gian bách tính túc trực 3 bên linh cữu chi lễ, 3 năm khong nói đến hôn sự.”

Ba vị đại thần đều ngơ ngác nhìn nhau, không biết nàng tột cùng là ý gì, một lúc cũng không biết phải làm sao trả lời, Lãnh Khang đành quỳ xuống nói: “Hoàng thượng nhân hiếu hơn người, tiên đế linh thiêng có biết, tất sẽ cảm thấy an úi.

Vinh Hưng lại nói tiếp: “Như vậy đi, Thượng Văn thay trẫm nghĩ một ý chỉ, hủy bỏ hôn sự của Trẫm cùng Lãnh Phong Dương, phong Lãnh Phong Dương làm An Nhạc quận vương, trẫm sẽ đem đường muội Thanh Hà quận chúa chỉ hôn cho hắn.”

Chu Diễm nói: “Hoàng thượng, đây…”

Vĩnh Hưng không đợi hắn nói ra miệng, lại xua tay ra hiệu nói: “Cậu không cần nhiều lời, chỉ có như vậy, trẫm mới có thể an tâm.”

Lãnh Khang trong lòng tuy thất vọng, nhưng thấy hoàng thượng tâm đã quyết, tự mình cũng không dám nói gì, huống chi tự mình vốn không phải dòng dõi hoàng tộc, nhi tử lại được phong làm quận vương, đây đã là vinh quang tối cao, Thanh Hà quận chúa cũng là họ hàng gần của hoàng thất, lại nghe đâu cũng là tài mạo song toàn, đủ thấy hoàng thượng đối vơi Lãnh Gia có bao nhiêu ân sủng, củng không nề hà thêm nữa, liền vội vàng dập đầu nói: “Thần khấu tạ long ân hoàng thượng!”

Vĩnh Hưng thấy hắn quỳ xuống tạ ân, trong lòng cũng như dỡ xuống một tảng đá lớn, nét mặt đầy vẻ tươi cười nói: “Đều đứng lên cả đi, sáng nay trẫm nhận được tấu chương tiền phương, quân đội Trần Vệ lưỡng quốc đã liếp bại lui, ít ngày nữa quân ta sẽ tiến công vào kinh thành Vệ quốc. Hôm nay có ba chuyện vui , trẫm thực sự là cao hứng, Thượng Văn, ngươi thay trẫm nghĩ hai ý chỉ, ngợi khen tướng quân Thượng Quan cùng Úy Trì tướng quân, mấy ngày trẫm sẽ phái người mang thánh chỉ cùng Ngưu rượu, khao thưởng binh sĩ.”

Trầm Thượng Văn cung kính nói: “Thần lập tức nghĩ chỉ.”

Đợi đến khi ba người cùng nhau cáo lui, Vĩnh Hưng nhẹ nhàng ngữ khí than thở, trên mặt biến mất hình dáng tươi cười, tựa ở ghế ngồi, Điềm nhi thấy thế vội vàng dâng trà lên, cũng nhẹ nhàng thay nàng xoa bóp lưng.

Đêm, im ắng tĩnh mịch, bên trong lò sưởi Tử Dương điện, ám hương lững lờ trôi, tình cảm ấm áp vui vẻ, Điềm nhi cùng mấy cung nữ khác cẩn thận hầu hạ Vĩnh Hưng nằm xuống, buông mấy lớp trướng mạn, nhanh tay nhanh chân lui xuống.

Đợi các nàng sau khi đều đã lui xuống, Vĩnh Hưng trong bóng tối mở mắt, vài giọt nước mắt lặng yên từ khóe mắt chảy xuống, trong cung điện trùng điệp, long sàng rộng thênh thang, chỉ có một mình thân thể ấm áp của nàng cô độc, lại khiến lòng nàng rơi vào giá lạnh vô biên vô hạn, thiên tử, vốn là chính mình có tất cả mọi thử, nhưng nàng hiện tại lại có cảm giác như đã mất đi tất cả mọi thứ, trong lòng vô cùng đơn độc tịch mịch cùng mất mát, khiến nàng không cầm lòng nhớ đến thân thể ấm nóng của Lâm Lệnh Nguyệt, đôi môi mềm mại thơm mát như cánh hoa, hơi thở ôn nhu như xuân phong, nàng biết rõ tự mình đã rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Nàng dùng sức lắc đầu, muốn đem những hồi ức kia dứt khoát vứt bỏ, bức mình suy nghĩ đến dáng dấp của phụ hoàng lúc lâm chung, Lâm Lệnh Nguyệt cùng Ngụy vương trêu đùa trong ngự hoa viên, trong đầu nàng vang lên một thanh âm: “Nàng là Tô Lệnh Nguyệt, nàng làm tất cả mọi thứ, đều là có mục đích, lẽ nào ngươi lại tin rằng nàng thực sự yêu ngươi?”

