Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc thì cũng đến ngày phải đến trường làm thủ tục nhập học, ba Kim và bố mẹ Park đều đồng ý cho cả hai thuê nhà ở chung, như vậy có thể chăm sóc cho nhau, và đặc biệt là hâm nóng tình cảm (theo lời bà Park).

"Cậu đã sắp đủ đồ chưa?" Park Jae-hyuk gọi cho Kim Kwang-hee, ngày mai cả hai phải đi sớm nên hôm nay phải sắp đồ, không được gặp cậu anh thấy hơi nhớ.

"Cũng gần xong rồi, cậu chuẩn bị đồ xong rồi sao?" Kim Kwang-hee đang tìm mấy cuốn sách yêu thích của mình.

"Ừ, tôi còn tìm thấy sách cậu để quên ở đây nữa." Park Jae-hyuk vừa nói vừa cầm quyển sách trong tay.

"Ừm" Kim Kwang-hee cố nhớ xem là quyển sách nào, cho đến lúc nhớ ra thì cậu vội nói: "Jae-hyuk cậu tuyệt đối không được mở ra xem đâu đấy." Bên trong có bức thư tình mà cậu viết cho anh, cuốn sách này cậu lúc nào cũng mang trong balo, không hiểu sao lại để quên ở chỗ anh.

"Cậu nghĩ tôi rảnh vậy sao, mau làm nhanh còn đi ngủ, mai phải đi sớm đấy"

"Ừ, tớ biết rồi"

"Ngủ ngon, và nhớ mơ thấy tôi đấy." Park Jae-hyuk khẽ nói.

"V...vậy cậu cũng ngủ ngon" Kim Kwang-hee tắt máy, mặt đỏ bừng bừng, anh từ khi nào mà biết nói mấy cậu làm tim cậu đập thình thịch vậy, thật nguy hiểm, may mà nói qua điện thoại, không thì với khuôn mặt này mà bị anh thấy được, thì không biết chui đi đâu mà trốn.

Sau khi cúp máy, Park Jae-hyuk vội mở sách ra xem, nếu cậu bảo không được mở ra, thì anh càng phải mở, có chuyện dấu anh à. Cuối cùng thì thấy bức thư kia, anh thấy thì nhớ ra là thư cậu viết cho anh, lần trước nói đã vứt đi, vậy mà lại giấu trong cuốn sách này.

Bức thư màu hồng, bên ngoài còn trang trí bằng mấy hình trái tim dễ thương, xem ra cậu đã rất kì công chuẩn bị, vậy mà lần đó anh còn lạnh lùng bỏ đi không thèm nhìn.

[Xin chào cậu, Park Jae-hyuk! Tớ tên là Kim Kwang-hee, cậu cũng có thể gọi tớ là bé Cáo (các bạn thường gọi tớ thế), tớ học lớp D cùng khối với cậu. Tớ đã thích cậu từ rất lâu, có thể nói là thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lần đó khi cậu đang đọc diễn văn trước toàn trường, tớ đã bị giọng nói của cậu gây chú ý, sau đó bị khuôn mặt đẹp trai của cậu làm cho không thể quên, tuy cậu ít khi cười, nhưng tớ đã thấy được nụ cười của cậu, thật sự như ánh nắng buổi sớm, làm cho tớ không bao giờ quên được.

Cho đến tận bây giờ đã hơn 3 năm thích thầm, hôm nay tớ quyết định viết thư bày tỏ, tớ biết cậu luôn không để ai vào mắt, nhưng nếu được, chỉ cần được làm bạn với cậu, tớ đã thấy mãn nguyện lắm rồi.

Nếu cậu đọc được bức thư này, xin cậu hãy làm bạn với tớ. Mà thôi, hẳn là cậu không thích dài dòng, nên tớ sẽ nói ngắn gọn. Park Jae-hyuk à, tớ rất thích cậu]

Anh mỉm cười khi đọc bức thư này, như đứa trẻ con cấp một viết tặng bạn gái mình thích vậy, nhưng anh vẫn gấp lại nhẹ nhàng, sau đó cất vào vali, xem như là bảo bối.

