Lạc vào khu rừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời bên ngoài mưa rả rích, cậu học trò trong chiếc áo trắng tinh đứng bần thần trên hành lang lạnh lẽo dõi mắt theo bóng một cô gái tóc đen đang ngày một xa dần.

-Này Taehyung, đi thôi tối nay huynh bao chầu thịt nướng , soju cho cậu.

Bàn tay đàn anh Namjoon vỗ lên bờ vai đang gồng lên vì lạnh của cậu . Cô gái mà Taehyung thầm thương ba năm vội vã từ chối tình cảm của cậu rời đi .

Taehyung cười nhạt nhìn đóa hồng trên tay rồi lại nhìn ra bầu trời mịt mù dưới cơn mưa nặng hạt. Hoa đẹp như vậy lại phải sớm vứt vào thùng rác rồi sao? Những hạt mưa trĩu nặng tạt vào hành lang làm chiếc áo cậu mặc ướt cả, thôi kệ sao cũng được mà . Bây giờ đối với cậu chẳng còn gì quan trọng nữa. Xoay qua cười thật tươi lộ khuôn miệng hình chữ nhật của mình.

-Được thôi sư huynh ăn cả cơm chiên nữa nha cả mì lạnh nữa . Đệ đói rồi đi thôi.

Trước nay Namjoon và Taehyung vẫn luôn xưng hô với nhau như vậy cả hai quả là đã  quá lậm phim kiếm hiệp rồi.

Sống mũi sớm đã cay cay nhưng Taehyung không khóc,  chỉ là cay thôi lòng nào có đau đâu ,đúng chứ?

-Cậu không về thay quần áo ướt à ? Cứ thế đi nhậu sẽ bị cảm lạnh đấy.

-Em ổn mình đi thôi anh.

Vẫn cười tươi như vậy Kim Taehyung đẩy vai đàn anh ý bảo nhanh lên , khiến Namjoon cũng phải cười khổ chiều lòng theo.
.
.
.
.
.
.
Róc rách róc rách

Taehyung mở mắt cạnh cánh đồng hoa oải hương , đầu choáng kinh khủng khiến trời đất ngả nghiêng , xoay vòng .
Cậu ngồi dậy nhìn xung quanh.

"Đây là đâu? Mình sao lại nằm đây rồi? "

Hương hoa ngập tràn trong không khí , bình minh dần dần ló dạng thả những hạt nắng đầu tiên trải lên cánh đồng . Từng đợt gió lay lay cánh hóa tạo thành những đường gợn sóng . Có ánh sáng khiến Taehyung nhìn rõ cảnh vật, lại càng khẳng định đây chắc chắn là nơi cậu chưa từng đến.

Trong lúc khó hiểu thêm đầu vẫn còn choáng cậu nghe thấy tiếng ai đó đang hát , giọng hát mềm mại có chút trong trẻo và ấm áp tựa như lời thì thầm của một thiếu nữ , đem cả mùa xuân cất vào giọng hát .Taehyung như người say không màng tình cảnh của bản thân nữa nhanh chân đi về tiếng giọng hát.

Trốn sau bụi cây cảnh vật cậu thấy đem so với tranh vẽ thì tranh vẽ thật vẫn còn kém xa.Một thiếu niên với mái tóc nâu óng mượt ngồi trên phiến đá giữa dòng suối, nước da trắng ngần căng mịn dáng người lại nhỏ con trông giống con gái nhưng nhìn kĩ sẽ thấy rất săn chắc , khỏe mạnh . Nhưng hơn tất cả cậu thiếu niên mang một đôi cánh sau lưng  đôi cánh trong suốt tựa cánh chuồn chuồn nhưng lại có những đầu sắc nhọn , Taehyung chưa từng thấy qua .

Cậu cứ trố mắt nhìn mãi không tự chủ được ngã nhào ra phía trước té xuống suối. Thiếu niên kia hốt hoảng xoay người thấy Taehyung ngồi dậy liền muốn cất cánh bỏ chạy.

-Khoan ặc...ặc khoan đã... Tôi bị lạc làm ơn hãy giúp tôi .

Thiếu niên kia dừng bước lúng túng nửa muốn rời đi nửa muốn trở lại. Rốt cuộc đầu hàng trước sự tốt bụng của bản thân xoay người đỡ Taehyung dậy.

Lúc này Cậu mới có dịp nhìn rõ hơn khuôn mặt vị thiếu niên kia. Đôi mắt một mí chứa đôi ngươi đen láy tựa sao trời sâu hun hút , đôi môi đỏ tự nhiên như cánh hoa đầu mùa . Chân mày nhíu lại vẻ rụt rè vẻ đẹp mới ngọt ngào làm sao.

-Làm sao cậu đến được đây?

Người trước mặt hơi đề phòng lên tiếng , Taehyung đang ngỡ ngàng trước nét đẹp kia liền bị kéo về thực tại lúng túng đáp.

-À..ah mình cũng không biết nữa...Mình Taehyung, Kim Taehyung rất vui được làm quen.

-Ừ

Taehyung cứ thế chờ lời đáp trả của thiếu niên kia nhưng chỉ nhận lại được cái nghiêng đầu .

-Thế còn cậu,  cậu tên gì?

- Tôi ?  Mọi người thường gọi tôi là kẻ gác rừng chỉ vậy thôi.

-Không có tên á...

Taehyung suy tư hồi lâu liền cười đến híp mắt lộ khuôn miệng hình chữ nhật mà nói.

