15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doãn Hạo Vũ thực sự thấy hối hận vì đã đồng ý khi anh hỏi sau này có thể liên lạc với cậu không, càng hối hận hơn vì đã cho anh số điện thoại. Bây giờ một ngày Châu Kha Vũ nhắn tin cho cậu nhiều đến nỗi cậu đã sớm từ bỏ việc đếm luôn rồi.

Lúc này, Doãn Hạo Vũ đang ở phòng tranh, cứ cầm bút lên là lại nghĩ tới hình ảnh của một người, không cách nào tập trung nổi. Rất lâu rất lâu sau, cậu mới đặt bút vẽ lên giấy thì cửa mở.

Cái người vài phút trước cứ luẩn quẩn trong tâm trí cậu, đuổi mãi chẳng chịu đi, giờ phút này, đã bước vào phòng.

Hôm nay, anh mặc một chiếc áo khoác dài sáng màu, bên trong là áo len cao cổ, cặp chân dài xỏ một đôi giày da màu đen. Gương mặt đẹp trai đến nỗi trông như vừa từ trong một câu chuyện nào đó bước ra vậy.

Doãn Hạo Vũ ngẩn người nhìn anh ngày một tiến lại gần mình, mơ hồ cảm thấy như đang trong một giấc mơ. Giấc mơ mà cậu đã từng mơ cả trăm cả ngàn lần trước đây.

Nếu không phải hơi lạnh còn vương lại trên người Châu Kha Vũ ùa vào khiến cậu bừng tỉnh thì có lẽ Doãn Hạo Vũ vẫn còn đắm chìm trong giấc mơ đó, không cách nào thoát ra được.

Cậu khẽ hắng giọng, cố che giấu sự mất tự nhiên của mình. Rồi đưa tay lên tháo cặp kính trong suốt trên sống mũi xuống, hỏi anh.

"Sao anh lại biết chỗ này?"

Châu Kha Vũ đương nhiên sẽ không nói với cậu là trợ lý Lâm đã cho anh địa chỉ phòng làm việc của cậu. Anh cười, thần thần bí bí đáp lời cậu.

"Muốn biết thì sẽ tự tìm cách thôi."

Doãn Hạo Vũ nheo mắt nhìn anh. Vì đeo kính nhìn vào một chỗ hồi lâu nên mắt cậu có chút mỏi. Cậu đưa tay lên dụi dụi mắt, miệng mấp máy.

"Anh đến đây làm..."

Lời còn chưa kịp nói hết, cậu đã thấy gương mặt anh đột nhiên phóng to trước mắt mình. Doãn Hạo Vũ vô thức nín thở. Trái tim trong lồng ngực cậu tưởng như vừa hẫng một nhịp.

Châu Kha Vũ nắm lấy bàn tay đang đặt trên mắt của cậu, kéo xuống, thấp giọng nói.

"Đừng dụi mắt."

Khoảng cách của hai người gần trong gang tấc. Doãn Hạo Vũ dường như có thể cảm nhận được cả hơi thở ấm nóng của anh phả vào chóp mũi cậu.

Doãn Hạo Vũ căng thẳng đến nỗi toàn thân cứng đờ, chỉ biết ngây ngốc ngồi im không chớp mắt, để anh một tay nắm lấy tay mình, một tay còn lại chạm vào bên dưới mí mắt cậu, lấy ra một sợi lông mi vừa rụng xuống.

Châu Kha Vũ nhìn thẳng vào mắt cậu. Khoảng cách gần đến nỗi Doãn Hạo Vũ cảm tưởng có thể thấy được cả bóng mình phản chiếu bên trong đôi mắt sâu thẳm thẳm của anh. Anh hơi cong môi cười với cậu.

"Em bị cận rồi sao, Hạo Vũ?"

Lúc bấy giờ, Doãn Hạo Vũ mới kịp định thần lại, cậu luống cuống dùng cả hai tay đẩy anh ra.

"Anh lại gần em thế làm gì?"

Đoạn cậu quay mặt đi né tránh ánh mắt anh. Nhưng sức lực của Châu Kha Vũ vốn lớn hơn cậu nhiều, dù là mười năm trước, hay bây giờ, cũng vậy cả. Anh chẳng những không bị cậu đẩy đi mà ngược lại còn tiếp tục áp sát hơn, nghiêng đầu ra trước mặt cậu, buộc cậu phải nhìn vào anh.

Ý cười trên khóe miệng anh càng sâu thêm, đến cả đuôi mắt dài cũng cong cong theo.

"Anh sợ em không nhìn rõ anh mà."

Châu Kha Vũ hơi kéo dài giọng. Chẳng hiểu sao câu nói của anh truyền đến tai cậu dường như còn mang theo ý làm nũng hết sức không phù hợp, khiến hai má Doãn Hạo Vũ không tự chủ được mà ửng lên một vầng phớt hồng.

"Em cận nhẹ lắm, vẫn nhìn được bình thường."

Lời cậu nói là thật. Kính cậu đeo có độ cận rất nhỏ. Chỉ là lúc làm việc, Doãn Hạo Vũ thường đeo kính để tập trung tinh thần tốt hơn mà thôi.

Doãn Hạo Vũ không biết vì sao mình phải nghiêm túc giải thích với anh nữa. Nhưng cậu cực kỳ không thích tình huống lúc này.

Hai người họ hệt như một cặp tình nhân đang đùa giỡn.

Khung cảnh giống như mười năm về trước.

Nó gợi lại trong đầu cậu những ký ức mà cậu đã cố quên đi, khiến Doãn Hạo Vũ cay đắng phát hiện ra, quá khứ có thể quên, nhưng cảm giác rung động nơi trái tim thì vẫn còn đó, rõ ràng như thể cậu vừa quay trở lại một ngày đông năm 17 tuổi, ở trong vòng tay ấm áp của Châu Kha Vũ, nghịch ngợm dùng cây bút lông quệt lên chóp mũi anh một vệt màu.

Những điều ngọt ngào nhỏ bé này đều không chân thật. Chúng mong manh như một mảng màu nước trên giấy vẽ. Giây trước còn đẹp đẽ là thế, giây sau chỉ vì một giọt nước rơi vào đã loang ra rồi nhạt dần.

Châu Kha Vũ cũng thế. Giây trước còn mỉm cười dịu dàng với cậu, giây sau rất có thể anh cũng sẽ lại biến mất không dấu vết, hệt như mười năm trước.

Còn Doãn Hạo Vũ, vẫn là đứa trẻ của ngày xưa, sẽ khóc thật lớn khi thấy bức tranh mình cất công tô vẽ bị nước làm hỏng, cũng sẽ khóc thật lớn khi phát hiện người mà cậu yêu nhất đã bỏ rơi cậu mất rồi.

Châu Kha Vũ khẽ "ồ" một tiếng, tỏ ý đã hiểu. Anh đứng thẳng người dậy, không tiếp tục dồn ép cậu nữa. Doãn Hạo Vũ bất mãn nói với anh.

"Chẳng phải lần trước anh cũng đeo kính đó sao?"

Anh biết cậu muốn nhắc đến hôm anh gặp lại cậu ở triển lãm.

Thì ra, cậu nhớ rất rõ.

Mọi thứ về anh, cậu đều nhớ.

Thì ra, không phải là không có hi vọng.

Châu Kha Vũ nén xuống niềm vui đang nở rộ trong lòng, mở miệng trêu chọc cậu.

"Ồ, em nhớ rõ thế à?"

Doãn Hạo Vũ bị anh nói trúng tim đen thì có chút xấu hổ, cong môi đáp lời.

"Em lười để ý đến anh."

Châu Kha Vũ không trêu cậu nữa, chỉ nhẹ giọng giải thích.

"Anh đeo vì có người nói anh đeo kính rất hợp."

Anh muốn mình xuất hiện trước mắt em trong bộ dạng đẹp trai nhất.

Châu Kha Vũ không nói rõ, người ở đây mà anh nhắc đến, thật ra chẳng phải ai khác ngoài Vương Chính Hùng.

Nhưng Châu Kha Vũ ngốc nghếch cũng không biết, hai chữ có người này truyền đến tai Doãn Hạo Vũ lại khiến cậu có chút chạnh lòng.

Có người ở đây là có ai vậy? Người yêu của anh sao?

Có người rồi thì còn tới đây tìm cậu làm gì?

Doãn Hạo Vũ đứng dậy, tháo tạp dề dùng khi vẽ tranh ra, bước đến góc phòng treo nó lên, nói với anh.

"Anh đến tìm em có việc gì không?"

Châu Kha Vũ không nghe ra giọng điệu có chút giận dỗi của cậu, vẫn còn nói kiểu nửa đùa nửa thật.

"Nhất định phải có việc mới được tìm em à?"

"Không có việc gì thì anh đi đi."

Doãn Hạo Vũ đã quay trở lại, đứng trước mặt anh. Ánh mắt rất không vui phóng về phía anh.

Châu Kha Vũ không biết vì sao cậu đột nhiên tức giận, nhưng trong lòng cũng không khỏi giật thót một cái. Anh vô thức thẳng lưng lên, nghiêm túc nói với cậu.

"Anh đến xin cơm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net