chap5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yong Hwa đã hoàn tất các lớp học buổi sáng của mình và đang đi bộ đến bãi đậu xe, đau đầu học thuộc đoạn mở đầu cho phần biểu diễn guitar. Anh chơi nó khá tốt , kể từ trung học cơ sở. Nhưng nhìn vào nó từ một khía cạnh khác , và học tập từ cơ bản một cách chính thức, nó đã không tốt như dự tính . Đó sẽ là ngày CN Blue ra mắt trên Music Bank, anh cảm thấy rất phấn khích và có một chút lo lắng cho nó, nên nó là một điều tốt để đưa ra những tâm trí anh ra khỏi những việc khác .

Và sau đó anh nhìn thấy một cô gái cao đứng chờ đợi , nghiêng mình về chiếc xe của anh . "Hm, vậy mà mình đã nghĩ là mình sẽ không phải nghĩ đến cô ấy trong ngày hôm nay ".

"Annyeong" Soo Young chào đón, cô là người đã chờ anh .

"Annyeong", anh đáp lại : "Sao cậu lại ở đây, Soo Young-ssi?"

"Không phải là một chàng trai để dễ dàng có được một cuộc đối thoại nhỏ , phải không?"

"Trước đây không phải vậy , và giờ cũng sẽ không như vậy . Bên cạnh đó, tôi cũng không cho rằng cậu ở đây chỉ vì một cuộc đối thoại nhỏ . "

"Tôi thấy rằng cậu lại bắt đầu đi quá xa với Hyunnie của tôi một lần nữa rồi đấy"

"Cậu đã biết chuyện ấy rồi à , tôi cũng đoán được điều này  ", anh mỉm cười một cách khó chịu.

"Nếu cậu làm tổn thương cô ấy một lần nữa, tôi sẽ cắt cổ cậu "

Đôi mắt anh mở to, "Omo! Sẽ có nhiều máu lắm Soo Young-ssi! Cậu sẽ không muốn làm bẩn làn da hoàn mỹ của cậu, phải không? ".

"Ý tôi là thế này . Cô ấy sẽ tốt hơn khi ở bên Kyu Hyun "

Anh kinh ngạc và sau đó cười lớn. "Gamsahamnida, chỉ để nói với tôi rằng họ vẫn chưa ở bên nhau . Điều này làm tôi thực sự hạnh phúc đấy ! ".

"Cậu thì hoàn toàn không thể !" Soo Young nhận xét, kích thích cuộc nói chuyện lên mức tối đa.


"Vì thế, tôi đã vừa nói đấy thôi " anh nói.

"Tôi nghe nói rằng CN Blue chuẩn bị ra mắt"

"Có phải cô ấy nói với cậu ?"

"Đừng tự tâng bốc bản thân nữa, cậu không quan trọng đến thế đâu "

"Cậu vừa lãng phí thời gian của cậu ở đây để đe dọa tôi đấy"

"Nếu cậu còn làm tổn thương cô ấy một lần nữa, tôi sẽ nói với một tay săn ảnh rằng cậu đã gần như hãm hiếp một người nào đó ở trường trung học"

"Và sẽ ra sao nếu người đó yêu cầu tên của nạn nhân?"

"Chẳng có cái tên nào là cần thiết cả . Chỉ cần một tin đồn xấu sẽ tạo nên một hình ảnh xấu "

"Cậu thật đáng sợ !"

"Vì cô ấy , tôi luôn như vậy đấy"

"Tôi sẽ lưu ý đến điều đó"

"Sẽ tốt hơn nếu cậu ngừng làm phiền cô ấy, cậu biết đấy"

"Ah, Soo Young-ssi, không thể nào "

Soo Young thở dài. "Sẽ tốt đẹp và dễ dàng khi cậu biến mất ở Nhật Bản"

"Nhưng cô ấy không sống ở Nhật Bản", anh nói cương quyết.

"Thế nào cũng được . Chỉ cần không làm tổn thương cô ấy, tôi đều chấp nhận " Soo Young nói lời cuối cùng . Xoay đi .