Sáng ngày hôm sau, bố Park Jae-hyuk đưa anh ra bến xe, tiện đường qua đón Kim Kwang-hee cùng đi. Chỉ cần nhìn cậu là mấy dòng chữ trong bức thư kia lại hiện lên, anh không khỏi liếc nhìn cậu mấy lần, anh không ngờ người này thích mình nhiều như vậy, xem ra anh phải cố gắng hơn rồi.

"Sao vậy?" Kim Kwang-hee thấy Park Jae-hyuk cứ lén nhìn mình thì tò mò hỏi.

"Sao là sao?" Thấy Kim Kwang-hee ngượng ngùng hỏi thì trong lòng Park Jae-hyuk như có đàn kiến cào cấu trái tim, người gì đâu vừa xinh vừa đáng yêu vậy nhỉ.

"Cậu cứ nhìn tớ chằm chằm như vậy, làm tim tớ đập nhanh lắm đấy, ánh mắt còn như rực lửa nữa."

"Vậy tôi sẽ nhìn người khác nhé?" Park Jae-hyuk không nén được lại buông lời trêu chọc.

"Không được, cậu cứ... nhìn tớ cũng được, đừng nhìn người khác mà, tớ sẽ ghen đấy." Kim Kwang-hee giật mình vội nói, thấy anh cười mới biết mình bị hớ.

"Cậu ghen sao?"

"Đừng nói vậy mà." Kim Kwang-hee đỏ mặt quay đi. Park Jae-hyuk tiến lại gần khẽ thì thầm vào tai cậu: "Đừng có làm vẻ mặt này trước mặt người khác, và cậu đừng làm vậy, tôi sẽ không kìm nén được mà hôn cậu đó."

Thấy cậu lo sợ nhìn mình, Park Jae-hyuk mới khẽ cười, nhanh chóng hôn nhẹ lên tai cậu rồi ngả ra ghế nhắm mắt.

"Hai đứa đi đường cẩn thận, đến nơi thì gọi về nhà cho mọi người đấy." Ông Park vẫy tay cả hai nói, rồi lên xe đến công ty.

"Được sống với tôi, cậu vui không?" Park Jae-hyuk ngồi trên ghế quay sang nhìn cậu.

"Có một chút." Vì ngượng nên Kim Kwang-hee không dám nói thật.

"Một chút thôi sao?"

"Cậu...rõ ràng biết tớ nghĩ gì còn hỏi" Kim Kwang-hee hậm hực nhìn Park Jae-hyuk.

"Tôi chỉ là muốn nghe cậu nói mấy câu người yêu hay nói thôi mà"

"Tớ rất vui khi được ở chung với cậu, được chưa?" Anh thật quá đáng ghét, biết cậu hay ngại còn thích bắt nạt.

"Tớ cũng rất vui, sau này sống chung vui vẻ nha bạn học bé Cáo." Park Jae-hyuk mỉm cười. Vì đang ngượng nên Kim Kwang-hee cũng không để ý đến biệt danh của mình đang được Park Jae-hyuk gọi với giọng điệu ngont ngào.

Hôm nay là ngày đi học đầu tiên, trường học mới, bạn mới, thật mong chờ. Kim Kwang-hee vui vẻ cùng Park Jae-hyuk đến trường, trước đây toàn đi sau lưng anh, bây giờ còn được sánh vai đi cùng nhau như này thật thích.

"Cậu nghĩ gì mà cười tủm tỉm vậy?" Park Jae-hyuk bỗng nhiên quay sang hỏi.

"Có nghĩ gì đâu, trời hôm nay đẹp nên tớ vui thôi." Kim Kwang-hee chột dạ nói, anh rõ ràng không quay sang nhìn cậu, sao biết được cậu cười?

"Vui vậy sao? Tan học chờ tớ ở cổng trường, chúng ta đi ăn."

"Được" Cười tủm tỉm đã được thay vào bằng nụ cười rạng rỡ.

"Ngốc" Park Jae-hyuk cũng cười theo, chỉ cần thấy cậu vui vẻ hay hạnh phúc, môi anh bất giác cũng mỉm cười theo.

Hai người chia tay nhau ở cổng trường Kim Kwang-hee, cậu đi vào trường, ngôi trường này rất rộng, phải nói to hơn trường cấp 3 gấp mấy lần. Từ cổng vào phải đi qua khuôn viên thật to, có mấy toà nhà gần nhau, mỗi toà nhà dành cho từng khoa riêng, cậu không biết đâu là toà nhà mình học, bèn hỏi bạn gần đó.

"Xin hỏi, cậu có biết toà nhà của khoa Ngữ pháp ở đâu không?"

"Em là học sinh mới sao? Em đi thẳng, toà nhà màu xanh dương là của khoa Ngữ pháp." Một chàng trai còn cao hơn cả cậu, tên là Jeong Ji-hoon, cũng là hội trưởng hội sinh viên của khoa ngữ pháp, anh đứng lại khi bị một cậu sinh viên chạy đến hỏi.

"Cảm ơn anh ạ." Kim Kwang-hee cúi đầu cảm ơn, rồi vội đi tìm phòng học, trường to quá cũng mệt.

"Từ từ đã, anh sẽ đưa em đi, anh cũng học khoa đó." Thấy Kim Kwang-hee chuẩn bị rời đi thì Jeong Ji-hoon vội nói.

"Thật ạ? Vậy cảm ơn anh" Cả hai cùng nhau đi vào trường, mọi người không khỏi tò mò nhìn, hội trưởng tuy hoà đồng, nhưng mắc bệnh ưa sạch sẽ, ghét đứng gần ai như vậy lắm nha.

"Em tên là Kim Kwang-hee ạ" Cậu quay sang nhìn anh, cười nói, rồi đưa tay ra muốn bắt tay với anh.

"Anh là Jeong Ji-hoon, hội trưởng hội sinh viên của khoa, học năm cuối" Anh không hề ngần ngại mà bắt tay cậu, anh rất có thiện cảm với người này, nhìn xinh đẹp giống con mèo đen ở nhà anh.

"Oa anh thật giỏi, còn được làm hội trưởng nữa" Cậu tán thưởng nhìn anh, thật hâm mộ quá đi, sao xung quanh cậu toàn người giỏi không vậy.

"Đến rồi đó, em vào phòng công tác sinh viên, hỏi chủ nhiệm khoa lớp dành cho năm nhất là được"

"Cảm ơn anh Ji-hoon, hẹn gặp lại" Cậu cúi chào một lần nữa rồi đi vào phòng.

Bên này cậu đã làm quen được hội trưởng đẹp trai, thì bên kia Park Jae-hyuk đang khốn đốn, không biết nên dùng từ gì để nói đến cảm xúc của mình.

Vừa vào trường, đã bị bao ánh mắt nhòm ngó, anh đã quen nên cũng không quan tâm, nếu như không bị một người ôm lấy cánh tay mình, anh bực mình hất ra, quay sang nhìn thì thấy là người quen, Lee Eun-hye

"Lâu rồi không gặp, Jae-hyukie à, tớ nhứo cậu lắm đấy." Cô vui vẻ nhìn anh, thấy anh có hơi ngạc nhiên thì càng cười tươi, phải biết anh ít khi bộc lộ cảm xúc với người khác, thời gian qua vì muốn học chung trường với anh, cô phải kìm nén chạy đến tìm anh, muốn tạo cho anh bất ngờ, còn có phải cố thi vào trường này.

"Cậu là...." Anh thấy người này có chút quen mắt, nhưng không nhớ là ai, hình như là cô gái trước đây làm bé Cáo nhà anh từng ghen.

"Cậu thật vô tâm, tớ là Lee Eun-hye, người trước đây công khai theo đuổi cậu đó" Cô có chút buồn khi anh quên mất mình, nhưng không sao, sau này cô sẽ làm anh chỉ nhớ đến cô mà thôi.

"Tôi không quan tâm cậu là ai, từ giờ trở đi cậu đừng lại gần tôi" Anh không muốn bé cáo nhà mình lại ghen, mặc dù anh thích nhìn vẻ mặt đó của cậu, nhưng nhìn cậu như vậy anh cũng sẽ đau lòng.

"Tại sao?" Cô không hiểu, người xinh đẹp như cô đứng cạnh người tài giỏi như anh, thật là một đôi trai tài gái sắc, trước đây các bạn trong trường còn luôn nhìn cô với ánh mắt ghen tị, điều đó càng làm cô thấy hãnh diện.

