năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điểm đến là một cửa hàng thú cưng ở gần trường đại học của bọn họ.

Trong mấy năm học đại học ngắn ngủi, lần duy nhất họ vi phạm nội quy trường là nuôi thú cưng trong ký túc xá. Đó là mùa đông lạnh nhất ở Seoul trong những năm gần đây, hai người định đi đường tắt ra chỗ ăn thì ở trong ngõ, Son Siwoo vấp phải một thứ gì đó mềm mềm, quay lại thì phát hiện ra đó là một chú chó hoang đang cuộn tròn.

Hôm đó trời quá lạnh, tuyết đã đóng thành một lớp dày, chú chó con bị vùi vào trong lớp tuyết, bất động. Son Siwoo nhìn chú cún con đáng thương muốn ôm vào lòng. Đáng tiếc, năm đó nam sinh phong trần tuấn nhã thời trang phang thời tiết chỉ mặc một cái áo khoác, vừa nhấc lên liền dứt khoát nhét vào trong áo lông của Park Jaehyuk. Hai người mò từng bước đi tìm cửa hàng thú cưng. Khi chó con được đưa đến đó, nó đã tỉnh táo lại một chút. Dưới sự giúp đỡ của bác sĩ, nó uống từng ngụm lớn sữa dê, sau đó nhào vào trong lòng Son Siwoo.

"Rõ ràng là tao giữ ấm cho nó mà!" Park Jaehyuk tức giận muốn chết, giơ tay ra tát nhẹ vào chó con. Chú chó con không hề sợ người, nó cắn nhẹ vào ngón tay của Park Jaehyuk nhưng nó còn chưa mọc hết răng. Thật kỳ diệu khi một chú chó nhỏ có thể sống sót trong thời tiết lạnh giá như thế này. Bác sĩ thú y dặn dò bọn họ một số thứ, hai người mua thêm một ít đồ dùng cho thú cưng rồi mang nó trở về ký túc xá.

Chú chó con này là một con Golden Retriever, và có thể nó đã bị ném ra ngoài vì trông hơi xấu, nhưng Son Siwoo cảm thấy cậu nhóc này trông rất giống Park Jaehyuk.

Hai người còn lại trong phòng bọn họ không có vấn đề gì với chó con. Ai lại có thể từ chối một chú chó săn lông vàng không cắn và thích làm nũng cơ chứ? Hôm đó, sau khi về phòng, Son Siwoo phải trả một cái giá đắt cho phong cách thời trang phang thời tiết của mình. Sốt cao 39°C. Lúc cả người đang mê man, bạn cùng phòng đều lên lớp học hết, chỉ có chú chó nhỏ canh giữ bên giường của anh. Anh vươn tay ra, chó con liền nhào tới liếm liếm tay anh.

Thực tế thì duyên phận của bọn họ cũng không kéo dài được lâu. Lúc Son Siwoo khỏi bệnh, chú chó nhỏ cũng đã lớn lên rất nhiều. Phải một hai tháng sau, việc nuôi chó của bọn họ mới bị bại lộ. Khi tuyết tan và hoa nở vào đầu xuân, bọn họ được yêu cầu gửi chú chó nhỏ đi.

Gia đình Park Jaehyuk cũng có nuôi một chú chó, nhưng không may, ngay khi anh vừa mang nó về nhà, mọi người trong gia đình tỏ ra sợ hãi nên hắn phải nhờ người khác nhận nuôi. Vận may của Little Golden Retriever không tốt lắm, nó được vài người nhận nuôi nhưng rồi lại lần lượt bị trả về.

Khi trở lại với Son Siwoo, cậu bé đã cao đến đầu gối và trở nên rụt rè sau nhiều lần đổi chủ. Các thành viên trong gia đình anh bị dị ứng lông chó và Son Siwoo không thể chịu được khi lại thấy nó phải lang thang một lần nữa, vì thế, anh đã mang cậu bé trở lại cửa hàng thú cưng gần chỗ anh học đại học.

Chủ cửa hàng là một người rất hiền lành, sau khi nghe được câu chuyện của chú chó nhỏ, anh đã hào phóng nhận nó. Thỉnh thoảng Son Siwoo vẫn gửi tiền cho ông chủ và ông chủ cũng thường gửi cho anh mấy đoạn video ngắn của nó.

Chú chó con còn có thể nhận ra người nhặt được nó lúc đấy không? Son Siwoo cảm thấy khó chịu. Họ không thể đi ô tô vào con hẻm chật hẹp, vì vậy họ đỗ xe bên ngoài và đi bộ vào. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chú cún con ngày nào đã trở thành một chú chó già, ung dung ngồi sưởi nắng trước tiệm thú cưng. Park Jaehyuk không thể tin được con chó săn lông vàng ngày nào giờ đã bạc trắng đang chạy về phía hắn. Đúng vậy, lần này là chạy về phía hắn.