"Cậu không muốn chúc tôi may mắn cho lần ra mắt này ư?"

"May mắn là điều cuối cùng tôi muốn chúc cho cậu "

"Tạm biệt, chị dâu!"

Soo Young cứng họng , kiềm chế bản thân không hét lên sau đó và tiếp tục đi một cách nhẹ nhàng thanh lịch.

***********************************

"Chào buổi sáng!" Kyu Hyun chào đón Seo Hyun, khi cậu đứng dậy từ băng ghế gỗ.

"Chào buổi sáng!" Seo Hyun mỉm cười, "Cậu đợi mình lâu chưa ?"

"Không hẳn. Cũng bình thường ", cậu cười toe toét.

"Rất vui khi biết điều đó . Cậu vừa ăn sáng xong à ? "

"Mình vừa ăn mỳ ăn liền xong "

"Này! Cái đấy không tốt cho cậu đâu ! "

"Mình chẳng quan tâm . Mình quá lười để đi xuống phố ăn sáng. Còn cậu thì sao ? Cậu ăn gì chưa ? "

"Cậu biết mình mà , mình không bao giờ rời khỏi nhà mà không có một bữa sáng đầy đủ chất"

Cậu gật đầu. "Dù sao thì, mình đang cố gắng cho buổi thử giọng của dàn nhạc Philharmonic ngày hôm nay"

"Jeongmalyo? Oooh! Chúc may mắn! "

"Nếu mình làm được điều đó , mình sẽ nói với cậu một điều quan trọng"

"Tại sao phải đợi đến sau buổi thử giọng ?"

"Bởi vì mình muốn làm cho nó thật đặc biệt"

"Thế à? Geudae, mình sẽ đợi. Ôi, nhìn kìa! Đó là Soo Young unnie! "

Và Soo Young đến chỗ họ, dậm gót xuống đất đầy khó chịu.

"Unnie? Chuyện gì vậy ? Chị trông như là đã gặp phải một người xấu xa  " Seo Hyun hỏi.

"Em đã ai thấy bọn chị à?"

"Né? Chị và ai ? "

Soo Young thở dài , đã hàng chục lần vào buổi sáng nay. "Không có chuyện gì đâu ."

"Sao vậy nhỉ ? Mọi người đều ở trong trạng thái rất bí ẩn sáng nay! "

"Cậu cũng có điều bí mật hả ?" Soo Young hỏi Kyu Hyun.

" Đúng vậy " Kyu Hyun trả lời long trọng.

"Cái gì thế, Hyunnie? Nói với chị đi ! ", cô nài nỉ Seo Hyun.

"Vâng, cậu ấy nói là ...."

Họ tiếp tục trò chuyện, tiếng nói vang vọng qua các hội trường .

***********************************

Ye Jie chỉnh lại cà vạt cho Yong Hwa , kiễng chân để nâng mình lên . "Được rồi, anh ổn rồi đấy. Đừng làm nhàu áo của mình nhé "

"Neeee", anh trả lời. "Ít nhất có thể yên tâm khi em là một trong những người chỉ huy anh "

"Em rất vui vì được bổ nhiệm làm điều phối viên của CN Blue"

"Anh rất biết ơn khi em là người đã xin giám đốc điều hành của F & C đến dự chương trình của bọn anh "

"Có bạn bè là để như vậy mà, phải không?" Ye Jie mỉm cười.

"Phải"

Ye Jie sau đó đút đồ trang điểm của cô vào túi, chúc cho anh có một màn biểu diễn tuyệt vời.

"Hyung, anh có thấy hồi hộp không?" Min Hyuk hỏi, bồn chồn trên ghế của mình.