"Chả sao cả, tôi chỉ không muốn người yêu tôi hiểu lầm thôi." Anh đi thẳng về phía trước, mặc kệ cô gái phía sau ngây ngốc nhìn theo, xem ra trong khi cô bận rộn, đã có người nẫng tay trên.

Park Jae-hyuk hơi bực mình, khi nghĩ là như vậy coi như xong, khi vào lớp liền thấy cô gái kia học cùng lớp mình, thật phiền.

"Chúng ta lại gặp nhau rồi Jae-hyuk à" Xem ra ông trời đang muốn giúp cô.

Anh im lặng không nói gì, vừa ngồi xuống liền bị mấy bạn nữ trong lớp lại gần làm quen bắt chuyện, sao lại phiền như vậy chứ.

Sau khi tan học, anh vội ra cổng trường bên cạnh tìm cậu, thấy cậu đang đứng đó với một nam sinh, còn đang nói chuyện vui vẻ, anh lại càng bực mình hơn, hôm nay thật là chẳng có gì thuận lợi cả.

"Bé cáo" Anh gọi to, cậu giật mình quay lại.

"A Jae-hyuk à, cậu lại đây" Kim Kwang-hee vui vẻ chạy lại kéo tay anh, không để ý đến vẻ mặt không vui của Park Jae-hyuk.

"Đây là người yêu của em sao? Không tồi nha" Jeong Ji-hoon nhìn Park Jae-hyuk đánh giá.

"Vâng, em đã nói rồi mà, người yêu của em xuất sắc lắm, không hề kém cạnh ai đâu." Kim Kwang-hee hãnh diện nói.

"Chào cậu, tôi là tiền bối của Kwang-hee, tên là Jeong Ji-hoon."

"Tôi là Park Jae-hyuk, chồng yêu của bé cáo"

"Tôi biết, em ấy có kể về cậu rất nhiều." Jeong Ji-hoon đoán rằng người này đang hiểu lầm gì đó.

"Cậu có lẽ đang hiểu lầm, tôi cũng đã có vợ ở nhà, chỉ coi Kwang-hee như em thôi" Anh nói xong thì nhìn Park Jae-hyuk, ánh mắt chân thành.

"Tôi đã nói gì đâu nào." Park Jae-hyuk nói vậy nhưng trong lòng khẽ thở ra, người này rất đẹp trai, nhìn là biết thuộc dạng xuất sắc, chỉ sợ bé cáo ngưỡng mộ, lâu ngày quay ra thích anh ta, may là anh ta đã có chủ.

"Cậu sao vậy, tớ và anh ấy chỉ là bạn thôi, trong lòng tớ chỉ có mình cậu thôi mà." Kim Kwang-hee bây giờ mới hiểu, hoá ra là Park Jae-hyuk đang ghen.

"Chúng ta đi ăn thôi." Park Jae-hyuk kéo tay cậu đi, hừ lạnh, cậu càng ngày càng biết cách trêu đùa trái tim của anh.

"Tạm biệt anh nha Ji-hoon." Bị kéo đi đột ngột, Kim Kwang-hee vội nói chào tiền bối.

Jeong Ji-hoon chẹp miệng nhìn bóng dáng hai người kia, xem ra Kim Kwang-hee còn khổ dài dài với vị kia nhà mình, chiếm hữu và bá đạo như vậy cơ mà. Nhưng cũng khẽ cười một cái, chính anh cũng không khác gì, hồi theo đuổi Lee Sang-hyeok anh cũng không kém phần Park Jae-hyuk đâu.

Một người con gái đứng ở góc đường chứng kiến tất cả, là Lee Eun-hye. Cô thấy Park Jae-hyuk sau khi chuông reo liền vội đứng lên, thấy làm lạ bèn đi theo, ai ngờ là thấy được một màn kia. Kim Kwang-hee, xem ra cậu cũng không phải dạng vừa, nhưng tôi sẽ tìm cách đòi lại anh ấy sớm thôi, cô tự nhủ trong lòng như vậy rồi bỏ đi.

End chap 8

JeongLee làm cameo trong chap này nha :)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net