Chú chó con hắn nuôi từ nhiều năm trước, chú chó con bọn hắn cướp về từ trong tay của tử thần, chú chó con từ lúc tập tễnh bước đi đến lúc chạy nhắng lên dắt không nổi, xông đến cọ cọ bắp chân của hắn, nằm dài ra đợi vuốt ve. Hắn quay đầu nhìn Son Siwoo, người đang ngồi xổm xuống, hai tay đặt trên đầu gối, chú ý đến ánh mắt và mỉm cười với hắn. Hắn thật sự cảm thấy rằng bất kể là Siwoo hay Golden Retriever, tất cả bọn họ đều đang đợi hắn quay lại.

Ông chủ cửa hàng thú cưng vẫn đang ngáp khi ra đón tiếp bọn họ. Có vẻ như họ đã làm gián đoạn giấc ngủ trưa của ông chủ. Park Jaehyuk vui vẻ chìa tay ra, ông chủ cười nói rằng hắn đã trưởng thành rất nhiều sau từng ấy năm.

Họ muốn đón chú chó săn vàng này đi, ông chủ cũng không phản đối. Đến khi cả hai ngồi trên xe, họ mới nhận ra điều mập mờ vẫn chưa nói thành lời. Bầu không khí bỗng chốc trở nên khó xử. Lúc này, điện thoại của Park Jaehyuk vang lên. Anh bắt máy, đầu dây bên kia vang lên tiếng gầm gừ sắc bén của một người phụ nữ: "Park Jaehyuk!!! Anh đi đâu rồi!!!!!"

Thôi xong. Park Jaehyuk thầm nghĩ. Đang muốn cúp điện thoại, đột nhiên Son Siwoo ghé lại gần nói: "Xin lỗi, anh ấy đang tắm"

"..." Đầu bên kia điện thoại sửng sốt một chút. "...Anh là ai?"

"Tôi là bạn trai của anh ấy." Nói xong liền cầm lấy điện thoại ấn cúp máy.

Park Jaehyuk dở khóc dở cười, đối mặt với biểu hiện "thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị" của Son Siwoo, hắn không còn cách nào, đành phải giải thích từ đầu: "Không phải... Siwoo à, đấy là em gái tao, từ lúc tao về nước đến giờ vẫn chưa về nhà, mẹ tao nghe nói tao đang theo đuổi em, nhất định phải bắt tao dẫn em về ra mắt... Nó chỉ gọi điện hỏi sao đến bây giờ tao vẫn chưa về đến nhà"

Son Siwoo sững sờ, hình ảnh máu me lướt qua trong đầu anh vỡ tan tành, anh không thể tin được hỏi lại: "Em vừa mới nói cái gì cơ?"

"Em vừa mới nói em là bạn trai của tao mà." Park Jaehyuk cố nén cười.

"Sao mày không cản em lại?" Son Siwoo chất vấn

"Em nghiện phim truyền hình lắm rồi tao cản không nổi..."

Son Siwoo ngồi sụp xuống ghế phụ xe với đôi mắt vô hồn. Nghĩ tới lát nữa còn phải về nhà ra mắt gia đình của Park Jaehyuk, anh rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Park Jaehyuk nghiêng đầu xem hắn, đột nhiên có cảm giác muốn hôn anh.

Anh thu lại động tác của mình, hắng giọng hỏi: "Lát nữa đưa con chó về nhà em đi, dù sao em cũng ở một mình."

Son Siwoo quay đầu sang nhìn hắn: "Nghĩa là như nào?"

"Có nghĩa là sau bữa tối tao sẽ về nhà cùng em."

"Em đã cho phép mày về nhà em chưa?"

"Siwoo, em đừng mạnh mồm."

Son Siwoo tức giận xông lên, nắm lấy cổ áo hắn hôn mấy cái cho hả giận. "Dù sao cũng chuẩn bị gặp bố mẹ rồi, thế thì hoàn thành nốt những gì chưa làm xong sáng nay đi!"

Park Jaehyuk ngập ngừng quay đầu lại: "Siwoo, đợi chút, không bằng để tao ăn kẹo hôn trước..."

"Sao mày lại mang cái thứ này theo người?" Son Siwoo suy sụp.

"Tao mới mua ở cửa hàng tiện lợi hôm qua..."

"Mày có phải đồ ngốc không? Mày không cần phải ăn mấy cái này trước khi hôn!"

Mấy âm cuối biến mất trong tiếng nước triền miên của họ.

--




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net