"Anh hả, một chút. Nhưng đây cũng là một ngày hạnh phúc, phải không? Bọn anh đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi "

"Anh nói đúng"

"CN Blue", một nhân viên nói lớn, "Các bạn chuẩn bị lên trong ba phút nữa "

"Né, gamsahamnida"

Cùng nhau, họ đi đến hậu trường. Min Hyuk phàn nàn rằng bàn tay của anh đã ướt sũng mồ hôi. Jung Shin sửa lại tóc của mình. Jong Hyun nhìn thẳng vào mắt Yong Hwa và họ cười với nhau.

"Đây rồi , các chàng trai!" Yong Hwa nhắc nhở trước khi họ đi lên trên sân khấu.

Ánh sáng trở nên mờ mịt và tiếng vỗ tay là sự tiếp sức cho họ . Không ai thực sự biết họ, họ là ban nhạc mới nhất của F & C . Nhưng khi họ bắt đầu chơi nhạc một cách tự tin, những tiếng cổ vũ đã dần to hơn .

Anh đối mặt với may quay và bắt đầu, “Sarangui mesiji nal bureuji hyanggiroun neoui hyanggiga nae maum hundeulji…..”.

***********************************

Đó là hơn 8 PM , Seo Hyun chỉ vừa tắm gội xong . Cô lau khô nó bằng khăn khi đi ngang qua bàn mình, nhìn vào lịch.
Ah. Là chủ nhật. Không phải anh ta nói rằng anh ta sẽ biểu diễn trên một chương trình ca nhạc hay sao ?

Cô ngồi xuống nghĩ ngợi. Cuối cùng, sự tò mò đã chiến thắng , cô mở máy tính xách tay của mình, tìm kiếm các màn biểu diển Inkigayo . Một cách dễ dàng, cô tìm thấy CN Blue

"Love Revolution ... ..", cô thì thầm, đọc tựa đề. Không nghĩ quá nhiều , cô mở và xem trực tuyến  video.

Đoạn mở đầu có vẻ như là một bản nhạc rock, và sau đó anh bắt đầu hát.

* Love Revolution  *

Tin nhắn tình yêu gọi cho anh .
Mùi hương ngọt ngào của em khuấy động trái tim anh.
Khi em nằm bên cạnh anh, khi em ngủ trong vòng tay của anh,
Khi anh cảm nhận được hơi thở của em, anh muốn có em trong cuộc sống của mình.

Bài hát anh dành cho em, Juliet của anh.
Anh nghe thấy giọng nói ngọt ngào của em mỗi ngày.
Khi đôi mắt của em nhìn anh, khi em cười với anh.
Trái tim anh như ngừng đập .

Anh muốn có em trong cuộc đời anh ( Gửi tới em, tình yêu của anh ) Em như không khí trong cuộc sống của anh ( anh sẽ cho em tất cả mọi thứ )
Anh muốn có em trong cuộc đời anh ( anh chỉ xin một điều từ em ) Anh muốn cùng nhịp thở với em mỗi ngày ( luôn mỉm cười )
Em đầy sức sống , như vitamin mỗi khi anh mệt mỏi. Em như vòng tay ấm áp của người mẹ mỗi khi anh yếu đuối
Em trong cuộc sống của anh ( anh sẽ ôm em thật chặt ) Anh yêu em , mãi mãi

Em như một món quà từ thiên đường. Em là kho báu của anh.
Anh là một thằng ngốc không biết gì ngoài em .
Em là thiên thần giám hộ của anh. Anh không thể sống mà không có em.
Anh sẽ không bao giờ rời bỏ em. Anh muốn có em trong cuộc đời anh
Em là món quà của anh .

Anh muốn có em trong cuộc đời anh ( Gửi tới em, tình yêu của anh ) Em như không khí trong cuộc sống của anh ( anh sẽ cho em tất cả mọi thứ )
Anh muốn có em trong cuộc đời anh ( anh chỉ xin một điều từ em ) Anh muốn cùng nhịp thở với em mỗi ngày ( luôn mỉm cười )
Em đầy sức sống , như vitamin mỗi khi anh mệt mỏi. Em như vòng tay ấm áp của người mẹ mỗi khi anh yếu đuối
Em trong cuộc sống của anh ( anh sẽ ôm em thật chặt ) Anh yêu em

Miễn là em ở bên anh ở bất cứ nơi đâu , anh cũng sẽ không bao giờ đầu hàng
Em nâng anh lên với tình yêu của mình
Anh sẽ tìm thấy giấc mơ của mình từng bước một .