Tâm ý giãy dụa một lúc lâu, hận ý không ngừng cùng nhớ nhung da diết, cuối cùng cũng mệt mỏi nặng nề ngủ thiếp đi.

Chap 4

**

“Ôi ôi ôi, tớ trễ giờ học lắm rồi, tất cả là tại cậu không cho tớ ngủ cả đêm qua đấy ! “, Yuri điên cuồng sắp xếp túi và oánh mạnh lên tay Sooyoung trên đường ra khỏi kí túc xá.

“Xem kìa, chúng ta có một người đến trễ mới gia nhập vào hội của cô Jung”, vị giảng viên móc mỉa.

“Xin lỗi, em ngủ quên !”

“Em có chắc là mình ngủ quên và không bị lạc trên đường đến đây không ?”, giảng đường một lần nữa tràn ngập tiếng cười trước khi nhân vật đến trễ quen thuộc bước vào. 

“Rất tốt, cô Jung lại đi trễ như thường, sao tôi không ngạc nhiên nhỉ ?”, giảng viên nở nụ cười giả tạo.

“Trễ còn hơn không”, Jessica nói và ngồi vào chỗ.

“Được rồi, cô lính mới, kiếm chỗ ngồi đi.”

“Là cô Kwon.”

“Em nói gì ?”

“Tên em là Kwon Yuri.”

Jessica ngẩng đầu dậy khi nghe cái tên. Ừm, do Jessica thường chỉ ngủ trong lớp, nên cô ấy chả quan tâm đến tên những người bạn cùng lớp bao giờ.

“Cậu cũng trong lớp này sao ?”, Jessica hỏi.

“Phải, cô Jung. Nếu cô bớt ngủ lại thì may ra có thể biết rằng cô lính mới đây bạn cùng lớp của cô đấy.” 

“Em không có nói với thầy”

“Là cô Kwon, thưa thầy”, cả hai cùng đáp lại, hoàn toàn không để ý đến nét mặt của vị giảng viên giờ đang tức bốc khói.

..

..

..

“Cả hai. ĐI RA. NGAY. và cô Hwang, nếu cô không thôi nói chuyện ở phía sau kia thì cô sẽ đi ra ngoài cùng với hai người này !”

**

Cả hai đi ra khỏi lớp và Jessica trừng trừng nhìn Yuri dữ dội, như có thể đốt một lỗ sau đầu cô gái kia.

“Cậu nhìn cái gì ? Chưa từng thấy một cô gái nóng bỏng xinh đẹp như vậy trước kia à ?”, Yuri móc họng. Cô hoàn toàn không có tâm trạng tốt vì dù gì cô đến đây dưới dạng được học bổng. Nếu bị 3 lần cảnh cáo hay điểm số thấp hơn kì vọng là cô sẽ phải về Hàn Quốc.

“Ôi thôi cho xin. Nếu không phải vì cậu đến trễ thì tôi không phải ra ngoài này.”

“Nếu không phải vì cậu nói lại với thầy thì tớ sẽ không phải ra đây, “ Yuri đáp trả.

“Các cậu…các cậu, thôi đi nào”, Tiffany nói khi bước ra khỏi phòng học.

“Cậu cũng bị đuổi ra sao ?”, cả hai đồng thanh hỏi, đảo mắt với nhau sau khi nhận ra sự giống nhau của họ.

“Không ! Tớ biết thế nào các cậu cũng lại chí chóe với nhau !”, Tiffany nói.

..

..

..

“Taeyeon-ahh”, Tiffany dịu dàng nói và chỉ mình cô nghe được khi nhìn thấy vài cậu trai cố tình làm cô ấy vấp té.

HAHAHHAHAHAH

Dám đông bắt đầu vây quanh cô gái tội nghiệp khi cô ấy đứng dậy với sự giúp đỡ của Yuri, chỉnh lại kính.

“Xin lỗi đi”, Yuri đòi một lời xin lỗi, khoanh tay lại trước ngực.

Cô nghĩ mình là ai hả, cô lính mới ?

Sao chúng ta phải xin lỗi kẻ lập dị của trường.

Mọi người, Seohyun đến kìa.

Yuri nghe một trong những cậu trai nói nhỏ với nhau và họ nhanh chóng cúi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC