Chapter 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Deadline và sự lười biếng sắp đè bẹp tôi rồi, nhưng số view 520 của các bạn đã vực tôi dậy :v





___________________________________

Tan học, Thiên Yết uể oải lết trên sân trường đáng lẽ bình thường Cự Giải sẽ về chung, nhưng hôm nay hội học sinh lại có việc. Trong lúc Yết nghĩ vẩn vơ thì đâu ra một đám 6, 7 đứa xuất hiện đứng chắn hết cả đường.

- Muốn gì?

Thiên Yết đứng chống nạnh kiểu bất cần đời mà thầm nghĩ 'Mới đầu tuần mà..trời...Phiền muốn chết..'

- Tiền bối à, nghe nói anh làm hoa khôi khối tụi em khóc phải không? - Đứa có vẻ là đại ca lên tiếng

- Huh? Hoa khôi nào? Có nhầm lẫn không đấy? - Thiên Yết nhíu nhíu mày

- Anh không nhớ Kim Ngân sao? Đừng đùa chứ! - Tên cầm đầu hết kiên nhẫn

- Hmmm..Kim Ngân? Tao có biết nhỏ nào tên Kim Ngân đâu. Mấy thằng hâm này, tránh đường coi. - Thiên Yết bực bội trả lời

- Kim Ngân mà mày không biết? Vậy cô gái mày mới đá là ai hả? - Thằng cầm đầu gắt lên

- Gắt cái gì mà gắt? Tao đá nó khi nào? Tao còn chưa đồng ý quen nó mà.- Thiên Yết ngáp một cái rồi nói tiếp - Tránh ra coi, tao còn phải về ngủ.

- Đại ca, thằng này láo quá. Hay là đập nó luôn đi!

Một đứa khác trong đám kia lên tiếng. Nó vừa dứt lời thì mấy đứa còn lại cũng nhao nhao lên. Thằng cầm đầu thấy ồn ào thì quát lên:

- Im miệng - Nó vừa quát xong thì đám kia im bặt, thấy vậy thì tiếp tục nói - Cô ấy đã dặn động khẩu trước rồi mới động thủ.

- Kim Ngân? Đại ca? À tưởng ai, thì ra là đám ngáo khối 10. Còn thằng cầm đầu chắc là Bạch Dương ha? - Thiên Yết lại ngáp thêm cái nữa

- Đúng, tao là Bạch Dương - Thấy Thiên Yết biết mình, Bạch Dương liền nghĩ rằng tiếng tăm mình lớn nên bắt đầu trưng mặt tự đắc

- Kệ mày, ai quan tâm chứ. - Nói rồi quay lưng đi về hướng ngược lại

Bạch Dương tức nghẹn, nó bất ngờ tung nắm đấm về phía Thiên Yết. Nghĩ là không đau nên Thiên Yết không thèm tránh cứ thế lưng cậu ăn trọn cú đấm trời giáng của Bạch Dương khiến cho cậu mất thăng bằng mà ngã nhào ra phía trước. Mắt thấy Thiên Yết ngã nhào, Bạch Dương hả hê vì nghĩ rằng hành động vừa rồi của mình là đúng. Bất ngờ thay, Thiên Yết không hề tiếp đất bằng mặt mà cậu lộn nhào một cách không thể nào ảo diệu hơn, rồi ngồi ra đất nhìn đám nhóc với vẻ mặt ngu không thể nào tả nổi. Một lúc sau thì mới nhận ra mình mới bị đấm một cái mà chỗ bị đấm hình như cũng rất đau.

- Ayda, ra tay mạnh thế chú em. Không sợ tao khóc méc mẹ mày huh?- Thiên Yết bĩu môi, vòng tay ra sau bóp bóp chỗ đau rồi tiếp tục thao thao bất tuyệt - Con nít con nôi bày đặt đánh người lớn, mẹ tét cho bể đít bây giờ.

Bạch Dương vốn không có mẹ nên Thiên Yết nói như vậy chẳng khác nào xát muối vào vết thương lòng của nó. Vì vậy mà chưa nói tiếng nào đã lao vào chỗ Yết ra sức đánh đấm. Bị tấn công bất ngờ nhưng Thiên Yết cũng không thua kém gì, cứ liên tục đỡ rồi đánh trả.

'Mình chỉ chọc quê nó thôi mà? Sao lại tức giận thế này chứ? Không lẽ nó mắc chứng da mặt mỏng??' Do mất tập trung mà Thiên Yết bị đấm một phát vào mặt, rách cả mép. Tức giận đấm lại Bạch Dương một cái thật mạnh. Cứ vậy mà hai đứa ôm nhau lăn lộn đến khi có người đều bầm dập và mệt lả mới chịu buông nhau ra mà mỗi đứa nằm một chỗ nghỉ mệt.

- Kỹ năng khá đấy - Thiên Yết vừa nói vừa cười vì lâu lắm mới bị đánh ê ẩm cả người .


- Anh cũng không tệ đâu - Bạch Dương vừa ngồi dậy vừa nói, rồi sang chỗ Yết đưa tay, ý muốn kéo anh ngồi dậy.


- Anh đây biết mình giỏi, không cần khen. - Đưa tay giữ tay Bạch Dương rồi đứng dậy, tự ngẫm lại thì thấy có gì không đúng nên Thiên Yết lên tiếng hỏi - À mà lúc nãy khi anh nhắc đến mẹ thì chú có vẻ không vui, sao vậy?

Bạch Dương trầm mặc, vốn chuyện này cậu luôn giấu chẳng bao giờ muốn cho ai biết nhưng kỳ lạ thay, dường như có một thế lực nào đó thôi thúc cậu phải chia sẻ bí mật kia với Thiên Yết:

- Tôi không có mẹ, chỉ sống với ba

- Vậy chúng ta cũng khá giống nhau rồi...

- Sao cơ? - Bạch Dương không tin vào những gì cậu nghe được nên lập tức hỏi lại

- Mẹ anh mất lâu rồi... - Tuy đã nhiều năm trôi qua nhưng vẫn có chút nghẹn ngào trong lời nói của Thiên Yết.

Những cuộc trò chuyện xoay quanh những vấn đề nhạy cảm này luôn rất dễ kết thúc, vì vậy mà bầu không khí giữa hai người lại yên tĩnh đến lạ. Chợt cái nhạc chuông quen thuộc réo lên:

"Gaō! Tobikakare!

Gaō! Kuraitsuke!

Gao! Sakebe! Gao! Taose!

Gao! Gao! Gāāa!!

Yasei no tamashī to

Tamashī ga ima hibikiau

Gokan wo togisumase

Nemureru...."

Thiên Yết đang lạc trôi trong dòng suy nghĩ nên nhảy dựng cả người, luống cuống lấy điện thoại ra:

- Alo

"Thằng nhóc kia, em có biết mấy giờ rồi không? Sao còn chưa tới?"

- Giờ này chưa tới là cúp học rồi chứ còn gì nữa. Vậy nha, bye bye. - Yết lại giở giọng thiếu đòn trả lời rồi tắt máy luôn


Ở đầu dây bên kia, Đào Song Tử đang định mắng cho thằng học sinh láo toét kia một trận thì "Tút, tút,..". Vậy là nam nhân đang ngồi vắt chéo chân trên Sofa hắc tuyến đầy mặt, nhếch mép một cái rồi trầm ngâm hay đúng hơn là nghĩ ra hình phạt thôi :v

Trở lại với Bạch Dương và Thiên Yết, Bạch Dương đang ôm bụng cười vì cái nhạc chuông của Thiên Yết.

- Có gì buồn cười đau chứ?

- Lớn già đầu còn để nhạc chuông siêu nhân, vậy mà ở trường toàn tỏ vẻ cool ngầu lắm

- Tỏ vẻ khỉ gì? Làm gì có? Anh thấy mình soái sẵn rồi nên cần gì phải tỏ ra cool ngầu chứ?!

- Coi bộ tự luyến nặng dữ..

- Tự luyến con khỉ...

"Ọc ọch" Thiên Yết đỏ mặt ôm bụng quay đầu nhìn nơi khác, còn Bạch Dương thì nhịn cười đến nội thương. Lát sau, khi đã lấy lại bình tĩnh thì Dương mới lên tiếng:

- Hay tôi mời Yết bữa cơm nha, dù gì cũng đánh anh ra cái dạng này.. - Bạch Dương cảm thấy Thiên Yết kia còn trẻ con hơn mình nên

- Ừm được đó, mà xưng anh em đàng hoàng coi, xưng tôi cái gì chứ. Thêm nữa, là do anh đây nhường chú nên mới thảm đó.

- Chứ không phải tại do yếu hơn sao? - nói nhỏ

- Huh? Chú nói gì??

- Tôi có nói gì đâu

- Xưng em cho đàng hoàng coi - giơ chân đá mông Bạch Dương

- Không - né như một vị thần rồi nắm tay Yết kéo đi - Đi thôi, đói rồi

- Ê ê từ từ thôi, thằng nhóc này!

- Ồn quá đấy nhóc

- Gì? Dám gọi anh đây là nhóc hả lùn?

- Gì? Ai lùn hơn ai? Cho nhóc nói lại đấy

- Anh đây 1m75 nhé. Nhóc nhóc con khỉ

- Cao hơn có 2 cm. Đợi đi nhóc con, thế nào tôi cũng cao hơn

- 2 cm là đã cao hơn rồi nhé. Lêu lêu, đồ lùn.

- Hừ, đợi đi nhóc

- Hừ, ông đây chống mắt lên mà coi chú có cao lên được không nhé

- Cao được thì tính gì?

- Anh đãi chú một chầu, thích ăn gì cũng được.

- Không cần, tiền tôi không thiếu.

- Chú muốn như nào? - Thiên Yết chống nạnh

- Ngày này năm sau, nếu tôi không cao hơn liền gọi Yết đại ca, còn tôi cao hơn thì Yết gọi tôi Dương ca, thấy sao?

- Chốt đơn! - trả lời rồi thầm nghĩ 'Chú cao hơn thì anh đây cũng cao hơn thôi, dù gì anh đây cũng chưa bể giọng hoàn toàn mà, chắc chắn sẽ cao thêm."

(Yết bể giọng rồi mà giọng không trầm như mong muốn nên vẫn nghĩ rằng còn bể giọng)

.

.

.

.

.

.

- No quá đi - Yết xoa xoa bụng - Cảm ơn lùn nhiều nha!!

- Không cần khách sáo đâu nhóc. - Bạch Dương lấy ví ra thanh toán

- Thôi trễ rồi, anh về đây. Bye bye lùn. - Thật ra Yết cũng muốn chơi thêm

- Ừm, bye nhóc







Thiên Yết nhẹ nhàng đẩy cửa vào, rón rén từng bước trên hành lang dẫn đến phòng tắm, bỗng một giọng nói âm trầm phát ra từ sau lưng:

- Đứng lại! Đi đâu giờ này mới về?

- Đi..đi..đi học!

- Hờ hờ, đi học mà sao bộ dạng thảm vậy? - Cầm chổi, cười thân thiện

- À không không, là..là đi luyện bóng rổ đó, bị té hơi đau xíu thôi hahaha - Nói xong rồi cười gượng một tràng dài

- Về trễ còn dám nói dối? - Cự Giải vác Ỷ Thiên Chổi lao về phía Yết

Yết vừa ôm cặp vừa chạy vừa gào:

- Má..má..má!! Tha cho tao!!!!!!

- Tha tha con khỉ khô!!!!!



..

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

- Ah...hahh..nhẹ..nhẹ thôi..




.

.

.

.

- Đau lắm không?

- Sao mà không đau được? Lùn ra tay ác quá

- Ai?

- Hiểu nhầm chút thôi hahaha

- Nói!

- Hội học sinh không được đánh người đâu..

- Nhất định không nói?

- Thằng nhóc lớp 10 thôi, không sao không sao

- Cái bộ dạng này mà không sao?

- Có mày rồi mà lo gì nữa? - Yết dỗ ngọt Cua rồi cười sáng lạn

Cự Giải đơ mặt một lát, rồi cốc đầu Thiên Yết một cái:

- Haiz, lỡ không có tao thì mày sẽ như thế nào hả?

- Sao mà không có được? Tao ám mày cả đời, khỏi cho mày lấy vợ luôn hahah












______________________

___________________

_____________________

Các thân ái, thấy chapter này như thế nào?





"Sóng yên, biển lặng, trời đẹp...là dấu hiệu của cơn bão sắp đến"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net