Anh muốn có em trong cuộc đời anh ( Gửi tới em, tình yêu của anh ) Em như không khí trong cuộc sống của anh ( anh sẽ cho em tất cả mọi thứ )
Anh muốn có em trong cuộc đời anh ( anh chỉ xin một điều từ em ) Anh muốn cùng nhịp thở với em mỗi ngày ( luôn mỉm cười )
Em đầy sức sống , như vitamin mỗi khi anh mệt mỏi. Em như vòng tay ấm áp của người mẹ mỗi khi anh yếu đuối
Em trong cuộc sống của anh ( anh sẽ ôm em thật chặt ) Anh yêu em , mãi mãi
Em có biết không ?
Anh mỉm cười và tạo dáng trước máy quay , liếm và cắn môi, nới lỏng cà vạt và mỉm cười đầy giả dối, tạo ra rất nhiều điểm thu hút của riêng mình . Seo Hyun cau mày. Nhưng cô phải thừa nhận kỹ năng chơi guitar của anh rất tự tin, và bài hát ... .. rất tuyệt.

Tiêu đề cho biết bài hát được sáng tác và phối khí bởi Jung Yong Hwa Hmm. Anh ta có thể thực sự sáng tác bài hát , phải không vậy ?

Cô nhận ra Jong Hyun, Jung Shin, và Min Hyuk. Họ giờ trông đều rất trưởng thành, và nghiêm túc, chơi và hát những bài hát của họ.
Loại người như anh ta có thể viết được một bài hát như vậy sao ?

Cô giật nảy mình khi nghe tiếng điện thoại thông báo có tin nhắn .

"Em đang ở đâu thế ?”. Tin nhắn viết .

"Ai vậy ?", cô trả lời.

"Anh , còn là ai được nữa?" tin nhắn trả lời một lần nữa .

"Vậy chính xác thì anh là ai ?".

"Yah? Anh là Yonghwa đây . Và em vẫn chưa trả lời anh"

Cô bỏ qua tin nhắn và bật máy sấy tóc.

Điện thoại của cô reo lên. Cô để nó chơi hết bản nhạc chuông. Dù thế nào đi nữa cô cũng yêu bản nhạc chuông của mình .

Nhưng nó cứ lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

"Yeoboseyo?" cuối cùng cô cũng trả lời.

"Em đang ở đâu thế?"

Đó là anh. Cô ngắt cuộc gọi .

Nó reo lên lần nữa.

Cô sấy khô tóc.

Nhưng nó vẫn reo mãi không ngừng.

"Cái gì?"

"Tôi hỏi , em đang ở đâu ?"

"Tại căn hộ của tôi"

Anh thở mạnh . "Đã thấy rồi. Em xuống nhà đi"

"Cậu đang ở đâu?"

"Tại bãi đậu xe, ngớ ngẩn. Nhanh lên, xuống đi! Không tôi sẽ đi lên đấy! "

"Đừng , cậu muốn nói về chuyện gì? "

"Tôi sẽ không nói , trừ khi em xuống đây. Hoặc nếu không tôi sẽ tiếp tục gọi cho em "

Cô ngắt cuộc gọi và tắt máy.

Cô chuẩn bị bữa ăn tối. Sau mười phút, cô bắt đầu lo lắng. Anh ta đã đi chưa ? Mình cứ tiếp tục bỏ qua anh ta thế này có sao không ?

Cô quay lại chỗ bàn của mình , nhìn chằm chằm một cách khó nhọc vào chiếc máy điện thoại. Cuối cùng cô bật nó trở lại.

Nó ngay lập tức vang lên lần nữa.

"YAH! Seo Hyun! Em cứ mãi xử sự thế này sao ? "

"Cậu thực sự đang ở cầu thang à?"

"Tôi không đùa đâu! Hãy xuống ngay đi ! Hoặc tôi sẽ thực sự đi lên đó "

"Ahrasseo, ahrasseo, tôi xuống đây "

***********************************

Yong Hwa ngồi ở phía trước xe. Đang chờ Seo Hyun đi xuống. Thực tế anh đã biết địa chỉ của cô ngay trong ngày đầu tiên trở về Hàn Quốc. Và anh chưa bao giờ từng xóa số của cô .

Đó là một ngày cuối tuần mệt mỏi đối với anh. Phấn khích , khó chịu , kiệt sức , đầy đủ tất cả trộn lẫn với nhau . Anh rất mệt mỏi và vào cuối ngày, tất cả những gì anh muốn làm là được nhìn thấy khuôn mặt của cô. Anh không thể đợi được cô đến ngày hôm sau . Anh phải thấy được cô ngay trong đêm đó .

Anh nhấm nháp cốc café đá của mình đến giọt cuối cùng và nhìn thấy cô chạy xuống phía trước của căn hộ. Cô vùi tay vào chiếc áo khoác của mình và đi chậm lại .

"Cái gì thế?"

"Chào em "

Cô thở ra. Nhắm mắt lại và trả lời: "Vâng?"

"Em có xem màn biểu diễn của tôi không ?"

"Tôi vừa xem trực tuyến Inkigayo"

"Ah. Gomawo. Em nghĩ gì về bài hát? "

"Đó là một bài hát tuyệt vời", cô thừa nhận.

Anh nhìn chằm chằm vào cô. Tóc của cô đã vẫn còn ướt , được làm khô từ từ bởi gió lạnh. Cô mặc một chiếc quần jean cũ và đi kèm với áo khoác, nhưng cô vẫn rất xinh đẹp .

"Em không định hỏi tôi điều gì sao ?"

"Về cái gì?" Seo Hyun thắc mắc.

"Tôi đã viết bài hát về ai "

Đôi mắt cô trở nên sắc cạnh . "Tôi không muốn biết"

"Bài hát nói về …"

"Tôi nói tôi không muốn biết!"

" em "

Cô lấy tay che mắt lại. "Cậu ở đây để nói với tôi về chuyện gì ?" cô hỏi, bỏ qua chủ đề trước.

"Né. Hãy thực hành màn song tấu của chúng ta vào ngày mai "

"Tốt thôi . Khi nào? "

"Khi nào em kết thúc các tiết học ?"

"Khoảng tiết ba "

"Vậy là sau tiết ba ?"

"Né"

"Hãy ở đó. Tôi sẽ nhắn tin cho em số phòng, do đó, đừng tắt điện thoại "

"Né. Có phải đó là tất cả? "

" Ừ "

"Tôi có thể đi bây giờ chứ?"

"Tôi thực sự muốn em ở lại "

"Tôi muốn đi. Annyeong "

"Hẹn gặp lại vào ngày mai, Hyun"

Cô không trả lời. Cô chỉ chạy về căn hộ của mình.

Seo Hyun bước đi trên hành lang trống trải đến phòng thu số 7 , xuyên qua các âm thanh khác nhau của những sinh viên đang bận rộn luyện tập trong các phòng thu được trang bị đầy đủ. Cô có một ký ức tồi tệ với phòng nhạc, với piano, cô , và Jung Yong Hwa Cô trải qua ngày này một cách đầy lo lắng và miễn cưỡng . Gần kề với nỗi sợ hãi. Cô đã cố gắng để xóa mờ nó. Cô đã cố gắng để quên nó. Nhưng cô không thể.