-Vậy mình có thể gọi cậu là Jimin được chứ? Nghĩa là " sự thông tuệ sẽ vươn cao hơn cả trời xanh " đấy.

Jimin mở to mắt nhìn, trước giờ chưa từng ai đủ quan tâm cậu đến mức mong muốn được gọi tên cậu cả , người này thật kì lạ.

-Vậy còn của cậu?  Ý nghĩa tên Taehyung ấy.

- Nghĩa là " mọi chuyện sẽ ổn thôi" .

Lời Taehyung nói khiến trong lòng Jimin tràn lên một cảm giác kì lạ một tư vị thật ấm áp , thì ra đây là trò chuyện trước giờ vẫn chưa từng có dịp thử .

-Tôi không nghĩ cậu bị lạc đâu vì nơi này không dành cho loài người.

Taehyung trố mắt nhìn vị thiếu niên lạ mặt kia.

-Ý cậu là sao.

-Chào mừng cậu đến với khu rừng linh hồn , xin tự giới thiệu Tôi là tinh linh gác rừng.

Nói đoạn Jimin sải rộng đôi cánh trong suốt của mình chúng tựa pha lê lấp la lấp lánh trước những tia nắng rọi xuyên qua , từng giọt nước vẫn đọng trên đôi cánh trượt xuống rồi chảy dài trên tấm lưng trắng của cậu.

-Khu rừng linh hồn... Mình chết rồi á?

-Không, nơi đây cho dù có chết cậu cũng không đến được . Hẳn là có lí do nào khác.

-Vậy làm sao để mình quay về cơ?

-Tôi đóan là tinh linh màn đêm sẽ biết.

Taehyung lạc quan trở lại cư nhiên nắm lấy tay Jimin .

-Vậy làm sao để mình gặp người ấy? 

Jimin quan ngại nhìn người trước mặt cứ vẫy qua vẫy lại cái đuôi cún của mình mừng rỡ.

-Thật ra ngài ấy chỉ xuất hiện khi ai đó đã hoàn thành hành trình của mình hoặc tâm vô tạo niệm... Nên là...

-Vậy không phải sẽ không gặp được sao....

Taehyung như chú cún con cụp tai xuống buồn bã khiến cậu thiếu niên kia bối rối.

-Nhưng thật ra vẫn có cách gặp ngài ấy,  các linh hồn trong rừng thường đồn đại rằng ngài ấy hay đến thiền tại thác nước phía Đông khi trăng tròn đến đấy.

-Thật á?  Thường đến mức nào?

-Hai tháng một lần.

Taehyung như bị gió thổi mất hồn , thế trong hai tháng cậu sẽ bị mắc kẹt lại đây sao? Cậu chưa học qua bất cứ khóa sinh tồn hoang dã nào, vật dụng đem theo để sinh tồn càng không.

Jimin như nhận ra được điều gì đó rụt rè hỏi.

-Nếu cậu không phiền có thể đến ở nhà tôi chờ ngày thích hợp đến thăm ngài ấy.

-Jimin cậu quả là tốt bụng!!! Mình yêu cậu.

Cậu thiếu niên bất giác đỏ mặt . Yêu ? Yêu là sao cơ ? Sao người này lại kì cục được đến vậy chứ?  Lúc vui lúc buồn lẫn lộn thật khó hiểu.
Jimin im lặng xoay lưng bỏ đi Taehyung sau lưng cũng lon ton chạy theo.

Độ 15 phút đi bộ hai người họ đã đến được nhà Jimin ,nói là nhà nhưng lại khiến Taehyung trố mắt.
Một cây cổ thụ khổng lồ được giấu sau các bụi cây . Độ cao ít nhất cũng phải 30 mét , chiều ngang đem 6 tên đàn ông trưởng thành cũng chưa chắc gì ôm được hết. Bên trên tầm 15 mét thân cây được đục khoét những lỗ to vừa đủ một người trưởng thành bước vào và những lỗ xung quanh cậu đoán là cửa sổ.

-Lên đây đi Taehyung.

Jimin tự khi nào đã bay lên cành cây vẫy tay ra hiệu cho Taehyung lên cùng.
Ánh mắt khó hiểu của Cậu chạm đến người trên cây kia phải chừng 10 giây hơn người trên cây mới sực nhớ ra liền bay xuống đỡ cậu lên cành.

Bên trong thân cây được ốp gỗ vô cùng ấm cúng và sạch sẽ tạo cảm giác như thể đây mới là nhà của cậu vậy.

-Còn tận hai tháng nữa mới quay lại kì trăng tròn thứ hai đến lúc đó hãy xem đây là nhà cậu nhé.

Jimin tốt bụng đưa ánh mắt hiền từ nhìn Taehyung mỉm cười. Tim cậu đột nhiên rơi một nhịp ,trước mặt cậu bây giờ không khác nào Jimin lại là bồ tát giúp đỡ cậu lúc khó khăn.

-Cảm ơn cậu .

.
.
.
.
.
.

~•~•~•~•~•~•~•~•

Để dễ tưởng tượng về nhà của Jimin nè , đây chỉ là hình ảnh tham khảo những gì mình tả không hề giống y chang hai bức này nha. :3 Thêm nghìn phần lung linh và kì bí nha. Ước gì mình biết tên tác giả vẽ bức này TvT bạn nào biết cho mình xin nguồn nha chứ lụm trên Pinterest.. Ngại quá.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC