Tập 2_chương 6 (chương cuối)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 06: Buồn vui - Trùng phùng - Lời hứa vĩnh hằng

(The Moment - Reunion - The Forever Promise)


Một ngày mùa hạ 2 năm sau, hội trường của trường trung học Đom Đóm lúc này đang chật kín người.

Những học sinh vừa tốt nghiệp đứng ngay ngắn trong hàng ngũ của lớp mình lần cuối, xúc động ngước nhìn dải băng rôn đỏ tươi đang treo trên sân khấu.

"Nhiệt liệt chúc mừng lễ tốt nghiệp của học sinh khóa 36 trường trung học Đom Đóm"

Trên sân khấu, một nữ sinh mặc chiếc váy liền màu xanh lam đang chầm chậm bước ra giữa sân khấu trong sự chú ý của cả hội trường, rồi dừng lại phía sau chiếc micro, nhìn xuống các bạn dưới sân khấu với phong thái tự nhiên, nhẹ nhàng giơ bài phát biểu trong tay lên.

"Kính thưa các thầy cô, thưa các bạn, tôi là Xuân Quả, học sinh lớp 258 khối 12, là đại biểu học sinh vừa tốt nghiệp."

Rào rào rào.

Xuân Quả vừa dứt lời, cả hội trường lập tức vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt. Một trong những thành viên của 'Tứ tiểu thiên nga' - Đông Kều, vừa cười tinh quái vừa huých mạnh cánh tay của Thái Khả Phu đang đứng cạnh.

"Đại ca, Xuân Quả giỏi thật đấy! Hồi trước thành tích học tập của cậu ấy toàn đứng trong top cuối bảng như chúng ta, thế mà giờ thành tích của cậu ấy lại đứng đầu khối tự nhiên của toàn tỉnh, thi đậu vào trường đại học hàng đầu đấy."

"Đúng đấy, con gái mà thi đỗ thủ khoa khối tự nhiên là hiếm lắm đó. Mà em nghe nói cậu ấy chọn khoa sinh vật của trường đó." Nam Phì đứng sau lưng Đông Kều cũng loi choi phụ họa một cách hào hứng, "Kể từ sau khi khu rừng trên núi Mậu Sơn bị thiêu rụi, cậu ấy cứ cắm đầu vào học."

"Hứ, đương nhiên rồi, Xuân Quả là người con gái duy nhất mà đại ca chúng mày theo đuổi trên đời mà. Cậu ấy đặc biệt là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu." Thái Khả Phu đung đưa cánh tay ra vẻ đắc ý, cằm hất vênh ngược lên, như thể người đang đứng trên sân khấu là chính cậu ta chứ không phải là Xuân Quả. 

"Cũng đúng!" Đông Kều xoa cằm, gật gù như vừa ngộ ra chân lí, "Đại ca, anh cũng thật là lợi hại. Cái lần khu rừng bốc cháy, anh cứu được Xuân Quả, được bầu làm 'anh hùng cứu hỏa', thi tốt nghiệp được cộng hơn 20 điểm, sau đó anh lại vượt qua được kì thi dành cho 'những học sinh có thể lực đặc biệt', rồi được trường Đại học Thể dục thể thao tuyển đặc cách."

"Chuyện đấy lại còn phải bàn. Nói thế nào thì nói, anh mày vẫn là thần tượng số 1 của trường trung học Đom Đóm đấy." Thái Khả Phu đáp, khóe mắt sáng lóe lên, "Mà trường của tao với trường của Xuân Quả ở cùng một thành phố đấy, lại còn trên cùng một con đường nữa chứ!"

"Nhưng mà đại ca ơi, thằng công tử bột cũng giỏi phết. Sau trận hỏa hoạn trên núi lần đó, hắn đã làm một báo cáo nghiên cứu về hệ sinh thái, gây được tiếng vang khắp cả nước, một trường thuộc liên minh các trường đại học Ivy của Mĩ đã chấm hắn, cho hắn sang Mĩ học từ hồi lớp 11, còn cấp học bổng toàn phần nữa."