Tuy nhiên, trong một tích tắc , một phần trong cô đã trở nên cứng rắn hơn . Cô không muốn để lộ ra sự sợ hãi của mình. Cô không muốn để anh ta biết. Seo Hyun cảm thấy, rằng nếu giữa họ có bất kỳ một mối quan hệ nào , thì đó là sự cạnh tranh. Cô không muốn bị đánh bại bởi anh ta. Cô  cạnh tranh một cách tự nhiên . Đó là lý do tại sao cô luôn luôn cố gắng để giành được vị trí số một về điểm số học tập. Đó là lý do tại sao khi cô bị mất vị trí số một , chỉ dành được vị trí thứ hai cho lễ hội âm nhạc, cô sẽ làm hết sức để được tốt hơn. Cô có thể khá trầm tĩnh, nhưng cô không phải là loại người chỉ ngồi đó và chà đạp lên người khác.

Khi Yong Hwa đánh bại cô trong vị trí chủ tịch ủy ban của trường, cô không hối tiếc quá nhiều. Cô nghĩ rằng anh giành được là bởi vì anh có thể nắm bắt trái tim người khác theo cách của mình một cách dễ dàng. Nó chẳng là gì cả. Con người rất khác nhau.

Anh ta có thể chơi guitar tốt. Cô cũng có thể chơi piano tốt .

Anh ta có rất nhiều bạn bè. Cô luôn luôn nghĩ rằng tình bạn là một cái gì đó bạn có thể chọn để được chia sẻ . Soo Young unnie và Kyu Hyun đã đủ để cô hài lòng.

Anh ta rất nổi tiếng. Cô là một trong những học sinh thông minh nhất trong trường học.

Cô chưa bao giờ cảm thấy bị đánh bại bởi anh ta.

Cho đến cái đêm khủng khiếp ấy , khiến cô cảm thấy đau khổ và tuyệt vọng.

Nhưng không phải một lần nữa. Jung Yong Hwa sẽ không bao giờ có thể đánh bại cô một lần nữa. Anh ta sẽ không làm như thế một lần nữa, phải không?

Cô cố gắng tự trấn an mình khi dừng lại trước cửa phòng. Cô nhìn xuống những ngón tay của mình. Nó trở nên lạnh lẽo vì sợ hãi.

Cô vặn nắm cửa.

Nhưng cô chợt dừng lại khi nghe thấy ai đó đang chơi một giai điệu quen thuộc.

Có một điều gì đó trong bài hát này. Cô đã từng thích giai điệu ấy.

Cô đẩy cánh cửa mở ra.

Jung Yong Hwa ngừng chơi và mỉm cười với cô.

Anh chơi lại giai điệu ấy một lần nữa. Cô ngồi xuống trên một chiếc piano khác, và từ ký ức, cô chơi cùng một giai điệu.

"Oh. Em biết bài hát này ạ? "

Cô dừng lại. "Né. Tôi nhớ cậu rất thích chơi bài hát này. Bất cứ khi nào cậu ở gần chiếc piano hoặc guitar của cậu, cậu thường ngẫu nhiên chơi nó. Mặc dù tôi nghĩ rằng tôi chưa từng nghe cậu kết thúc nó bao giờ . "

"Đó là bởi vì tại thời điểm đó nó vẫn chưa được hoàn thành"

Điều đó thật đáng ngạc nhiên. Cô đã luôn luôn thích bài hát đó. Cô đã luôn định hỏi anh về tiêu đề bài hát bởi vì trong gần hai năm họ biết nhau, anh thường xuyên chơi nó. Bài hát như một chiếc cầu nối giữa họ. Một điều gì đó nhắc nhở cô về tình bạn mà họ đã từng chia sẻ, rằng anh không hoàn toàn là một đứa trẻ hoang dã , và cô đã từng không để ý .

"Cậu nói rằng cậu đã viết nó?"

"Tôi đã viết nó , dựa theo cảm xúc thực tế " Yong Hwa diễn giải.

"Thật không? Tôi đã rất thích bài hát ấy "

"Haha .... em đang khen tôi đấy à?"

"Có lẽ vậy "

Họ im lặng và cô chơi lại giai điệu ấy một lần nữa, cố gắng ghi nhớ những điểm nhấn kế tiếp . "Bây giờ nó đã được hoàn thành chưa?"

"Hmmm? Gần xong rồi ", anh nói, quay lại ghế của mình để đối mặt với cô.

"Nó có tiêu đề chứ?"

"Ừ, nó có "

"Là gì vậy ?"

"Tôi đặt tên cho nó là Love Light"

"Sarangbit?" cô hỏi bằng tiếng Hàn.

"Né. Sarangbit " anh gật đầu.

Lại là anh một lần nữa phá vỡ sự im lặng mà cô tạo nên. "Vậy , em đã mang bản nhạc đến chưa ? "

"Né? Ah de. Tôi làm nó ngay đây ", cô trả lời, tỉnh giấc khỏi những suy nghĩ sâu xa của mình, mở túi xách để lấy nó . Cô đã sao chép nó, và đưa cho Yong Hwa một bản.

"Mozart của Pachelbel, Canon in D Major", anh đọc các tựa đề. " Em chơi nó trước được không ? "

"Tôi sẽ chơi à?"

"Ừ. Hãy chơi đi "

Cô đặt ngón tay vào các phím đàn và chơi nó như cái cách mà cô vẫn thường làm . Bản nhạc bao trùm lấy cô , giống như một làn gió nâng đống lá trôi nổi giữa không trung.

Cô kết thúc , chờ đợi phản ứng của anh.

"Không phải em chơi nó quá nhẹ nhàng sao?"

"Cái gì? Tôi không!!! ", cô từ chối, bất bình.

"Tôi nghĩ như vậy đấy "

"Vậy thì, cho tôi xem cậu chơi nó thế nào đi "

"Được thôi", anh nói một cách tự tin. Anh gập các ngón tay của mình để thư giãn, và bắt đầu chơi.

Âm thanh nghe có vẻ khác. Thực sự rất khác . Quá khác nhau cho đến khi cô phản đối lúc anh kết thúc , "Cậu đã chơi nó với quá nhiều cảm xúc !!!"

Yong Hwa há hốc miệng. "Đó là cách tôi biết để có thể chơi nó đấy!"

"Không! Cậu sử dụng quá nhiều sức mạnh ! "

"Đối với tôi như vậy hay hơn !", anh lý luận.

"Nó vốn không là như thế !"

" Giáo viên piano của tôi ở trường tiểu học đã không nói bất cứ điều gì khi tôi chơi nó như thế!"

"Nhưng bài hát thể hiện sự tươi sáng và bình tĩnh !"

"Ai nói vậy?"

"De?"

"Ai nói là nó được viết để thể hiện điều đó ?"

"Tôi nghĩ rằng …"

"Đúng , đó là những gì em nghĩ!"

Cô ngồi bất động, cảm thấy bị kích thích và đoán rằng anh sẽ trình bày hàng loạt các ý kiến của mình chỉ trong một vài giây.

"Mỗi bài hát có thể được cảm nhận theo hàng ngàn cách khác nhau, Hyun. Vì vậy, đừng nói với người khác rằng họ phải cảm nhận bài hát theo cách nào ".

Họ lại nhìn chằm chằm vào nhau . Cô là người đã thở dài trước tiên.

"Chúng ta phải làm điều này , cậu biết đấy "

"Đồng ý" Yong Hwa trả lời đầy thành ý , vươn dài đôi chân dưới chiếc piano của mình.

"Chúng ta sẽ thỏa hiệp", cô đề nghị.

"Chắc chắn rồi. Hãy thử lại lần nữa "

Anh chơi trước và cô tiếp theo sau , cố gắng đuổi theo cảm xúc của anh . Cảm giác như họ đang cùng đắm chìm trở lại vào những cảm xúc cũ . Cô là thủ quỹ và anh là chủ tịch. Họ không có cùng những quan điểm cá nhân , nhưng họ đều muốn tiếp tục với công việc. Vì vậy, họ đã cùng thỏa hiệp với nhau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#face