"Xí! Thế thì có gì ghê gớm?" Nghĩ đến Phàn Âm, Thái Khả Phu lại rít lên một tiếng từ kẽ răng, "Thằng công tử bột đó đi càng xa càng tốt. Tốt nhất là đừng bao giờ về nữa. Thằng đó chỉ giỏi phá hoại những ngày bình yên của tao với bé Xuân Quả."

"Nhưng trước khi công tử bột xuất hiện thì anh với Xuân Quả cũng có tiến triển gì nhiều đâu."

"Mà từ hồi đại học tới giờ đại ca bị Xuân Quả đá hết lần này đến lần khác, lên đại học chắc vẫn bị Xuân Quả đá tiếp thôi...."

Đông Kều và Nam Phì rụt cổ lại, vừa xót xa nhìn Thái Khả Phu vừa lẩm bẩm.

"Chúng mày nói cái gì?! Ai bảo lên đại học tao vẫn bị Xuân Quả đá? Hai cái thằng mồm thối này! Muốn ăn đòn không?"

"Á á á! Đại ca! Tha mạng cho bọn em!"

Cứ như thế, đám học trò đang chìm trong nỗi buồn sắp phải rời xa mái trường thân yêu bỗng cười phá lên vì nhìn thấy Thái Khả Phu và Đông Kều, Nam Phì của 'Tứ tiểu thiên nga' đánh nhau chí chóe. Cả hội trường náo loạn trong phút chốc.

"Thái Khả Phu!! 'Tứ tiểu thiên nga'! Đến cả lễ tốt nghiệp mà các em cũng không chịu tham gia cho tử tế hay sao?" Thầy giáo vụ tức tối lao xuống bên dưới sân khấu, giơ nắm đấm cốc mạnh lên đầu tụi Thái Khả Phu, dùng vũ lực dẹp tan cuộc náo loạn.

Xuân Quả đứng trên sân khấu toát mồ hôi hột, nhìn cảnh tượng dưới sân khấu lắc đầu ngao ngán.

Đúng là mấy tên ngốc... Ngày nào mà không gây họa là ngày đó bọn chúng thấy khó chịu trong người hay sao ấy.

Nhưng thôi, dù sao thời học sinh cấp 3 cuối cùng cũng kết thúc rồi... Ba năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, nếu viết thành truyện, chắc phải được một cuốn tiểu thuyết dày cộp rồi nhỉ? Ha ha!

Xuân Quả nghĩ thầm, ngoảnh đầu nhìn khoảng trời xanh ngắt qua ô cửa kính trong hội trường, khẽ thở phào, khóe môi hiện lên một nụ cười thanh thản và tự tin.

Nhưng những chuyện đó đã giúp mình hiểu được thế nào là tinh thần trách nhiệm thực sự, và còn giúp mình từ một cô học sinh kém cỏi trở thành thủ khoa khối tự nhiên của khóa này. Nghĩ lại quá trình thay đổi đó, không chỉ có các thầy cô và bạn bè mình thấy khó tin, mà ngay cả chính bản thân mình nhiều lúc cũng không dám tin - rằng mình lại có thể kiên cường và nỗ lực đến thế.

Nhưng mình biết, tất cả những đức tính đó đều là Rừng đom đóm dạy cho mình.

Thương Không Lẫm đã dạy cho mình đức tính kiên cường, Tiểu Nặc đã dạy cho mình biết thế nào là hi vọng, khu Rừng đom đóm xinh đẹp đã dạy cho mình biết khoan dung, và còn cả cậu ấy ...

Nghĩ đến nụ cười lấp lánh dưới ánh chiều tà đó, trái tim Xuân Quả bỗng co rúm lại như quả lê bị hút kiệt nước.

Đúng thế, còn cả Phàn Âm nữa.... Cậu ấy đã cùng mình vượt qua quãng thời gian đen tối nhất, cậu ấy đã trở thành dũng khí của mình, trở thành thiên sứ bảo vệ mình... Tuy bây giờ đã tốt nghiệp cấp 3, chúng mình sắp mỗi người một ngả, nhưng dưới gầm trời này, chắc chắn sẽ có một ngày chúng mình gặp lại nhau đúng không? Đến lúc đó, mình nhất định phải khiến cậu ấy ngạc nhiên vì mình, bởi mình lúc đó, chắc chắn sẽ trở thành một cô gái thông minh, xinh đẹp, luôn tích cực tham gia vào cuộc đấu tranh bảo vệ thiên nhiên - Super Girl - Xuân Quả.

Tưởng tượng ra ánh mắt kinh ngạc của Phàn Âm vào một ngày nào đó khi gặp lại mình ở một nơi nào đó, khuôn mặt Xuân Quả bất giác hiện lên một nụ cười đắc ý.

Thôi, giờ đã đến phần kết thúc của bài phát biểu rồi. Từ nãy đến giờ toàn đọc ra rả theo cái sườn bài phát biểu trong lễ tốt nghiệp cũ rích mà thầy giáo quy định, cứ ngoan ngoãn đi theo lối mòn không phải là phong cách của Xuân Quả này. Vào thời khắc cuối cùng của đời học sinh, xin hãy cho em được vi phạm nội quy một lần nữa, để em tặng cho các bạn một bất ngờ.

Xuân Quả vừa nghĩ thầm vừa liếc mắt nhìn thầy trưởng phòng giáo vụ, ông thầy hình như cảm nhận được ánh mắt của Xuân Quả, lập tức tái mặt, toát mồ hôi trán.

"Xuân Quả, em lại định làm gì vậy..."

Nhưng thầy giáo vụ đã không kịp ngăn cản. Đột nhiên, Xuân Quả ném toẹt bài phát biểu ra đằng sau, rút micro ra khỏi giá đỡ và ưỡn ngực tiến lên trước một cách đầy tự tin, ánh mắt long lanh nhìn xuống đám bạn học đang trố mắt ngạc nhiên phía dưới sân khấu. Gương mặt cô bé toát lên sự tươi vui và hứng khởi.

"Hỡi các bạn! Hãy lau khô những giọt nước mắt buồn bã đi nào! Câu chuyện của chúng ta vẫn chưa kết thúc. Các bạn còn nhớ lời hứa với chính mình, hoặc với người mà mình yêu thương nhất, hay người mà mình thích nhất không? Chúng ta hãy cùng nhau sống một cuộc đời vui vẻ và mãi mãi không có gì phải hối tiếc. Đây chính là những lời cuối cùng mà mình muốn nói, chúc các bạn có một tương lai tươi sáng, chúc các thầy cô sức khỏe dồi dào và thành công trong công việc! Over! Xuân Quả, lớp 258 khối lớp 12."

Rào rào rào.

"A a! Tốt nghiệp rồi! Chúng ta tốt nghiệp rồi! Mình cũng sẽ giữ lời hứa với chính mình! Sau này mình phải trở thành một nhà ngoại giao!"

"Muôn năm! Yeah! Lời phát biểu sau cùng của Xuân Quả 'cool' quá! Tôi cũng nhất định phải thực hiện được lí tưởng của mình!"

Xuân Quả vừa dứt lời, cả hội trường lập tức vang lên những tiếng reo hò huyên náo của đám học trò.

Thầy giáo vụ thở phào một cái, hai mắt lảo đảo rồi ngất luôn trong tiếng hét hoảng hốt của các thầy cô xung quanh.

Xuân Quả đứng trên sân khấu nhìn thầy giáo vụ chết ngất mà thè lưỡi áy náy, rồi lại quay sang nhìn các bạn, mỉm cười và thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt lấp lánh lại một lần nữa hướng ra khoảng trời cao vút ngoài cửa sổ.

Bài phát biểu kết thúc rồi, thời học sinh của mình cũng đã khép lại theo nó.

Ba năm nay quả thực mình đã trải qua nhiều điều thú vị, và mình mãi mãi không thể nào quên mùa hè năm lớp 10, đó là mùa hè tuyệt vời nhất mà mình từng trải qua.

Lẫm, cảm ơn cậu.

Tiểu Nặc, cảm ơn cậu.

Rừng đom đóm, cảm ơn cậu.

Phàn Âm.... cảm ơn cậu.


Nhưng lễ tốt nghiệp cấp 3 hình như chẳng nhẹ nhàng như Xuân Quả nghĩ.

Sau khi kết thúc buổi lễ, Xuân Quả phải ở lại chụp ảnh và trao đổi lưu bút với các bạn mất cả một buổi chiều.

Đến chiều tối, Xuân Quả vội vã về nhà tắm rửa, thay bộ váy lụa màu xanh nước biển mà mẹ đã chuẩn bị sẵn cho mình, trang điểm nhẹ nhàng, rồi lại vội vã đến địa điểm tổ chức vũ hội hóa trang - sân vận động mới của trường trung học Đom Đóm - dưới sự hộ tống của ba.

Sau trận hỏa hoạn hồi đó, sân vận động mới của trường trung học Đom Đóm cuối cùng đã không thể khởi công theo đúng dự kiến.

Phàn Âm đã công bố một bản báo cáo nghiên cứu về hệ sinh thái của Rừng đom đóm và được các tổ chức bảo vệ môi trường trong và ngoài nước đánh giá rất cao. Dưới áp lực đó, chính quyền thành phố Cảnh Minh và ban giám hiệu trường trung học Đom Đóm đành phải hủy bỏ dự án  xây dựng sân vận động mới, và đổi thành dự án cải tạo và mở rộng sân vận động cũ.

Nhưng nhờ có sự cố gắng của thầy hiệu trưởng và thầy trưởng phòng giáo vụ, cuối cùng trường trung học Đom Đóm vẫn giữ được quyền đăng cai tổ chức giải bóng đá học sinh trung học mở rộng. Nhờ đó mà danh tiếng nhà trường được khuếch trương. Khi Xuân Quả bước vào lớp 11, lượng học sinh nhập học của khối lớp 10 nhiều hơn hồi Xuân Quả vào trường tận 2 lớp.

"Phù... Dạ hội tốt nghiệp náo nhiệt thật!"

Sau khi chào tạm biệt ba ngoài cổng, Xuân Quả xách một chiếc túi nhỏ nhắn bước vào trong trường.

Lúc này sân trường trông khác hẳn với diện mạo nghiêm túc thường ngày. Khắp nơi giăng đầy những ngọn đèn màu sáng trưng và treo những ngọn cờ rực rỡ đủ màu sắc. Có lẽ vì ngày chia tay đã đến gần nên lúc này các bạn đều tỏ ra hết sức thân thiết và gần gũi, túm năm tụm ba nắm tay nhau cười nói ríu rít khắp sân trường. Nhìn cảnh tượng đó mà cứ ngỡ Giáng sinh năm nay đến sớm.

Men theo con đường lát xi măng rộng thênh thang được bao quanh bởi những ngọn đèn màu, đi thẳng về phía trước, Xuân Quả đã nhìn thấy sân vận động mới đang sáng lung linh.

Sân vận động mới được bao phủ bởi một thảm cỏ xanh mướt và bằng phẳng, được các bạn phụ trách tổ chức vũ hội chọn làm khu vực chính, còn đường chạy màu đỏ bằng nhựa cao su ở xung quanh được trang trí thành "thảm đỏ". Một bạn đến tham gia vũ hội đều giống như một ngôi sao điện ảnh, đi hết nửa vòng "thảm đỏ" trong tiếng nhạc, rồi mới tiến vào khu vực tổ chức vũ hội.

Phía trên khu vực khán gải đươc sơn hai màu xanh trắng. Các em học sinh khóa dưới đang ngồi xem đông nghẹt, thậm chí còn có cả một số học sinh của trường khác.

Xuân Quả đeo chiếc mặt nạ bươm bướm vừa được phát ở cổng trường, đi theo sau vài nữ sinh khác, men theo "thảm đỏ", chầm chậm bước đi trong cơn gió mát lạnh của buổi tối.

"Tối nay cậu định nhảy điệu đầu tiên với ai?"

"Không biết! Mình vẫn chưa nghĩ kĩ!"

"Phải suy nghĩ thật kĩ đấy! Đừng tùy tiện nhận lời mời của người khác. Mấy chị tốt nghiệp khóa trước nói với mình là, người nhảy cùng bạn điệu đầu tiên trong vũ hội hóa trang sẽ trở thành người bạn vĩnh viễn đấy."

"Mình đã nghe nói từ lâu rồi. Bởi vậy mình mới mong chờ dạ hội tốt nghiệp đến như vậy. Ghen chị với cái chị khóa trước thật đấy. Nếu mà được nhảy điệu đầu tiên với anh Hắc Kì Lượng thì tốt biết mấy!" Mấy cô nàng đi phía trước Xuân Quả vừa nói vừa nhảy cẫng lên hào hứng, bàn tán rôm rả và vẫy tay rối rít chào các bạn đang đứng trong khu vực vũ hội và cả những bạn vừa mới đến.

Xuân Quả chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời, tâm trạng vô cùng bình thản.

Người bạn vĩnh viễn ư? He he, giống hệt như lời hứa giữa mình và Thương Không Lẫm. Chết thật, xem ra tối nay mình không có bạn nhảy rồi....

Đinh đoong. Đinh đoong.

Vũ hội hóa trang của lễ tốt nghiệp cấp 3 náo nhiệt và lãng mạn y như trong "truyền thuyết".

Mọi người lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, đeo những chiếc mặt nạ xinh đẹp, tay cầm những loại đồ uống khác nhau, đứng trò chuyện vui vẻ trên thảm cỏ được trang hoàng lộng lẫy.

Không lâu sau, vũ hội chính thức bắt đầu. Sau khi MC tuyên bố xong, đội nhạc của nhà trường lên sân khấu biểu diễn. Mọi người bắt đầu mời nhau nhảy, đung đưa mình trên thảm cỏ xanh mướt, dưới bầu trời đầy sao, và giữa ngọn gió đêm dịu dàng.

Còn Xuân Quả, sau khi từ chối lời mời của vài cậu bạn, liền lén lút trốn sang một góc khuất của sân vận động, trên tay cầm một ly nước cam, vừa lặng lẽ thưởng thức vừa ngắm nhìn điệu nhảy dập dìu của các bạn trên sân.

Hình như mọi người đều rất vui... Điệu nhảy đầu tiên của dạ hội tốt nghiệp..... Tối nay sẽ có bao nhiêu người thốt ra lời hứa trói chặt họ cả cuộc đời đây?

Còn lời hứa của mình, một thì đã mất đi, một thì... rốt cuộc đang ở nơi nào?

"Xuân Quả, cậu không nỡ rời xa tôi đến mức này ư? Cậu khóc sưng húp cả mắt rồi kìa! Ha ha! Sức hấp dẫn của tôi kinh khủng thật!"

Một năm trước, Phàn Âm nhận được thông báo nhập học của một trường thuộc liên minh các trường đại học Ivy của Mĩ, chưa tốt nghiệp cấp 3 đã vội rời xa thành phố Cảnh Minh.

Ở sân bay, Xuân Quả nhìn Phàn Âm kéo chiếc va li to đùng mà cắn chặt môi. Tuy trên đường đến sân bay đã thề độc trong lòng là không được khóc, nhưng vừa nhìn thấy Phàn Âm là nước mắt cô bé đã trào ra ướt đẫm hai gò má.

"Cậu... cậu loằng ngoằng quá đấy! Làm, làm gì có chuyện tôi không nỡ xa... xa cậu chứ! Hu hu hu!" Xuân Quả nhìn điệu cười đắc ý của Phàn Âm, tức tối quệt hết nước mắt trên mặt, nhưng chẳng mấy chốc những dòng nước mắt mới lại tuôn rơi. Đúng là "rút dao chém xuống nước nước càng chảy mạnh".

"He he! Ngốc ạ!" Phàn Âm đưa tay xoa đầu Xuân Quả, mỉm cười nhìn cô bé, "Đừng buồn nữa, đến kì nghỉ đông tôi sẽ về, đến lúc đó nhất định tôi sẽ chạy đến chỗ cậu đầu tiên ngay khi xuống khỏi máy bay."

"Tôi, tôi chả mong hòng gì cậu đến tìm tôi đâu. Dù sao, dù sao ở bên Mĩ cũng có hàng tá những nàng "Tạ Văn Bảo", còn có cả những cô xinh hơn thế nữa." Xuân Quả nghẹn ngào, uất ức trợn mắt lên nhìn Phàn Âm, nước mắt càng lúc càng tuôn ra nhiều hơn.

"Ha ha ha! Anh Đào, cậu đúng là ghen như Hoạn Thư." Nhìn thấy bộ dạng vừa tức tối vừa đau lòng của Xuân Quả, Phàn Âm ngẩn người, rồi ôm bụng cười ha hả.

Cười cười cười.... Cười cho chết đi. Cái tên lăng nhăng này! Hừ! Xuân Quả tức đỏ cả mặt, quay ngoắt sang một bên, hậm hực rủa thầm.

Mãi một lúc sau Phàn Âm mới dứt nổi tràng cười, cậu đưa tay ấn nhẹ lên trán Xuân Quả,rồi cúi người áp sát mặt vào mặt cô bé và nở một nụ cười đẹp mê hồn.

"Nhưng mà Anh Đào ơi, cậu có biết không? Tôi là tôi sợ nhất những người hay ghen đấy. Thế nên để lần sau gặp cậu không bị cơn ghen của cậu đe dọa, tôi sẽ giữ mình cẩn thận. Tuyệt đối không lăng nhăng."

"Hứ... Nói thì hay lắm....Cậu nhìn xung quanh xem..." Xuân Quả bĩu môi, mặt đỏ phừng phừng, liếc xéo đám con gái đang nhìn Phàn Âm với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

"Phàn Âm! Con ơi, sắp phải lên máy bay rồi đấy. Mau vào phòng chờ nhanh lên!" Ở cách đó không xa, ba mẹ Phàn Âm đang thúc giục cậu con trai vào phòng chờ.

Phàn Âm quay sang đáp lại ba mẹ mấy tiếng, rồi ấn mạnh lên trán Xuân Quả, đứng thẳng người dậy rồi chăm chú nhìn cô bé.

"Xuân Quả, tôi sắp phải đi rồi, đừng giận nữa, quay ra nhìn tôi một cái xem nào."

"Không!" Xuân Quả giận dỗi đáp, nhưng tim đau thắt như bị cái gì đó bóp nghẹt, nước mắt tuôn ào ào như thác đổ.

Chụt!

Bỗng nhiên, một cảm giác ấm áp và mềm mại lướt qua má Xuân Quả, cô bé đứng ngẩn người tại chỗ, gò má nóng bừng như vừa bị sắt nung đánh dấu.

Vừa... vừa rồi tên ngốc Phàn Âm đã làm gì vậy?

"Xuân Quả, vừa rồi là phép thuật của tôi đấy, có phép thuật này rồi, dù cho chúng ta có rời xa nhau thì cuối cùng chắc chắn vẫn sẽ gặp lại. Tôi đi đây, cậu ở nhà bảo trọng nhé!"

"Đợi... đợi đã!" Nghe thấy câu chào cuối cùng của Phàn Âm, Xuân Quả sực tỉnh, vội vã ngoảnh mặt nhìn theo, thì thấy Phàn Âm đã kéo vali vội vã bước đi, và đang quay đầu lại nở một nụ cười rạng rỡ như nắng tháng 5.

Dấu ấn phép thuật mà Phàn Âm để lại trên má Xuân Quả và nụ cười rạng rỡ trước lúc đi của cậu đã cùng cô bé trải qua những ngày tháng mệt mỏi nhất của năm lớp 12, rồi thi tốt nghiệp một cách suôn sẻ. Nhưng Phàn Âm đã nuốt lời.... Kể từ khi đi Mĩ tới giờ chẳng có kì nghỉ đông hay kì nghỉ hè nào mà cậu ta về nước thăm Xuân Quả như đã hứa. Hơn nữa, do lệch múi giờ nên hai người rất ít khi gặp nhau trên mạng, chỉ thi thoảng mới viết một hai lá thư gửi thăm nhau, mà hỏi thăm cũng vội vàng....

Ở bên Mĩ Phàn Âm bận lắm sao? Hay là cậu ấy đã dần dần quên mất mình rồi?...

Nghĩ đến đây, Xuân Quả thấy đau nhói trong lòng. Cô bé thở dài não nề, tiếng nhạc của vũ hội bỗng nhiên không còn du dương nữa, mà trở nên ồn ào. Bóng dáng các bạn đang khiêu vũ cũng không còn đẹp nữa, mà chỉ khiến cô bé thấy hoa mắt.

"Bé Xuân Quả! Bé Xuân Quả đang ở đâu? Thái Khả Phu đang ở đây này. Mình có cả sô-cô-la và bánh bích quy nữa này, ngon lắm!" Từ giữa sân vận động vang lên một giọng nói quen thuộc.

Nghe thấy giọng nói đó, Xuân Quả sởn hết cả gai ốc, nhìn về phía phát ra giọng nói thì thấy một anh chàng cao ráo đeo mặt nạ khỉ, mặt vest đen đang đứng giữa đám đông, lại còn vừa hét vừa huơ huơ sô cô la và bánh trong tay.

Thái Khả Phu đần độn.... cậu ta nghĩ mình là con cún chắc! Dám lấy sô cô la và bánh để dụ mình qua bên đó.

Môi Xuân Quả giật giật, cô bé hít một hơi thật sâu để kiềm chế lửa giận đang cháy phừng phừng trong lồng ngực.

Thôi thôi, dù sao bây giờ vũ hội vẫn đang diễn ra, hôm nay không so đo với tên ngốc đó nữa, tránh làm ảnh hưởng đến hứng thú của các bạn khác. Chỉ có điều là bây giờ mình chẳng còn tâm trạng nào mà tham gia vũ hội nữa...

Xuân Quả thầm nghĩ, đảo mắt nhìn khắp sân vận động đang náo nhiệt rồi thở dài.

Tuy hơi có chút tiếc nuối, nhưng cứ vậy đi, dạ hội tốt nghiệp của mình đến đây là kết thúc, kể từ giờ trở đi, mình đã là sinh viên.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Xuân Quả lại khá hơn một chút. Cô bé nhẹ nhàng nhấc váy lên, thận trọng xuyên qua đám đông, rồi chạy như bay đến lối ra, giống như một chú hươu con nhanh nhẹn.

"Đợi đã."

Nhưng đúng lúc Xuân Quả vừa đi tới cửa ra thì một bóng người đột ngột xông tới chắn trước mặt cô bé.

Xuân Quả phanh kít lại, mở to mắt nhìn người đang đứng cách mình chưa đầy 1cm, kinh ngạc thở hồng hộc.

"Này, sao bỗng nhiên cậu lại chạy ra ngoài, vừa rồi nguy hiểm quá...."

Sau khi trấn tĩnh lại, Xuân Quả ngẩng đầu định trách móc người đang đứng trước mặt, nhưng đột nhiên cô bé đứng chết sững như vừa nghĩ ra điều gì. Cô bé tức tối trợn mắt nhìn tên ngốc liều mạng kia – thân hình cao ráo, bộ vest màu đen, lại còn cái mặt nạ khỉ nữa chứ.

Chết tiệt! Là Thái Khả Phu! Chẳng lẽ cậu ta nhận ra mình rồi sao?

"Tôi có thể mời cậu khiêu vũ được không?" Một giọng nói lầm rầm vang lên phía sau chiếc mặt nạ khỉ.

Môi Xuân Quả lại giật giật, cô bé há mồm hít một hơi đầy ngao ngán, cố tình bóp méo giọng phát ra một âm thanh nghe như tiếng gà kêu liếp chiếp, chỉ sợ Thái Khả Phu nhận ra mình.

"Xin lỗi bạn, mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net